Anh Nghĩ Là Anh Thích Em

Chương 8: Anh mà cũng biết nói đùa?

Quý Hoài mặt ngẩn ra, nhàn nhạt nói: “Vì sao phải buồn bực?”

“Không nói câu nào thì đương nhiên là phải thấy buồn bực rồi.” Tống Toa Toa nhìn anh từ trên xuống dưới, biểu lộ cảm xúc hoài nghi và bất mãn của mình, “Cậu thật sự là học sinh lớp Mười sao? Tớ thấy cậu còn già dặn hơn bố tớ nữa. Suốt ngày ngoài đọc sách thì cũng học hành, đến một câu tán gẫu cũng không nói, cậu không có hoạt động giải trí gì sao?”

“Hoạt động giải trí?” Quý Hoài nhìn cô một cái, “Là lái xe trượt tuyết như lái xe điện đυ.ng va chạm khắp nơi, rồi lê lết cầu xin người ta bắn mình một phát hả?”

Tống Toa Toa chớp chớp mắt, tự nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

“Cậu… Sao cậu biết tớ chơi game?”

“Tôi ở chung phòng ký túc xá với Lưu Chiêu.” Quý Hoài thản nhiên nói, “Cậu ấy mở loa ngoài.”

Tống Toa Toa lập tức xấu hổ đỏ cả mặt, nhớ đến thao tác gà ơi là gà của mình, cô ngồi thẳng người dậy, ho nhẹ: “Thực ra tớ không có gà như vậy đâu, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn.”

Quý Hoài không nói gì.

Tống Toa Toa sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Thiệt mà, tối hôm qua phong độ của tớ không được tốt cho lắm.”

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Quý Hoài không nhịn được cười.

Tống Toa Toa nghiêng đầu nhìn anh, lập tức ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt sáng rực, chân mày hiên ngang, sống mũi cao ngất, anh tuấn hơn người, chàng trai này cười lên thật sự là quá đẹp trai rồi.

Kết thúc giờ tự học buổi tối, trở lại ký túc xá, Tống Toa Toa ra vẻ thần bí nói: “Các cậu biết không? Hôm nay tớ nhìn thấy Quý Hoài cười!”

Doãn Điềm không tin: “Nói xạo, không thể nào.”

“Thật đó, nói xạo là chó con!” Tống Toa Toa vẻ mặt nghiêm túc nói, “Hôm nay cậu ấy nói với tớ vài câu, còn giễu cợt tớ nữa, thật ra tớ phát hiện cậu ấy không lạnh lùng như vẻ bên ngoài.”

“Hắn giễu cợt cậu chuyện gì?” Doãn Điềm cảm thấy hứng thú.

“À… thật ra cũng không có gì.” Tống Toa Toa chép miệng, không muốn nhắc lại chuyện xấu của mình.

Giang Văn Hiểu ngồi bên cạnh, trong tay cầm quyển sách mới mua “Bài tập Toán tổng hợp nâng cao”, chậm rãi nói: “Mấy đứa con gái các cậu thật là tục tằng, suốt ngày chỉ biết nghiên cứu một tên con trai vừa máu lạnh vừa chán ngắt, chả hiểu để làm gì? Thật là nhàm chán.”

“Không nhàm chán một chút nào.” Tống Toa Toa cười ha hả, “Tớ phát hiện lúc cậu ấy cười đẹp trai cực kỳ!”

Hạ Tử mặc đầm ngủ đang định đi nhà vệ sinh rửa mặt, nghe vậy liền nói chen vào: “Động vật xinh đẹp đều như nhau, rất độc, cậu cẩn thận một chút.”

Tống Toa Toa trêu chọc: “Tớ cũng cảm thấy cậu rất xinh đẹp nè, cậu có độc không hả?”

“Đó là đương nhiên, tỷ tỷ đây không chỉ có độc, hơn nữa còn là loại độc tính mạnh nhất.” Hạ Tử liếc xéo cô một cái, “Bởi vậy sau này chớ có ăn vụng đồ ăn vặt của tớ nữa à!”

