Ra khỏi rạp phim, Tôn Hoài Đường nhanh chóng kéo Tôn Điềm Điềm về bãi giữ xe như có gì đang đuổi theo, Điềm Điềm suýt nữa không theo kịp bước chân của anh.
“Chậm… Chậm một chút, anh Đường, em không đi kịp.”
Sau khi đưa Tôn Điềm Điềm vào ghế phó lái, Tôn Hoài Đường vòng qua đầu xe, leo lên ghế ngồi, thâm trầm nhìn Tôn Điềm Điềm, ánh mắt chứa đầy tình ý.
Tôn Điềm Điềm đã sớm quen với ánh nhìn này của anh, cô quá hiểu Tôn Hoài Đường, chỉ mới một lần dùng tay trong rạp phim thì sao mà thỏa mãn được?
Cô nuốt nước bọt, hơi cười cười, lắp bắp nói: “Anh Đường, chúng ta nhanh chóng về nhà đi, bà đang chờ đó.”
“Ừ, giờ đi về.” Âm giọng Tôn Hoài Đường khô khan.
Tôn Hoài Đường khởi động xe, tốc độ chạy có hơi nhanh.
Ban đêm, mặt đường lập lòe ánh sáng từ đèn xe. Đoạn đường về khu biệt thự được trồng hai hàng cây cao lớn rậm rạp, trên mặt đất trải đầy lá khô, bị bánh xe cuốn lên cao rồi rơi lả tả xuống dưới.
Đến khi gần về đến nhà, Tôn Hoài Đường liền rẽ vào đoạn đường nhỏ gần đó, bên trong rậm rạp các bụi cây.
Tôn Điềm Điềm quay đầu, khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi. Tôn Hoài Đường cởi bỏ dây an toàn, đột nhiên bao phủ lên môi cô.
“Ưm…” Cô không phản kháng được, đành thuận theo tự nhiên.
Tôn Hoài Đường mυ'ŧ mát môi cô một hồi lâu, đưa đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ, anh cởi dây an toàn của cô, hơi thở hỗn loạn: “Điềm Điềm ngoan, đi ra ghế sau.”
Tôn Điềm Điềm bị hôn đến mê man, thất thần hỏi: “Hả?”
Anh cũng chỉ vỗ nhẹ mặt cô, lặp lại lần nữa: “Ra ghế sau.”
Phía sau xe khá rộng, Tôn Điềm Điềm khóa ngồi trên đùi Tôn Hoài Đường, cùng anh dây dưa môi lưỡi, nước bọt theo động tác hai người chảy xuống qua khóe môi, cằm, rồi biến mất dưới cổ áo của anh.
Tôn Điềm Điềm hôm nay mặc một chiếc quần jean cao bồi ngắn phối cùng áo dệt len. Tôn Hoài Đường đẩy cả áo cùng đồ lót cô lên trên, cặρ √υ' no tròn nhảy ra, lắc lư dưới ánh nhìn của anh.
“Vυ' Điềm Điềm lớn hơn rồi.” Tôn Hoài Đường nói xong, cúi xuống ngậm lấy một bên đầu ngực, chuyên chú mυ'ŧ vào.
Anh hút vào rất mạnh, quầng vυ' cùng thịt mềm xung quanh đều chui vào trong khoang miệng, đầu lưỡi khảy khảy hạt anh đào, hết mυ'ŧ rồi lại liếʍ, lâu lâu còn dùng răng cà nhẹ lêи đỉиɦ đầu… Tôn Hoài Đường chơi đùa thích thú vô cùng.
Bầu ngực Tôn Điềm Điềm vừa đau vừa sướиɠ, cô ôm đầu Tôn Hoài Đường hừ hừ:” Ưm… Bên kia nữa.”
Tôn Hoài Đường quay sang ngậm bầu ngực còn lại.
Hai vυ' bị đùa giỡn hồi lâu, đỉnh nhụy hoa sớm cứng như hòn đá nhỏ.
Tôn Hoài Đường lại phủ lên đôi môi đẫy đà của Tôn Điềm Điềm, tay cũng men dần xuống quần jean.
Vì thế ngồi của cô mà không thể cởi được quần, anh nâng gương mặt cô lên, tách khỏi môi cô, âm thanh trầm thấp gợi cảm: “Điềm Điềm ngoan, tự cởϊ qυầи đi.”
Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng gật đầu, hơi ngồi xổm người kéo quần xuống. Tôn Hoài Đường cũng chủ động cởi đai lưng và quần của mình.
Anh lần nữa kéo cô lên đùi, Tôn Hoài Đường nói: “Cởϊ áσ sơ mi cho anh.”
Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn làm theo, nút áo sơ mi cứ như biết động đậy, khiến cô không thể nào cởi ra được: “Bực quá, không cởi được… Hu hu…”
Ánh mắt Tôn Điềm Điềm giận dỗi như muốn khóc, Tôn Hoài Đường nắm lấy tay cô, giọng nói mang ý cười: “Để anh tự cởi, áo của Điềm Điềm vẫn còn chưa cởi ra kìa.”
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
TruyenHD
Tôn Điềm Điềm nâng tay kéo áo lên, Tôn Hoài Đường cũng nhanh chóng ném áo sơ mi của mình ra chỗ khác, trong phút chốc cả hai người đều trần trụi.
Tay Tôn Hoài Đường sờ sờ giữa hai chân cô, chạm đến vệt nước bên dưới liền hỏi: “Được không em?”
“Dạ.” Tôn Điềm Điềm gật đầu.
hoa huy*t cô đã ngứa ngáy từ lâu, Tôn Điềm Điềm cố gắng không để d*m thủy chảy quá nhiều nhưng đều vô dụng.
Tôn Hoài Đường lấy ra trong túi một hộp áo mưa rồi xé mở bao ra. Thấy cô gái nhỏ nhìn chằm chằm động tác của mình, môi anh khẽ cười: “Điềm Điềm tự cho vào đi.”
Tôn Điềm Điềm nghe lời nâng mông lên, tay phải nắm lấy côn th*t, cố định qυყ đầυ chống lên miệng huyệt, hơi hơi ngồi xuống đè lên dương v*t.
“Ưm…” Tôn Điềm Điềm không động đậy.
Qυყ đầυ to như quả trứng vịt, trong chớp mắt liền lấp kín huyệt khẩu khiến hai bên cánh hoa bị ép mở to ra trở nên trắng bệch.
“Điềm Điềm, nó chưa vào.” Tôn Hoài Đường tốt bụng nhắc nhở.
Anh cảm nhận được tiểu huyệt đang ra sức liếʍ mυ'ŧ mình, côn th*t gấp không chờ nổi muốn đẩy cả đoạn vào, nhưng anh vẫn cố gắng nhịn xuống cảm giác ham muốn này.
Tôn Điềm Điềm cố gắng làm lơ cảm giác căng trướng bên dưới, hít hít mũi, quyết tâm ngồi xuống, côn th*t trong nháy mắt nhập vào huyệt động ấm áp.
“A…” Đôi môi đỏ thắm rêи ɾỉ một tiếng thật dài.
Tôn Điềm Điềm rũ đầu xuống, vùi mặt lên hõm vai Tôn Hoài Đường.
“Trướng quá… Sâu quá.”
Tôn Hoài Đường yêu thương vỗ vỗ vào sau lưng cô, men xuống véo vào eo nhỏ, bắt đầu cử động lên xuống, thời điểm mông cô hạ xuống, anh sẽ thúc mạnh người lên. Nhiều lần côn th*t bị rút ra đến qυყ đầυ rồi lại mạnh mẽ cắm ngược vào trong.
Qυყ đầυ to lớn không ngừng đè ép vách tường thịt mà khai phá, Tôn Điềm Điềm đỡ lấy vai anh, cắn môi rêи ɾỉ.
Tôn Hoài Đường dùng sức thúc liên tục, vừa cười vừa thở dốc: “A… Em gái anh là đồ ngốc à, rên đi.”
Lâu rồi mới nghe lại hai chữ “em gái”, trái tim Tôn Điềm Điềm run lên, huyệt đạo càng kẹp chặt.
“Ừ, đừng kẹp.” Tôn Hoài Đường mạnh mẽ đánh một cái lên mông thịt của cô.
“Bang —” một tiếng vang dội khắp khoang xe.
“A…” Tôn Điềm Điềm rên to một tiếng.