Hắn đi tới bên giường, ngồi đợi nàng tới.
Nàng đi qua, cúi đầu thay hắn cởi bỏ áo ngoài. Hắn đứng lên đợi nàng tháo đai ngọc, “Thay trẫm cởϊ qυầи.”
Giọng của hắn rất lạnh, mang theo một cảm giác uy nghiêm khiến nàng không có cách nào từ chối.
Sau khi giúp hắn cởi tiết khố, hắn ấn đầu nàng xuống.
Nàng quỳ gối trước người hắn, hốc mắt đã đỏ hoe, nàng biết hắn đang nhục nhã nàng, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Nàng đỡ côn ŧᏂịŧ vẫn đang còn mềm nhũn lên, màu da bên trong hơi hồng, trước kia đã từng hầu hạ hắn, khi ấy nàng cảm thấy nó thật đáng yêu, mà bây giờ… Nàng gạt đi tạp niệm trong đầu, nắm chặt nó khẽ liếʍ nhẹ lên qυყ đầυ.
Côn ŧᏂịŧ lập tức ngẩng đầu tỉnh dậy, nàng ngậm lấy qυყ đầυ, tay cũng nhẹ nhàng khuấy động lên xuống.
Bỗng nhiên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu đau.
“Túi con cháu của trẫm cũng phải hầu hạ chu đáo, hôm nay trẫm muốn bắn trong miệng nàng.” Hắn lạnh lùng nói, giống như vật đang cương cứng dưới thân không phải của hắn.
Nàng cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi xuống nhưng nó vẫn rơi, hắn khiến nàng cảm thấy mình như một nữ nô đê tiện, ngoại trừ thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn, nàng chẳng là gì.
Nhìn nước mắt của nàng, hắn mơ hồ sinh ra một chút kɧoáı ©ảʍ trả được thù, nói cho cùng nàng cũng không phải là không có cảm giác với hắn. “Tài nghệ của hoàng hậu chưa tinh, trẫm nên để nàng luyện tập nhiều một chút mới phải. Nhanh lên!”
Nàng liếʍ qua thân gậy, môi ngậm lấy một bên túi thịt liếʍ mυ'ŧ, tay thì nhẹ nhàng xoa bên còn lại.
Trên mặt hắn không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ có bàn tay đang nắm chặt lấy mép giường tiết lộ kɧoáı ©ảʍ của hắn.
Nàng liếʍ hai túi thịt sạch sẽ mới quay lại ngậm côn ŧᏂịŧ đã trướng lên bằng cánh tay của đứa trẻ. Lúc nàng ngậm phía trước của hắn lần nữa , cuối cùng hắn cũng không nhịn được rên một tiếng.
Cho dù hắn giận nàng vì đã đối xử với hắn như thế, nhưng nhìn nàng gian nan vuốt ve long căn của hắn, hắn vẫn không kiềm được bị kɧoáı ©ảʍ và thỏa mãn che mắt, “Lại sâu thêm một chút.” Giọng hắn khàn khàn, bàn tay đang nắm tóc nàng thể hiện sự ẩn nhẫn của hắn trong lúc này.
Nàng theo lời hắn nói ngậm vào sâu hơn, cho đến khi qυყ đầυ to lớn chạm tới tận cùng của lưỡi, nàng mới lùi ra chút rồi lại ngậm vào, biên độ nho nhỏ như vậy khiến hắn vô cùng thoải mái, tuy nhiên điều này cũng không giảm bớt phẫn nộ trong lòng hắn.
Trước kia lúc nàng dùng môi lưỡi hầu hạ hắn, hắn luôn luôn thương tiếc nàng, hắn biết đi vào quá sâu sẽ khiến cho nàng khó chịu, cao lắm là vừa tiến vào đến đầu cổ họng hắn sẽ bắn ra, nhưng hôm nay, hắn muốn khiến nàng hiểu được nữ nhân không được sủng ái sẽ bị đối xử như thế nào!
Hắn giữ chặt đầu nàng, ra lệnh: “Há lớn miệng ra, không cho phép cắn.” Trước khi nàng hiểu được hắn muốn làm gì hắn đã để côn ŧᏂịŧ tiến vào sâu hơn.
Nàng khó chịu muốn ói, hắn lại thoải mái gầm nhẹ, miệng nhỏ của nàng thật giống như thiên đường của nhân gian vậy…
Nàng cứng người dùng sức đẩy hắn ra, nhưng vẫn bị hắn giữ lại: “Nếu nàng dám đẩy ra, trẫm sẽ đánh chết hai tỳ nữ kia của nàng.”
