Cầu Hoà

Quyển 6 - Chương 12: Alpha ngốc và kẹo dâu của hắn

"Tên ngốc như anh biết yêu là gì sao"

Quốc Khang không đáp cắn môi nhìn Ân Châu. Trong bộ não đơn giản của anh yêu chính là yêu anh không biết chứng minh như nào cho vợ hiểu. Nhìn gương mặt thất vọng của Ân Châu lần đầu anh ghét bản thân mình, ghét bản thân là một thằng ngốc. Quốc Khang nghĩ nếu mình không ngốc chắc chắn sẽ không để vợ đau lòng như vậy

Lúc Ân Châu một lần nữa muốn bò ra khỏi lòng Quốc Khang thì nam nhân đã kịp thời chặn lại

"Anh sẽ đau"

"Anh lại muốn nói lung tung gì nữa"

Quốc Khang lắc đầu giữ Ân Châu cầm tay cậu đặt lên vị trí tim mình. Nơi đó vẫn đang đập từng nhịp mạnh mẽ

"Nơi này đau. Khi vợ khóc, khi vợ buồn, khi vợ đau, khi vợ không cười nơi này đều đau"

Ân Châu ngơ ngẩn bất giác xoa xoa l*иg ngực nam nhân. Cậu cười lại bỗng dưng tiếp tục rơi nước mắt

Quốc Khang thấy vợ vẫn khóc vừa đau lòng vừa bất lực ôm lấy cậu gục đầu vào cổ Ân Châu. Đến khi Ân Châu lấy lại bình tĩnh đã thấy cả cổ mình ẩm ướt. Cậu nâng đầu nam nhân lên thấy Quốc Khang vẫn đang im lặng rơi nước mắt. Ân Châu hôn lên mắt nam nhân để anh nằm lên ngực mình

"Được rồi, đừng khóc nữa chồng ngoan nha"

Lần đầu thấy một alpha khóc trước mặt mình Ân Châu cũng thấy lạ. Bởi trong mắt cậu alpha luôn là một hình tượng mạnh mẽ, tàn ác, sừng sững và vô địch. Chỉ là cậu cũng không biết dỗ nam nhân mít ướt này kiểu gì Ân Châu có chút hiểu cảm giác lúc nam nhân phải dỗ dành mình rồi

Quốc Khang nằm trên ngực Ân Châu thút thít không thôi, dụi hết nước mắt lên áo cậu thoải mái cảm nhận bộ ngực mềm sau lớp áo

"Vợ ơi anh đau lắm"

Ân Châu vuốt tóc, lau nước mắt cho anh. Quốc Khang dịch lên cắn cắn xương quai xanh cậu chỗ khó nói nào đó cũng dụi vào người cậu

"Chú voi nhỏ cũng đau nữa..."

Quốc Khang đúng là làm Ân Châu mở mang tầm mắt. Cậu cũng chưa thấy alpha nào khóc lóc một hồi còn có thể cứng đâu

Ân Châu đưa chân cách quần xoa xoa chày đâm tiêu của mình nháy mắt với nam nhân

"Mình làm nha~"

Lần đầu vợ chủ động Quốc Khang nào chịu nổi nhanh cởϊ qυầи áo mình, đè vợ ra cᏂị©Ꮒ luôn

L*и non anh cày cấy suốt bao tháng mới xa ©ôи ŧɧịt̠ mấy ngày vậy mà đã chặt lại, khó khăn lắm mới vào được

"Phải cᏂị©Ꮒ để bướm in hình voi nhỏ mới được"

Quốc Khang túm lấy chân cậu cho cậu kẹp vào hông mình, tay hai người đan vào nhau bên dưới nam nhân mãnh liệt ȶᏂασ vào

L*и Ân Châu mấy hôm nay không được vỗ về khiến cậu ngứa muốn chết. Được ©ôи ŧɧịt̠ cᏂị©Ꮒ vào nó nhanh chóng phân bổ nước da^ʍ. Nam nhân từ lần ở nhà bếp đó lại tìm được trò chơi mới vừa cᏂị©Ꮒ vừa móc kéo lấy hộŧ ɭε nhỏ ẩn mình trong thịt l*и

"Hạt đậu nhỏ này giấu thật kĩ"

Hộŧ ɭε bị Quốc Khang không thương tiếc kéo ra Ân Chân bấu lấy tay nam nhân da^ʍ rên

"Aa~ đừng"

Quốc Khang thấy mỗi lần mình nhéo hạt đậu nhỏ này l*и vợ lại thít chặt lại bú rất sướиɠ nên hễ ȶᏂασ vào lại kéo nó một cái. Hộŧ ɭε nhỏ xinh bị chơi không thương tiếc sưng to đo đỏ nhổm dậy run rẩy

Nam nhân lại không chịu rảnh tay chơi chán hộŧ ɭε lại lên nghịch chim nhỏ của Ân Châu. Dùng ngón tay thô rát của mình chà xát đầu khấc, nghịch lỗ tinh lỗ tiểu cậu sau đi xuống bóp bóp hòn dái nhỏ còn búng nó khiến Ân Châu cứ thế mà bắn ra

Đang cᏂị©Ꮒ hăng say Quốc Khang túm lấy cái chăn mỏng bên cạnh vo tròn lại nhét vào trong áo nhân thê