Chiều hôm sau có giờ học thể dục, tiết trời cuối thu mát mẻ, cả lớp đều vui vẻ đứng giữa sân hoạt động thể chất, thả lỏng tinh thần.

Ngoại trừ Giang Văn Hiểu.

Cán sự môn thể dục Lưu Chiêu đứng trước lớp chỉnh đốn đội ngũ, Giang Văn Hiểu đứng hàng thứ hai bên nhóm nữ sinh, trên tay còn cầm một quyển sách bỏ túi xem không rời mắt.

Doãn Điềm nhìn xem bìa sách, lập tức vẻ mặt khâm phục nói: “Bạn học Giang Văn Hiểu à, giờ thể dục mà bạn cũng xem sách Vật lý cho được, có còn là người hay không?”

“Cậu quản tớ làm gì.” Giang Văn Hiểu bỗng nhìn thấy giáo viên thể dục đang tiến đến, lúc này mới miễn cưỡng cất quyển sách vào túi quần.

Giáo viên thể dục Từ Đồng Hân vốn là vận động viên đánh cầu lông, sau khi giải nghệ mới về làm giáo viên thể dục của trường. Cô không có vóc dáng mạnh mẽ tục tằng như các giáo viên thể dục khác mà dáng người cao cao gầy gầy, rất xinh đẹp.

Bọn học sinh đều rất thích cô nên cũng thích giờ học thể dục, đặc biệt là các nam sinh, vừa đến tiết thể dục là đứa nào cũng trở nên hăng hái.

Vài ngày chưa gặp mẹ, Tống Toa Toa đứng trong đội ngũ lặng lẽ le lưỡi, làm mặt quỷ chọc cô Từ.

Cô Từ nén cười nhìn cô một cái, sau đó ho khan nói: “Đủ mặt cả lớp rồi, các em chạy quanh sân thể dục hai vòng làm nóng người, cán sự thể dục dẫn đầu cả lớp chạy!”

Lưu Chiêu liền hô khẩu hiệu, dẫn đầu đội ngũ bắt đầu chạy.

Nam sinh xếp thành hai dãy, nữ sinh cũng hai dãy, Tống Toa Toa dáng người cao nên bị xếp vào hàng thứ hai từ dưới lên bên nhóm nữ sinh.

Doãn Điềm vốn đứng ở phía trước, nhưng chạy một lát đã rơi xuống phía sau, đến bên cạnh Tống Toa Toa thì thầm: “Bé ngốc, cậu có để ý không, cô Từ và cậu nhìn giống giống nhau sao đó?”

Hạ Tử đang chạy bên cạnh nghe vậy bật cười: “Sao không giống cho được.”

“A, cậu nói cái gì?” Doãn Điềm nghe không rõ.

Hạ Tử vừa chạy vừa lắc đầu: “Không có gì.”

Doãn Điềm lại quay đầu nhìn Tống Toa Toa, vẻ mặt trịnh trọng như thấy chuyện lạ lùng: “Thật đó, tớ cảm thấy cậu và cô Từ nhìn rất giống luôn.”

Tống Toa Toa cũng nhịn cười, gật đầu: “Ừ, chắc là bởi vì tớ và cô đều xinh đẹp cho nên thoạt nhìn rất giống nhau.”

Doãn Điềm nhịn không được trợn mắt, sau đó cũng cười rộ lên: “Cậu là cái đồ không biết xấu hổ, da mặt dày quá đi!”

Nói xong cô chạy lên phía trước.

Quý Hoài đứng ở hàng cuối cùng bên dãy nam sinh, cách Tống Toa Toa chỉ khoảng một thân người. Những lời bọn Doãn Điềm vừa nói anh đều nghe được. Nghĩ đến cô Từ và Tống Toa Toa, trên mặt anh hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ tồn tại trong thoáng chốc.