Nàng cố gắng thả lỏng thân mình, để hắn có thể tiến vào sâu trong yết hầu hơn, nhưng nước mắt lại không ngăn được chảy xuống.
Động tác khóc thút thít của nàng càng làm tăng thêm kɧoáı ©ảʍ của hắn, hắn không khống chế được rêи ɾỉ ra tiếng, mà côn ŧᏂịŧ của hắn lại ra vào rất nhẹ.
Cuối cùng hắn vẫn không nỡ khiến nàng khó chịu như vậy… Hắn hận mình vì sao không nỡ đối xử hung ác với nàng, nhưng lại không có cách tự kiềm chế nhìn nữ tử trước mắt đang phục vụ hắn, nếu lúc này nàng đồng ý, chỉ sợ hắn đã ra bên trong. Nếu nàng tình nguyện, cho dù chết hắn cũng thỏa mãn…
Ý nghĩ này làm hắn sợ, không ngờ nàng vô sự tự thông, tự vịn bắp đùi hắn ngậm lấy vuốt ve trước sau.
Hắn gầm nhẹ, nắm lấy mép giường chờ nàng hầu hạ. Nàng thực sự quá lợi hại… Quỳnh nhi chủ động thâm hầu cho hắn… Hắn đã xem nhẹ uy hϊếp của mình đối với nàng, chỉ cần nghĩ như vậy, côn ŧᏂịŧ lại lớn hơn một vòng, nàng chỉ cần vuốt ve hơn hai mươi lần hắn đã không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, bắn ra.
Nàng cũng không ngờ hắn bắn nhanh như vậy, muốn đẩy hắn ra cũng đã không kịp.
Hắn dùng sức giữ nàng lại, “Nuốt vào toàn bộ, một giọt cũng không được để rơi.”
Nàng chấp nhận hắn bắn ở trong miệng mình, khi hắn rút ra toàn bộ côn ŧᏂịŧ vẫn còn ngẩng cao đầu, nàng không nhịn được ho khan.
Hắn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, trong lòng vừa yêu lại vừa hận, đột nhiên hắn kéo nàng, ôm chặt lấy nàng đè lên giường, rồi hôn xuống.
Hắn nếm được hương vị của mình trong miệng nàng, còn có vị chát chát của nước mắt nàng.
“Quỳnh nhi, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn, trẫm đã bao giờ buông tay nàng chưa?” Hắn vừa hôn vừa nói: “Trẫm là Lục Lang của nàng, sao nàng có thể đối xử với trẫm như vậy.”
Chưa từng buông ra… Nàng nên biết ơn hắn, dù sao mười ba năm qua cũng có bao nhiêu hồi ức tốt đẹp… Nhưng những việc trong quá khứ đã trôi qua, những hồi ức tốt đẹp kia… Dù là chân tình hay giả ý, đều đã biến mất, hắn có người hắn yêu, có thể cùng người ta tạo ra hồi ức tốt đẹp mới, còn nàng, ngoại trừ là mẫu nghi thiên hạ, nàng cũng có thể làm được việc nàng muốn.
Nụ hôn của hắn không được đáp lại.
Hắn rời môi nàng, bình tĩnh nhìn nàng, thấy nàng rũ mắt dường như tất cả mọi việc đều không có quan hệ gì với nàng.
Hắn tức giận kéo đai lưng ngọc của nàng xuống: “Trẫm còn chưa muốn đủ, cởi ra.”
Rốt cuộc nàng cũng nhìn hắn một chút, sau đó là một trận ho khan.
“Lý Quỳnh Như, nàng không muốn nhận sủng ái của trẫm, vậy thì hãy chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của trẫm đi.” Hắn cười lạnh, “Không phải nàng muốn bị cảm sao? Cởi hết ra!”
Nàng nhìn hắn, phẫn nộ trong đôi mắt ấy lại càng nhiều hơn vừa rồi, “Vâng” nàng đưa tay muốn cởi bỏ áo ngoài, lại bị hắn ngăn lại.
Nàng cũng không phản kháng, giống như hắn nói cái gì nàng đều sẽ thực hiện, thế nhưng cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Hắn tức giận trước sự hờ hững của nàng, nhưng càng tức giận là dù nàng lạnh nhạt hắn lại không có cách nào không để ý đến thân thể nàng, nếu nàng trần trụi chịu đựng du͙© vọиɠ của hắn, bệnh phong hàn của nàng chắc chắn sẽ nặng hơn… “Cởϊ qυầи ra, xoay người sang chỗ khác.”
