Hoàng đế mới hạ triều thì gặp Vương Đức Tử đang đứng một bên, trên tay là mấy món điểm tâm hắn thích ăn, hắn chán ghét nhìn thoáng qua: “Lui ra đi.” Liên tiếp mấy ngày nay hắn đều ngủ không ngon giấc, phẫn nộ và không cam lòng như muốn thiêu đốt hắn, hắn cũng không cảm thấy dễ chịu thêm chút nào sau khi phạt Quỳnh Như, bây giờ lại nhìn thấy mấy món đồ ăn ngọt đến phát ngán, nghĩ đến mấy ngày nay ăn uống đều không hợp khẩu vị, trong lòng hắn lại càng thêm phiền muộn.
“Hoàng thượng, đây là đồ ăn thiện phòng đã cải biến qua, người có muốn thử một chút không?” Vương Đức Tử cười cười lấy lòng.
Hắn ngập ngừng một chút, cầm một khối lên, tốt nhất là thiện phòng làm tốt hơn, nếu không…
Hắn còn chưa nghĩ xong, hương vị trong miệng đã khiến cho hắn hơi híp mắt, “Thiện cục vẫn còn có mắt.” Hắn vừa nói vừa cầm thêm một khối nữa.
Vương Đức Tử đứng một bên, muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vẫn không nói gì.
Hoàng thượng lên ngự liễn, Trương Bảo Toàn chờ chỉ thị của hắn, hắn do dự một chút rồi nói: “Bên chính điện thế nào rồi?”
“Hôm nay hoàng hậu nương nương giải trừ cấm túc, bây giờ đang dẫn đại công chúa đến cung Hứa chiêu viện.” Trương Bảo Toàn đáp.
Nàng sống thật tốt. Trong lòng hắn ấm ức, ngoài miệng lại nói, “Cũng đã lâu rồi trẫm chưa gặp Hứa chiêu viện, bãi giá Thừa Hương điện."
“Vâng.” Trương Bảo Toàn lệnh bọn thái giám khởi giá.
Đến Thừa Hương điện, hoàng đế miễn thông báo, xa xa hắn đã nghe thấy tiếng cười từ bên trong điện truyền ra. Hắn cất bước đi tới cửa cung, không biết tại sao, trong lòng hắn lại có chút khẩn trương, không biết sau khi cấm túc ba ngày, nàng có ăn năn, gặp được hắn, nàng có xin lỗi hắn, nàng có chạy lại làm nũng với hắn hay không…
Xuyên qua cửa điện, hắn thấy Triệu Uyển đang múa kiếm với một nữ tử, mà Triệu Di thì đang đánh đàn ở bên cạnh. Vẻ mảnh mai của nữ tử đang múa kiếm kết hợp với một thân y phục càng tôn lên đường cong eo mông xinh đẹp.
“Quỳnh nhi…” Hắn không nhịn được khẽ gọi, trong lòng cảm thấy không đúng, nhưng cũng vui vẻ.
Người trong điện nghe thấy lời của hắn đều nhìn qua, thấy hắn mọi người vội vàng hành lễ.
Không phải nàng… Hắn hoảng hốt trong chốc lát, hắn còn tưởng là nàng…
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy nữ tử đang múa kiếm với nữ nhi, lại không thấy Quỳnh Như và Hứa chiêu viện.
“Bình thân.” Hắn đưa mắt nhìn nữ tử múa kiếm, hắn nhớ rõ nàng ta, là Vương bảo lâm, à không bây giờ hẳn là Vương tài tử.
Triệu Uyển kéo Triệu Di đi về phía hắn, chu môi nói: “Nữ nhi muốn chuẩn bị bất ngờ cho phụ hoàng nhưng giờ đã bị người phát hiện, phụ hoàng, người không thể lần nào cũng im hơi lặng tiếng như vậy.”
Triệu Di nhìn tỷ tỷ làm nũng ở trước mặt phụ hoàng, trong mắt không tự giác lộ ra hâm mộ.
Hắn xoa đầu hai nữ nhi, “Uyển nhi và Di nhi đều đã lớn rồi, cũng đã biết làm cho phụ hoàng vui, biểu diễn vừa rồi của các con trẫm rất thích. Mẫu hậu các con đâu?”
“Mẫu hậu đang dùng trà với chiêu viện nương nương trong điện ạ.” Triệu Uyển nói.
Hắn gật đầu, để họ tiếp tục, rồi tiến vào điện.
Người trong điện sớm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bây giờ hắn tiến vào, mọi người đều đứng dậy hành lễ.
Hoàng đế cho tất cả đứng lên, sau đó nhận Bát hoàng tử trong tay hoàng hậu, lại hỏi Hứa chiêu viện tình trạng gần đây của Bát hoàng tử mới để cho nhũ mẫu bế hài tử xuống.
