Kẹo Đường Ngọt Ngào

Chương 17: Xe chấn (2)

Tôn Hoài Đường liên tục đẩy đưa hơn mười phút mới chịu dừng lại, anh nhéo nhéo mông cô, trầm giọng nói: “Điềm Điềm tự cử động đi.”

Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên bị cắt đứt, Tôn Điềm Điềm liếc nhìn anh một cái như muốn nói: “Tự động thì tự động, hứ!”

Cô nhẹ nhàng hạ mông xuống, côn th*t vừa rút ra được một nửa liền bị ép vào trong, hai túi trứng đánh bang bang vào kẽ mông cô, Tôn Hoài Đường sướиɠ đến mức khẽ rên một tiếng.

“Sâu quá…” Tôn Điềm Điềm than nhẹ, tiếp tục cử động thân dưới.

Một hồi sâu, Tôn Điềm Điềm có hơi mệt mỏi vặn vẹo mông, côn th*t chuyển động trong vách tường thịt, vô tình cọ phải một khối thịt mềm.

Tôn Điềm Điềm vui sướиɠ, phía sâu trong tiểu huyệt vừa tê vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngửa đầu ưm ưm a a rêи ɾỉ.

Đuôi mắt Tôn Hoài Đường đỏ bừng, ánh mắt đào hoa lộ ra tia hung ác, anh bóp chặt eo cô, toàn thân dưới dùng sức đâm mạnh vào trong.

Tôn Điềm Điềm bất thình lình bị anh đánh lén, cả người xốc lên trên, suýt nữa đυ.ng đầu vào thành xe.

“A… Nhẹ thôi, mạnh quá… Nhanh quá…”

Tôn Điềm Điềm không để ý bản thân đã sớm cao trào vài lần, cô chỉ biết cơ thể như đang lênh đênh trên thuyền chịu đựng cơn bão cuốn. Cô không thể phản kháng, chỉ có thể chìm nổi theo anh…

Tiếng nước nhớp nháp do côn th*t tạo ra vang vọng khắp khoang xe, hai thân thể bạch bạch va chạm vào nhau, kết hợp cùng tiếng rêи ɾỉ triền miên không ngừng.

Bên ngoài thân xe rung lắc kịch liệt khiến cho những lùm cây xung quanh theo động tác mà tạo ra âm thanh sột soạt.

Qua một hồi lâu, chấn động trong xe mới chiu ngừng lại.

Tôn Hoài Đường thở hổn hển, bắn trong người Tôn Điềm Điềm.

Cách lớp bao mỏng manh, Tôn Điềm Điềm cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của tϊиɧ ɖϊ©h͙, cả người cô như bị điện giật, sâu thẳm trong tiểu huyệt bắn ra một dòng nước nóng cọ rửa thân gậy.

Tôn Hoài Đường vẫn chôn chặt trong cơ thể của cô thở hổn hển, hưởng thụ khoái lạc ấm áp bên trong.

Một hồi sau, anh buông Tôn Điềm Điềm ra, côn th*t hơi mềm từ từ rút khỏi hoa huy*t. Tôn Điềm Điềm không tự chủ được lầm bầm.

Đưa Tôn Điềm Điềm sang ghế bên cạnh, Tôn Hoài Đường kéo bao ra, rướn người lên lấy khăn giấy ở ghế trước rồi bọc bαo ©αo sυ lại để dưới chân.

Tôn Điềm Điềm nhìn anh, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại, hơi thở hỗn loạn.

Tôn Hoài Đường quay đầu liền thấy hình ảnh: Vừa kết thúc trận kí©ɧ ŧìиɧ, giờ đây thái dương cô gái ướt đẫm mồ hôi, gương mặt ửng hồng, đôi môi sưng đỏ hơi hé đang thở dốc, khóe mắt cùng đuôi lông mày kiều mị quyến rũ, không giống với một cô gái vừa bước qua tuổi 18. Dấu hôn tràn ngập trên cặρ √υ' mềm mại, bụng nhỏ phập phồng theo hô hấp, vòng eo bị anh dùng sức nhéo ra các vệt xanh tím, giữa hai chân vẫn còn chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt như một hồ nước nhỏ…

Hình ảnh quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tôn Hoài Đường nhanh chóng lấy một chiếc bαo ©αo sυ mới rồi đeo vào côn th*t sưng to. Tôn Điềm Điềm vẫn đang nằm im, anh liền đè lên người cô cầu xin: “Điềm Điềm, lần nữa nhé.”