Nàng nghe lời để trần nửa thân dưới rồi quay người đi.
“Đẩy mông của nàng ra, trẫm muốn nhìn.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Không…” Chỉ có nữ nô mặc người chà đạp mới làm loại việc này, nàng không làm được.
“Hoàng hậu muốn kháng chỉ?” Hắn lạnh lùng nhìn lưng nàng.
Nàng lắc đầu, nghe lời kéo hai bờ mông ra.
Hắn kéo nàng qua đè eo nàng xuống, để khe hở ở mông nàng hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn.
Hắn đỏ mắt nhìn cảnh đẹp kia, “Đẩy nơi này ra.” Hắn sờ lên hai cánh hoa đầy đặn nói: “Ngược lại trẫm muốn nhìn xem miệng nhỏ phía dưới của nàng có bướng bỉnh như thế hay không.”
Nàng run rẩy vì sự đυ.ng chạm của hắn, nghe thấy lời hắn nói, theo bản năng nàng cứng đờ người, “Không muốn…” Nước mắt lại bị hắn ép trào ra lần nữa, hoa tâm lại vì sự đυ.ng chạm của hắn mà tiết ra mật dịch.
Nhìn nàng từ trước đến giờ luôn đoan trang hiền thục lại bởi vì bị hắn đối xử hạ lưu mà run rẩy thút thít, kɧoáı ©ảʍ trả thù trong lòng hắn càng lớn, hắn muốn nàng không dễ chịu. Nàng không muốn làm thê tử của hắn? Được thôi, vậy hắn sẽ khiến nàng hiểu được, nữ nhân không phải là thê tử hắn sẽ phải thị tẩm như thế nào!
“Không nghe lời?” Hắn vỗ một cái lên mông nàng, không quá nặng nhưng cũng đủ khiến nàng khϊếp sợ: “Hậu quả của việc không nghe lời, nàng có thể tiếp nhận?”
Không thể… “Lục Lang… cầu xin người…” Nàng không còn cách nào khác, nàng không thể làm những động tác da^ʍ tiện như vậy, nhất là khi biết hắn đang muốn làm nhục nàng, nàng chỉ có thể cầu hắn như thế này, cầu mong hắn nghe thấy hai chữ “Lục Lang” mà có thể buông tha nàng.
Hắn dùng sức đánh vào mông nàng, cảm thấy tức giận tăng thêm mấy phần, biết rõ câu Lục Lang này của nàng chỉ vì muốn lấy được lòng trắc ẩn của hắn, hắn lại vẫn không nhịn được mềm lòng. Hắn cũng không biết là hắn đang hận nàng nhẫn tâm hay là hận sự mềm lòng của mình.
“Đừng tưởng rằng nói vậy thì trẫm sẽ bỏ qua cho nàng.” Hắn cố gắng làm cho giọng của mình thật lạnh lùng, nhưng cũng không tiếp tục bắt nàng làm động tác hạ lưu nữa, hắn lại đánh lên mông nàng: “Tách mông ra.”
Ngón tay của hắn sờ lên khe hở ở hoa huyệt, cảm nhận được chút ẩm ướt ở bên trên, “Ngoài miệng nói không muốn, ngược lại phía dưới lại cực kỳ ẩm ướt, trẫm nhục nhã nàng như thế mà nàng còn có thể ướt được, thân thể dâʍ đãиɠ như vậy, thì nên trách phạt như thế nào mới phải đây?”
Nàng lắc đầu, nàng không ngờ hắn sẽ … tàn nhẫn như thế
“Nắm mép giường đi, giờ trẫm muốn tiến vào bên trong nàng.” Hắn nói.
Nàng nghe lời ưỡn lưng nâng mông, yên lặng chảy nước mắt, nàng không ngờ rằng lúc hắn biết nàng hết hi vọng sẽ có phản ứng như thế, nàng cho là hắn sẽ phẩy tay áo bỏ đi, từ đây trở về sau hai người sẽ sống cuộc sống của riêng bản thân, hắn không yêu nàng, khi tức giận qua đi hắn sẽ thấy rõ nàng vẫn là một hoàng hậu có ích cho hắn, nàng sẽ chăm lo hậu cung thật tốt, mà hắn cũng có thể song túc song phi với người hắn yêu, bọn họ có thể như những bằng hữu cùng nhau trải qua hoạn nạn, dù cho họ không có tình yêu, nhưng họ vẫn còn tình thân tình bằng hữu, như vậy không tốt sao? Nàng không biết mình đã làm sai cái gì, lửa giận của hắn giống như vô tận, mà nàng chỉ có thể mặc cho hắn vũ nhục không có cách nào phản kháng.