Hắn cố ý kéo tay Hứa chiêu viện, hỏi nàng sau khi trở về từ bạo thất có thấy khỏe không. Hứa chiêu viện thụ sủng nhược kinh, chỉ nói mọi chuyện đều tốt, chỉ là nàng đã làm sai, không có mặt mũi nào yết kiến thiên nhan. Hắn vỗ vỗ lên tay nàng nói, biết sai thì tốt, dặn nàng hảo hảo chiếu cố hài tử không nên gây chuyện, hắn sẽ bảo hộ mẫu tử họ bình an, “Hoàng hậu, nàng nói có đúng không?” Hắn liếc mắt nhìn Quỳnh Như.
“Vâng. Chiêu viện mau tạ ơn đi, hoàng thượng cho phép ngươi làm mẫu thân của Bát hoàng tử.” Quỳnh Như nói.
Mới đầu Hứa chiêu viện còn không dám tin, giờ phút này nàng vui vẻ quỳ xuống dập đầu với hoàng đế. Trước đó hoàng đế chỉ bảo nàng tạm thời nuôi dưỡng Bát hoàng tử, bây giờ xem như chính thức đặt Bát hoàng tử ở Thừa Hương điện. Nàng vốn rất thích đứa bé kia, nghĩ đến hài tử mềm mại như vậy sao này là con của mình, trong lòng không biết cao hứng bao nhiêu, chờ hắn trưởng thành nàng và Di nhi cũng có chỗ dựa.
Hắn cho chiêu viện bình thân, lại quay qua nói với Quỳnh Như: “Hoàng hậu, còn nàng thì sao?”
Nàng khẽ thở dài, “Thần thϊếp biết sai.”
“Ồ?” Hắn nhíu mày, nói với Hứa chiêu viện, “Hứa chiêu viện, nàng ra xem bọn nhỏ đi.” Hứa chiêu viện thức thời lệnh cung nhân lui ra, cũng đóng cửa điện lại trước khi rời đi.
“Hoàng hậu sai cái gì?” Hắn hỏi.
“Lời nói và hành động của thần thϊếp không chính đáng, khiến bệ hạ thương tâm.” Nàng cúi đầu nói.
Hắn hừ lạnh, “Vậy nàng nên sửa lại như thế nào, đền bù làm sao?”
“Thần thϊếp… sẽ tận tâm làm một hoàng hậu tốt, quản lý tốt hậu cung, để người không phải lo lắng.” Nàng nói.
“Đây chính là đền bù của nàng?” Giọng của hắn bỗng nhiên lạnh xuống: “Nàng lặp lại lần nữa!”
Ba ngày, ròng rã ba ngày không gặp, hắn nhớ nàng nhớ đến phát cuồng, nhớ đến sự bình yên khi ở bên nàng, nhớ hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, ánh mắt dịu dàng và nhã nhặn của nàng, thỉnh thoảng là dáng vẻ ranh mãnh nũng nịu, cũng là dáng vẻ khiến hắn nhớ nhất… Hắn muốn một Quỳnh nhi như thế, hắn muốn Quỳnh Như đối với hắn như trước kia.
Nhưng nàng lại trả lời hắn như thế nào, quản tốt hậu cung? Hắn muốn không phải là một hoàng hậu quản lý tốt hậu cung, hắn muốn là thê tử ôn nhu động lòng người kia, là thê tử nguyện cùng hắn đồng sinh cộng tử!
Nàng vẫn quỳ trên mặt đất, nàng hiểu hắn muốn cái gì, nhưng nàng không cho được, nàng không muốn lừa hắn, dù sao bọn họ đã từng thề hẹn, hắn từng là thanh xuân và tình yêu của nàng… Nàng không muốn nói dối hắn cũng như ngay từ đầu hắn đã không lừa dối nàng.
Hắn tức giận đến mức dùng sức vỗ mạnh lên bàn một cái, nàng đây là ỷ vào mười ba năm tình cảm của bọn họ, nên mới không biết trân quý, không biết quý trọng. Hắn nên khiến nàng hiểu, nàng cứ tiếp tục không phân nặng nhẹ như thế, hắn cũng có thể hoàn toàn không để ý đến tình cảm mười ba năm qua, chỉ xem nàng như một cung phi không được sủng ái. Ngược lại hắn muốn xem xem, một hoàng hậu bị chèn ép có thể làm được gì trong cung này.
“Nếu hoàng hậu vẫn không biết sai, người đâu.” Trương Bảo Toàn vội vàng tiến vào: “ Mười ba năm nay trẫm đối với hoàng hậu yêu thương có thừa, nhưng hoàng hậu không biết quý trọng, nhiều lần chọc giận trẫm, người không có đức như thế sao xứng làm mẫu nghi thiên hạ!”
“Bệ hạ bớt giận ~” Trương Bảo Toàn quỳ phục xuống đất.
Hắn nhìn Trương Bảo Toàn, quát: “Trương Bảo Toàn! Ngay cả ngươi cũng dám chọc giận trẫm!”
“Nô… nô tài không dám, bệ hạ bớt giận ~” Bệ hạ mà tức giận, hậu quả khôn lường.
“Hừ!” Hắn không nhìn Trương Bảo Toàn nữa, chỉ quay người tiếp tục nhìn Quỳnh Như.
