Tôn Hoài Đường bỗng bế cô lên, cô hoảng loạn la lớn: “A— quần áo, quần áo…”
Anh nhặt quần áo bị rơi dưới thảm, chỉnh lại tư thế rồi mang cô vào phòng tắm. Lúc đi lại, cự vật thô nóng đang ngẩng cao đầu liên tục cọ xát kẽ mông cô.
Tôn Điềm Điềm vùi mặt vào ngực anh, nơi sâu thẳm trong hoa huy*t lại không biết liêm sỉ mà dần rỉ nước…. TruyenHD
Đóng cửa phòng tắm, Tôn Hoài Đường đặt Tôn Điềm Điềm lên bồn rửa mặt, hai chân chen giữa người cô, hơi đỉnh eo, thuận thế đưa côn th*t vào chân tâm.
“Anh còn chưa bắn, làm xong rồi tắm.” Môi mỏng dán lên cánh môi đỏ bừng của cô.
Bồn rửa mặt cao vừa đủ, Tôn Hoài Đường không cần phải khom lưng, hai chân đứng thẳng, liên tục đỉnh eo về phía trước, côn th*t vui sướиɠ vùi vào bên trong.
hoa huy*t vừa mới cao trào vẫn còn bị sưng đỏ, giờ phút này đang gian nan cố gắng phun ra nuốt vào cự vật, hai cánh hoa môi đáng thương run rẩy, thịt non bên trong theo động tác của côn th*t kéo ra ngoài rồi lại bị nhét trở ngược về.
Tôn Điềm Điềm cúi đầu nhìn thấy hình ảnh da^ʍ mỹ tới cực điểm, nhất thời sửng sốt.
“Đẹp không?” Tôn Hoài Đường cũng cúi đầu thưởng thức quang cảnh, “Tiểu huyệt của Điềm Điềm có thể ăn được, cũng nuốt được—”
“Không cho anh nói!” Cô xấu hổ giận dữ giơ tay che miệng anh.
“Ừ, không nói nữa, vậy thì làm.” Anh kéo tay nhỏ ra, cười xấu xa nói.
Vừa dứt lời, anh kịch liệt đâm thọc, côn th*t phá vỡ tầng tầng lớp lớp mị thịt, đẩy thẳng vào sâu trong miệng huyệt, phát ra âm thanh nhóp nhép.
Hạ thể lần nữa bị dấy lên kɧoáı ©ảʍ, cảm giác như đang được ngâm trong dòng nước, xúc cảm mãnh liệt khiến cô không thể thở được, Tôn Điềm Điềm bị cảm giác này đe dọa, liều mạng lắc đầu, khóc lóc nói: “Đừng mà… Không cần… Dừng lại—”
côn th*t cảm nhận được huyệt đạo bên trong đang điên cuồng co rút, khuôn mặt đẹp trai hiện lên cảm xúc sung sướиɠ, đôi tay bám chặt eo nhỏ, nhắm mắt mà hung hãn đâm vào…
Cô như đã không thể chịu nổi nữa, trợn trắng mắt lên, thân thể run rẩy liên tục, nơi sâu nhất trong hoa huy*t đột nhiên bắn ra âm tinh, tưới lên qυყ đầυ thô to.
Tôn Hoài Đường bị ngâm trong dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng, cơ thể run lên, sướиɠ đến da đầu tê dại, anh kêu thành tiếng, mạnh mẽ đỉnh thêm vài chục cái, sau đó mới rút côn th*t ra. Tay phải anh đỡ cự vật mà loát động, qυყ đầυ run rẩy, từ lỗ sáo bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt dính trên bụng Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng đang lạnh dần, dọc theo bụng nhỏ mà trượt xuống khu rừng nhỏ. Cô hơi hé môi, vừa mới cao trào hai lần, giọng nói đã sớm khàn khàn: “Mệt mỏi quá…”
Hôn nhẹ lên trán cô, Tôn Hoài Đường ôm cô vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước rồi dịu dàng nói: “Tắm rửa đã, tắm xong rồi nghỉ ngơi.”
Hai người tắm xong, Tôn Hoài Đường bế Tôn Điềm Điềm trở về phòng ngủ, đặt cô lên giường.
“Nóng sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“Hơi hơi.” Cô xoay người ngã vào trong chăn.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
TruyenHD
Anh đi đến phía cửa sổ, đóng cửa kéo rèm. Sau đó cầm lấy remote máy lạnh, điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống. Xong xuôi, Tôn Hoài Đường quay đầu liền thấy Tôn Điềm Điềm đang dựa lên đầu giường, đôi mắt mở to nhìn anh.
Anh đi đến mép giường ngồi xuống, nắm lấy tay cô, nghi ngờ hỏi: “Không phải mệt sao?”
Cô lắc đầu: “Khát quá, em muốn uống nước.”
Anh nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay cô, cưng chiều nói: “Đợi một chút, anh đi lấy nước cho em.”
Tôn Hoài Đường vừa ra đến phòng khách, liền nghe được tiếng Diệp Giai Lan mở cửa đi vào. Anh ngước mắt lên nhìn, 9 giờ 45 phút.
Anh đứng lại, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Dì Diệp về rồi ạ.”
Thấy Tôn Hoài Đường đang mặc áo ngủ, Diệp Giai Lan hỏi: “Con chuẩn bị đi ngủ à?”
“Dạ, con định lấy nước uống rồi đi ngủ.”
“Hôm nay trở về mệt mỏi rồi, con nên đi ngủ sớm một chút.” Diệp Giai Lan nhìn lướt qua cửa phòng đang đóng chặt của Tôn Điềm Điềm, lại hỏi: “Điềm Điềm ngủ rồi à?”
“Chắc là vậy ạ, lúc vừa đi tản bộ về thì em ấy thấy hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi.” Tôn Hoài Đường vẫn mỉm cười ôn hòa.
“Ừ, Hoài Đường, dì về phòng trước đây.” Diệp Giai Lan giơ tay chỉ về phòng mình.
“Dạ, dì Diệp ngủ ngon.” Thấy Diệp Giai Lan đi rồi, Tôn Hoài Đường vào phòng bếp rót một ly nước, sau đó nhanh chóng đi về phòng Tôn Điềm Điềm.
“Sao anh đi lâu vậy?” Tôn Điềm Điềm duỗi tay nhận ly nước.
“Dì Diệp về rồi.”
Cô lập tức hoảng hốt: “Á? Vậy anh còn vào phòng em, lỡ mẹ thấy thì sao?”
“Không biết được, anh lén vào đây.” Tôn Hoài Đường buồn cười nói.
Tôn Điềm Điềm lúc này mới thả lỏng, ừng ực uống hết nửa ly nước, sau đó đặt lên tủ đầu giường, cô quay sang nhìn thấy Tôn Hoài Đường đang tháo dép muốn leo lên.
“Anh Đường?”
“Không về phòng nữa, tối nay ngủ với em.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~