Chạy xong hai vòng, tất cả mọi người đều thở hổn hển. Cô Từ bảo cán sự thể dục dẫn đội ngũ đến sân bóng rổ, nội dung giờ học thể dục hôm nay là ném bóng vào rổ.

Sân bóng rổ của trường Nhất Trung mới được sửa sang lại vào hai năm trước, cơ sở vật chất rất tốt. Cạnh sân có một rổ lớn đựng rất nhiều bóng.

“Hôm trước lớp chúng ta đã học cách dẫn bóng, tiết này sẽ học cách ném bóng vào rổ. Đầu tiên các em phải xác định vị trí ném bóng. Vậy trước tiên chúng ta cùng tìm hiểu xem xác định vị trí ném bóng là gì…” Cô Từ chắp tay sau lưng nói một thôi một hồi về việc xác định địa điểm ném đến việc ném bóng vào rổ như thế nào, có các quy tắc gì và trình tự thao tác ra sao, “Bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập ném bóng từ vị trí ném phạt. Lưu Chiêu, em lại đây làm mẫu cho các bạn đi, cứ làm theo đúng hướng dẫn của cô.”

Lưu Chiêu bước lên phía trước, cười hì hì: “Cô ơi, em ném bóng không được tốt lắm, cô vẫn muốn em làm mẫu cho cả lớp sao?”

“Không sao, em cứ ném đi.” Cô Từ đút hai tay vào túi, kiên quyết không chịu làm mẫu, “Lần đầu ném không vào thì ném lại vài lần, cô sẽ sửa cho em.”

Lưu Chiêu gãi gãi đầu: “Dạ.”

Anh nhặt lên một quả bóng dưới chân, bước đến vị trí ném phạt, khoa tay múa chân làm một vài động tác ném bóng, sau đó ném hụt quả bóng đầu tiên. Quả bóng thứ hai, vẫn không vào rổ.

“Cô ơi… Hay là cô ném mẫu đi.” Lưu Chiêu thấy hơi ngượng ngùng. Anh không chỉ là cán sự môn thể dục mà còn là thành viên đội bóng rổ của trường, chỉ là tự nhiên bị cả lớp nhìn chằm chằm như vậy nên cảm thấy hơi căng thẳng.

“Đùi phải của em khom quá thấp khiến trọng tâm cơ thể bị lệch, đương nhiên sẽ ném không vào.” Cô Từ vẫn không có ý định ra tay, chỉ cười tủm tỉm nhìn anh, “Thoải mái tinh thần một chút, ném lại đi em!”

Tống Toa Toa đứng ở cuối đội ngũ, nín cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cô biết tại sao cô Từ nhất quyết không chịu ném mẫu cho cả lớp xem, đó là vì cô Từ vốn chẳng bao giờ ném trúng rổ.

Rõ ràng là vận động viên đánh cầu lông vô cùng xuất sắc, thế nhưng chuyển sang ném bóng rổ hay ném bất cứ đồ vật gì khác, cô Từ đều ném hụt. Từ trước đến giờ cô ném đồ vào thùng rác ở nhà cũng chưa bao giờ trúng. Vì thế, Tống Toa Toa và bố đã cười nhạo cô Từ không biết bao nhiêu lần.

Lưu Chiêu hít một hơi thật sâu, lại cố gắng ném một lần, lần này rốt cuộc cũng vào rổ.

Cô Từ dẫn đầu vỗ tay khen ngợi: “Giỏi”.

Tiếp theo cô lại gọi vài nam sinh chơi bóng rổ khá tốt lên làm mẫu, để cả lớp ngồi ở dưới quan sát kỹ càng, cẩn thận học hỏi. Sau đó cô Từ chia đội ngũ thành bốn nhóm nam sinh và bốn nhóm nữ sinh, phát bóng cho từng nhóm để mỗi nhóm tự tập luyện với nhau. Đến khi gần hết giờ sẽ gọi lên kiểm tra, mỗi người được ném ba lần, ít nhất phải có một lần vào rổ mới được thông qua.