“Phụ Hoàng… Xin phụ hoàng bớt giận…” Triệu Uyển nghe được động tĩnh vội chạy vào, nàng thấy mẫu hậu đang quỳ trên mặt đất, mà phụ hoàng nhìn rất tức giân, “Mẫu hậu không cố ý chọc người tức giận, xin phụ hoàng niệm tình mười mấy năm nay mẫu hậu hầu hạ mà rộng lượng tha thứ cho mẫu hậu lần này.”
“Hôm nay trẫm nể tình đại công chúa, tha cho nàng một mạng, hoàng hậu không biết kính trọng quân vương, phạt cấm túc năm ngày. Hoàng hậu, nàng chỉ có ba hài tử, hôm nay Uyển nhi thay nàng cầu tình, lần tiếp theo, nàng muốn để ai cầu tình cho nàng nữa đây?”
Lời nói của hắn khiến nàng run rẩy, hắn lại dùng bọn nhỏ uy hϊếp nàng, “Thϊếp… thϊếp sợ hãi.” Nàng cúi đầu.
Hắn nhìn thân thể đang run rẩy của nàng, một loại kɧoáı ©ảʍ vì trả được thù dâng lên, nhưng tiếp theo đó là một cảm giác bi ai cực mạnh, sao bọn họ lại đi đến bước này? Rõ ràng nàng để ý cảm nhận của hắn như vậy, rõ ràng hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, nói với nàng, trong lòng hắn, nàng quan trọng thế nào.
Sao nàng lại cứng đầu như vậy! Những hứa hẹn “phu thê” trong Tử Lan điện chỉ là lời đường mật chốn khuê phòng, vốn chỉ có tác dụng trong Tử Lan điện mà thôi, hắn nói vậy với Liễu Tịch Nguyệt có gì không ổn chứ? Lỗi của Tịch Nguyệt là không nên để loại chuyện này truyền ra ngoài, hắn cũng đã phạt Tịch Nguyệt, vì sao nàng còn mãi nắm lấy không thả!
Nàng là người hiểu hắn nhất, hắn biết dùng hậu vị và bọn nhỏ để uy hϊếp nàng là không đúng, nhưng nàng cũng nên hiểu chứ.
“Hoàng hậu hãy suy nghĩ cho kỹ mình đã làm sai điều gì, trước khi nàng nhận ra lỗi lầm của mình, tạm thời quý phi sẽ quản lý lục cung, cùng giải quyết với Đức phi.” Nói xong, hắn rời đi, không hề quay đầu lại.
Bọn họ… sao lại đi đến bước này? Nàng nghĩ là … hắn sẽ hiểu được lòng nàng, nàng nghĩ là, đối với nàng, hắn chỉ là tình nghĩa mười ba năm cùng vào sinh ra tử, vì thế nàng cũng sẽ lui về đúng vị trí của mình, vậy thì hắn sẽ không có dị nghị gì. Hắn nói nàng là một tồn tại đặc biệt với hắn, hắn muốn nàng toàn tâm toàn ý hỗ trợ hắn, nhưng hắn lại không muốn dành tình yêu cho nàng, đây là sự đặc biệt của hắn sao?
Chuyện đã tới nước này, nàng đã không còn biết phải làm gì nữa, nàng có thể chịu được mọi trách phạt của hắn, thế nhưng nàng không thể chịu được con nàng sẽ chịu tổn thương vì nàng. Nếu hắn thật sự muốn phế hậu, hài tử của nàng phải làm sao bây giờ? Từ nhỏ đến lớn, Uyển nhi được hắn sủng trong lòng bàn tay, một công chúa không có khả năng gả cho người thường, nhưng một khi trở thành nữ nhi của phế hậu thì cho dù gả cho ai, nếu như hài tử của nàng bị ức hϊếp cũng sẽ không có ai ra mặt cho nó. Hoằng nhi lại càng đáng thương hơn nữa, nó là nhi tử của hoàng hậu, dù hoàng thượng vẫn chưa lập Thái tử, thế nhưng cả hắn và nàng đều đã ngầm thừa nhận thái tử chắc chắn sẽ là con của nàng, nếu nàng bị phế, Hoằng nhi làm sao có thể trở thành thái tử?
“Nương nương…” Nghi Tâm quỳ gối bên cạnh nàng, nàng ấy không biết phải an ủi nàng như thế nào.
“Dìu ta trở về.” Nàng ngẩng đầu.
Nàng là nữ nhi Lý gia, không thẹn với trời đất, không thẹn với mình, nàng luôn luôn nhớ kỹ, nàng không muốn lừa hắn, mãi mãi cũng không muốn, đây chính là tình cảm của nàng với hắn, dù cho nàng không còn yêu hắn, hắn vẫn là người đã cùng trải qua sinh tử với nàng, nàng không thể làm tổn thương hắn được.
Nếu hắn đã không hiểu, nàng cũng không dám miễn cưỡng. Nhưng, nàng sẽ dùng phương pháp của mình để bảo vệ hậu vị, nàng không thể vì bản thân muốn làm một người ngay thẳng mà tổn thương con của mình được.