“Sao anh lại a—”

“Lần này là lần cuối.” Vừa dứt lời, anh liền vùi gậy th*t vào trong tiểu huyệt.

Tôn Điềm Điềm hừ hừ kêu: “Ưm a… Lần cuối.”

Tôn Hoài Đường thọc vào rút ra vừa nhanh vừa mạnh khiến cơ thể Tôn Điềm Điềm bị đỉnh về phía trước, đầu chống lên cửa xe, cổ bị gập lại.

“Anh Đường, cổ em đau…” Tôn Điềm Điềm nức nở gọi anh.

“Xin lỗi em.” Tôn Hoài Đường đỡ cô ngồi dậy, tựa lưng cô ra phía sau ghế.

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

TruyenHD

Anh quỳ gối giữa hông cô, côn th*t lần nữa lại đâm vào.

“Như vậy thoải mái không?” Một câu hai nghĩa.

Tôn Điềm Điềm không để ý đến anh, thoải mái hừ ra tiếng.

Tôn Hoài Đường cũng không giận, anh khẽ cười sau đó nâng hai chân cô gập lên đến ngực, tay anh nắm lấy cổ chân mảnh khảnh, thẳng lưng dùng sức đâm vào. Khoang xe vừa yên tĩnh được một lát lại nghe âm thanh bạch bạch.

Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cổ chân bị anh nắm trong tay đè ra phía sau, hạ thân chịu đựng sự va chạm hung ác của anh, tiểu huyệt nhỏ bé tê dại, vừa rát vừa sướиɠ, dần dần bị tìиɧ ɖu͙© đốt cháy.

Không lâu sau, kɧoáı ©ảʍ từ bên dưới lan ra toàn thân, hoa huy*t co bóp kịch liệt, là dấu hiệu muốn cao trào, Tôn Điềm Điềm nắm chặt cánh tay Tôn Hoài Đường.

Lúc này Tôn Hoài Đường cũng gần muốn bắn, anh kề sát môi cô, mồ hôi trên trán rơi xuống nhỏ giọt lên khuôn mặt nhỏ, giọng nói khàn khàn: “Điềm Điềm chờ anh.”

Sau cú thúc mạnh mẽ cuối cùng, Tôn Hoài Đường gầm nhẹ bắn vào trong cô, Tôn Điềm Điềm cũng run rẩy cao trào.

Chờ một lúc, Tôn Hoài Đường cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ướt đẫm của cô, buông hai chân xuống, rút côn th*t rồi tháo bao ra.

“Ting ting…” Là âm thanh di động.

Tôn Hoài Đường thấy là bà nội gọi tới, vừa bấm nút nhận liền nghe giọng nói lo lắng của bà Tôn…

“Hoài Đường, con và Điềm Điềm khi nào về nhà? Đã khuya rồi.”

“Bà nội, bọn con đang trên đường về ạ.”

“Ừ, con lo lái xe đi, bà cúp máy đây, trên đường đi nhớ chú ý an toàn nhé.” Bà nội Tôn dặn dò nói.

“Dạ, bà nội ngủ đi ạ, không cần chờ bọn con về đâu, dù sao cũng sắp tới nhà rồi.”

Bà nội Tôn ừ một tiếng tắt điện thoại.

Hai người vui sướиɠ gần hai tiếng đồng hồ, Tôn Điềm Điềm mệt tới mức không cử động nổi. Tôn Hoài Đường giúp cô mặc quần áo, thoáng nhìn xuống nệm xe, phía dưới gầm xe đang tích tụ một vũng dâʍ ɖị©ɧ, ánh mắt anh lóe lên.

Cảm giác trên xe quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đêm nay Điềm Điềm chảy thật nhiều nước, anh như được ngâm trong một suối nguồn ấm áp, có khi lần sau…

Dừng lại một chút, Tôn Hoài Đường mặc quần áo của mình vào, sau khi dọn dẹp sạch sẽ trên xe, anh nhìn Tôn Điềm Điềm nói: “Điềm Điềm, em nằm phía sau nghỉ một chút đi, anh lái xe về.”

Tôn Điềm Điềm nhắm mắt không còn sức lực gật đầu.