Lại đến thứ hai.
Kiều Nhung mới vừa đi đến cửa phòng học đã trông thấy ánh mắt của Tống Ca Nhiên.
Kiều Nhung theo thói quen mà nở nụ cười ngọt lịm.
Nhưng Tống Ca Nhiên lại chỉ nhìn cô một cái, sau đó rời mắt, vẻ mặt lãnh đạm, giống như khi trước, đôi môi mỏng lại mím chặt.
Kiều Nhung thấy hơi kỳ quái.
Tâm tình Tống Ca Nhiên có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ cuối tuần đã xảy ra chuyện gì sao?
Tống Ca Nhiên không hề nhìn về phía cô, cô chỉ đành tiếp tục về chỗ ngồi.
Khi đến gần chỗ ngồi của mình, cô đột nhiên phát hiện chỗ ngồi của mình có thêm một người.
Kiều Nhung dừng một chút, nhớ lại khuôn mặt này, chần chừ nói: “Lớp phó học tập?”
Lớp phó học tập nghe thấy giọng Kiều Nhung, cuống cuồng đứng lên, ghế ngồi cọ qua mặt đất, phát ra mấy tiếng kẽo kẹt vang dội.
Hai má cậu chàng đỏ bừng, mấp máy: “Xin lỗi bạn học Kiều nhiều, mình lỡ chiếm dụng chỗ ngồi của cậu.”
“Không sao đâu.”
Kiều Nhung nghi hoặc mà đưa mắt nhìn Tề Manh Manh.
Tề Manh Manh cũng đỏ mặt, hơi ngượng ngùng mà nói: “Xin lỗi nha Nhung Nhung, bài tập cuối tuần có chỗ mình không hiểu, cho nên muốn nhờ Cao Thành chỉ một chút, nên cậu ấy mới ngồi ở đây.”
Thì ra là thế.
Kiều Nhung lắc đầu: “Không sao hết, có gì đâu mà.”
Nói đến bài tập về nhà, Kiều Nhung bỗng nhiên nhớ tới hai đề cơ sở được chủ nhiệm giao khi trước, đột nhiên không biết nên làm sao.
Dù sao dựa theo khả năng của cô bây giờ, cũng chỉ có thể làm được mấy bài đơn giản mà thôi.
Lớp phó học tập còn chưa rời đi, tiếp tục hỏi: “Bạn học Kiều, cậu làm xong bài tập chưa, hết tiết này mình phải đưa lên văn phòng rồi.”
Kiều Nhung: “…”
Kiều Nhung yên lặng lấy ra hai tờ đề thi trắng trơn trong cặp sách, đặt ở trên bàn.
Lớp phó học tập và Tề Manh Manh: “…”
Tề Manh Manh kinh ngạc nói: “Nhung Nhung chưa kịp làm bài tập sao? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Kiều Nhung lắc lắc đầu: “Không, mình chỉ không biết làm mà thôi.”
Tề Manh Manh: ?
Lớp phó học tập do dự một chút: “Bạn học Kiều, hay là mình tìm giáo viên giải thích chuyện này giúp cậu nhé, chờ làm xong cậu nộp lên sau vậy?”
Hai mắt Kiều Nhung tức khắc sáng lên, cô quay đầu nhìn về phía lớp phó học tập, cong môi cười: “Thật vậy sao? Cảm ơn cậu nhé!”
Lớp phó học tập nhìn Tề Manh Manh, “khụ khụ” hai tiếng, cậu chàng yên lặng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Kiều Nhung ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Tề Manh Manh mà cảm thán: “Lớp phó học tập tốt bụng thật đó, Manh Manh có thấy thế không!”
Tề Manh Manh đỏ mặt, ấp a ấp úng: “À… ừ…”
Kiều Nhung kinh ngạc nhìn cô nàng, đột nhiên có cảm giác có ánh mắt nóng như lửa đốt nhìn về phía mình.
Cô quay đầu lại nhìn lại, lại không thấy gì cả.
Kiều Nhung thấy kỳ quái mà chớp mắt, sau đó lại quay đầu về.
Vào cuối giờ học buổi sáng, khi lên lớp, giáo viên chủ nhiệm phát bài kiểm tra đã sửa và ghi chú lỗi sai.
Chỉ là khi đến lượt Kiều Dung, chủ nhiệm dùng ánh mắt phức tạp như tuần trước mà nhìn cô, lại không nói gì.
Kiều Nhung nhận bài thi, nhìn qua một chút, sau đó đặt ở bên cạnh.
Tề Manh Manh không cẩn thận nhìn thoáng qua, càng kinh ngạc hơn: “Nhung Nhung, sao bài của cậu lại trống không vậy?”