Cho dù nàng đang khổ sở trong lòng, nhưng hoa huyệt vẫn không khống chế được tiết ra nhiều mật dịch hơn. Lúc hắn dùng côn ŧᏂịŧ chạm vào hoa huyệt lần nữa, nàng khẽ run lên, hoa huyệt cũng càng ngày càng nóng.
Đột nhiên hắn chen vào, tiến vào một nửa lại dừng lại, dùng ngón tay chạm vào hoa hạch nho nhỏ bên trên, dùng sức nhấn vào.
“Ưm…” Hoa huyệt vốn hơi đau vì sự tiến vào của hắn giờ phút này lại vui vẻ co rút, nàng cắn môi chịu đựng rên nhẹ một tiếng, đột nhiên hắn lại tiến sâu vào.
Nàng yêu kiều rên ra tiếng, tay không kịp nắm lấy mép giường, suýt nữa văng khỏi giường, rất may hắn đã kịp thời kéo lại, mông nàng đập dồn va vào bụng hắn, côn ŧᏂịŧ to dài cũng tiến vào thật sâu.
Hai người không nhịn được rên ra tiếng.
Thật thoải mái… Quỳnh nhi của hắn…
Thật thoải mái… Thì ra không có tình yêu cũng có thể phù hợp như vậy…
Hắn nắm hông nàng, nhìn nàng bị hắn đẩy ra rồi lại bị kéo trở về, đường cong hoàn mỹ ở eo và mông của nàng khiến hắn không nhịn được nuốt nước miếng, mà ở chỗ hai người kết hợp, chất lỏng động tình của nàng không ngừng bị hắn mang ra, theo động tác càng ngày càng mạnh của hắn, chất lỏng trong suốt bị đánh ra thành những bong bóng màu trắng... Đây là thê tử của hắn…
Nhưng nàng không muốn hắn!
Chỉ cần nghĩ đên những lời nói không thể tha thứ kia của nàng, sự dịu dàng vừa mới dâng lên lại bị phẫn nộ thay thế toàn bộ.
“Da^ʍ phụ!” Hắn hậm hực lên tiếng, động tác dưới thân càng mạnh hơn.
Nàng giãy giụa vì những lời nói đầy tổn thưởng của hắn, hắn lại để ngón tay chạm lên hoa hạch, tay còn lại thì dùng sức nắm lấy một bên ngực.
Nàng mềm nhũn, dựa lên giường mặc hắn điều khiển.
Hắn cứ ra vào như thế gần một trăm lần, lúc hoa huyệt của nàng đang co rút càng nhanh hắn bỗng nhiên dừng lại, “Chịu cho tốt!” Nói xong hắn càng va chạm mãnh liệt hơn, côn thiệt đã nhiều lần chạm vào tử ©υиɠ, cho đến khi mở nơi đó ra, hắn mới nổi giận gầm lên một tiếng, bắn toàn bộ vào trong.
Mà nàng lúc này đã trợn trắng hai mắt, bị đâm đến nỗi muốn khóc cũng khóc không được nữa, mật dịch trong hoa huyệt văng tứ tung, co rút tiến lên cào trào.
==========
Lời tác giả:
Thật ra đối với việc làm sao để ngược nam cặn bã, tôi luôn luôn viết không quá tốt.
Tôi cũng muốn viết sau khi nữ chính chết tâm, nam chính bi thương thống khổ các loại, mà loại thống khổ này không cần do nam hai mang lại chỉ cần một mình nữ chính là đủ rồi.
Rồi cũng nghĩ sau khi nữ chính chết tâm, nam chính làm sao để chinh phục tâm nữ chính một lần nữa, có thể lúc này nữ chính đã không còn yêu nhưng vẫn còn tình cảm.
Hy vọng có thể viết thật tốt, thật ra lúc nam chính ngược nam chính phần lớn đều nhè nhẹ, cho nên hắn cũng không biết đã ngược đến nỗi nữ chính thương tích đầy mình.
Cho nên lúc ngược nam chính cũng sẽ nhàn nhạt, trong lúc vô tình nữ chính cũng khiến nam chính thương tích đầy mình đi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~