Kiều Nhung vẫn trả lời: “Ồ… mình không biết làm.”
Về chuyện này, Tề Manh Manh không chỉ kinh ngạc, mà còn để lộ vẻ mặt lo lắng, vừa định nói gì đó, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
Hai người cùng quay đầu nhìn.
Phía cửa sau phòng học có một nữ sinh ngoại hình xinh đẹp đang đứng chờ.
Mái tóc đen nhánh của cô bạn buông thõng bên vai, trong tay ôm một xấp tư liệu, ưu nhã đứng ở ngoài cửa. Cặp mắt xinh đẹp kia đảo qua một vòng, xung quanh yên tĩnh hẳn đi.
Sau đó, tầm mắt bạn học nhìn về dãy bàn phía sau, giọng nói mềm mại vang lên: “Bạn học Tống Ca Nhiên, có thể ra ngoài một lát không?”
Cả lớp nháy mắt ồn ào, có nam sinh bắt đầu huýt sáo.
Tống Ca Nhiên lại không nhúc nhích, đôi mắt đảo về phía Kiều Nhung, sau đó cậu ta rũ xuống mắt, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cô bạn kia hơi đỏ mặt, dịu dàng nói: “Là về chuyện cuộc thi toán học, nhà trường đã chỉ định mình và cậu tham gia, nếu có thời gian thì cậu đi cùng mình lên phòng giám hiệu khai báo nhé?”
Tống Ca Nhiên dừng một chút, cậu ta đứng lên, hai tay đút túi quần, tư thái thản nhiên đi ra ngoài.
Cô bạn đỏ mặt đi theo phía sau cậu ta.
Sau khi hai người rời đi, trong lớp tức khắc có tiếng bàn tán xôn xao.
“Không phải lần này An Nhan sẽ theo đuổi được Tống Ca Nhiên đó chứ…”
“Không thể nào, không phải trước Tống Ca Nhiên đã từ chối cậu ấy sao?”
“Chính là cuộc thi toán học giữa kỳ nghỉ đông đó, tức là hai tháng này họ đều đi học chung với nhau, sớm sớm chiều chiều ở chung, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!”
“Lý nào lại vậy… Dù sao An Nhan cũng là nữ thần, lại còn có thích Tống Ca Nhiên lâu như vậy, kích động cũng không phải chuyện gì vô lý.”
Kiều Nhung lẳng lặng nghe, sau đó hỏi Tề Manh Manh: “An Nhan là ai?”
Tề Manh Manh vô cùng choáng váng: “Hoa khôi An Nhan đó! Nhung Nhung, cậu mất trí nhớ thật rồi sao?”
Nói đoạn, cô nàng lại sờ gương mặt mình, tự lẩm bẩm: “… Không đúng, nếu mất trí nhớ thì sao lại nhớ rõ mình, chẳng lẽ Nhung Nhung quá thích mình?”
Kiều Nhung chớp mắt, nhanh trí lảng sang chuyện khác: “Cuộc thi toán học kia là gì vậy?”
Tề Manh Manh giải thích: “Kỳ nghỉ đông mỗi năm, nhà trường sẽ chọn học sinh lớp mười một và mười hai tham gia thi đấu toán học, nhưng là danh sách tham gia rất ít… Nếu đoạt giải trong cuộc thi, sẽ có cơ hội được cử đi du học, có học bổng nhà nước, không cần tham gia thi đại học.”
Kiều Nhung nghe qua, cũng hơi mừng thay cho Tống Ca Nhiên, dù sao cô cũng tin rằng với khả năng của thiếu chủ, chuyện đạt giải ở mấy cuộc thi này không thành vấn đề.
Tề Manh Manh lại tiếp tục xì xào: “Dù sao thi đấu cấp trường học cũng giống như thi đua trong lớp, giáo viên sẽ gộp các thí sinh lại với nhau, sau đó tiến hành phụ đạo… Thật là lời cho An Nhan, có thể đi học chung với Tống Ca Nhiên mỗi ngày.”
Kiều Nhung ra chiều suy tư.
Ồ, quả nhiên có lợi, cũng có vấn đề.
Nếu Tống Ca Nhiên tham gia thi đấu, hai tháng này nhất định sẽ rất bận.
Vì không muốn làm phiền cậu ta, cô đành phải lui kế hoạch tiếp cận của mình lại.
Nhưng có điều!
Cô có thể nhân dịp này luyện nấu ăn thật tốt!
Sau đó chờ Tống Ca Nhiên thi đấu xong, làm cho cậu ngạc nhiên!
Nghĩ như vậy, Kiều Nhung lại cảm thấy rất vui vẻ.