Anh Nghĩ Là Anh Thích Em

Chương 4: Chú là soái ca

Ăn sáng xong mọi người quay lại lớp học, hai tiết đầu là môn Văn của cô Vương chủ nhiệm lớp.

Môn Văn nếu như đã học hành chăm chỉ thì muốn thi rớt cũng khó. Có lẽ các học sinh đã đậu vào lớp trọng điểm đều không có người nào kém, nên điểm thi môn Văn đều khá tốt.

Cô Vương giải bài thi, đặc biệt nhấn mạnh việc đọc hiểu và lý giải câu chữ, sau đó mời hai học sinh được điểm cao nhất lớp lên đọc bài thi của mình cho cả lớp nghe, thế là học xong hai tiết.

Cả lớp xuống sân tập thể dục giữa giờ, sau đó tiết thứ ba là đến môn Hoá.

Tống Toa Toa nhìn bài thi của mình chỉ đạt có 71 điểm, cảm thấy tai vạ sắp đổ lên đầu.

Nếu như hỏi các học sinh lớp Mười thích nhất giáo viên nào, thì cho dù là nam sinh hay nữ sinh đều sẽ trả lời là thích nhất thầy Tống Ngạn Thành dạy môn Hoá.

Nữ sinh thích thầy Tống vì thầy đẹp trai, nam sinh thích thầy Tống vì thầy không chỉ đẹp trai mà còn giảng bài hay, chơi bóng rổ rất ngầu.

Tiếng chuông vào tiết vang lên, cả lớp đều ngừng thở nhìn chằm chằm ra ngoài cửa lớp như đang chờ minh tinh đến.

Không lâu sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một bàn tay thon dài đẩy cửa bước vào. Tống Ngạn Thành mặc đồ vest màu xám, tay trái đút túi quần, tay phải cầm quyển sách giáo khoa môn Hoá, trong sách kẹp một tờ đề thi.

Thầy ném sách giáo khoa lên bục giảng, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên, cặp kính mỏng không gọng khiến gương mặt thầy trông vừa văn nhã vừa khô khan.

“Nhận được bài thi của mình cả rồi chứ, cảm giác thế nào?” Thầy chống hai tay lên bục giảng, nhìn xuống cả lớp, “Lớp các em điểm trung bình môn Hoá là 83.5, lớp 10/2 điểm trung bình là 85, các lớp khác là lớp thường thầy không nói tới. Các em là lớp trọng điểm lại thua cả lớp 10/2, có thấy xấu hổ không?”

Ánh mắt thầy lạnh lùng quét xuống đám học sinh, không khí liền trở nên căng thẳng.

Cả lớp đồng loạt cúi đầu, buồn bã không thôi. Không ngờ lớp 10/1 bọn họ lại thua điểm bình quân lớp 10/2, ở trước mặt thầy giáo đẹp trai như vậy đúng là cảm thấy rất xấu hổ.

“Đều cùng một thầy dạy, vì sao lại khác biệt như thế, các em có tự hỏi hay chưa?” Thầy Tống hướng ánh mắt đến bàn thứ ba, hừ lạnh nói, “Có em thi được 110 điểm, ngay cả câu hỏi phụ đều làm được hết. Có em đến công thức hoá học của Canxi bicacbonat cũng viết sai, suýt chút nữa không đủ 70 điểm, có thấy mất mặt không?”

Tống Toa Toa ngồi ở bàn thứ ba bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, ngó xuống bài thi của mình thấy công thức hoá học Canxi bicacbonat bị đánh dấu X to đùng, cô vội vàng lấy tay che lại rồi ngẩng đầu nhìn thầy Tống cười ngượng ngùng.

Tống Ngạn Thành trừng mắt liếc cô một cái rồi mở sách giáo khoa lấy tờ đề thi, giọng nói khôi phục một chút độ ấm: “Bây giờ thầy giải đề thi, em nào trên 90 điểm không cần nghe, cần làm gì thì cứ làm, tiết này thầy chủ yếu giảng lại kiến thức cơ sở cho các em học kém, mong là các em làm bài thi chưa tốt sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

Thầy vừa nói vừa nhìn Tống Toa Toa.

Tống Toa Toa lặng lẽ bắt chéo hai tay thành hình chữ thập, ra dấu cầu xin tha thứ.

Tống Ngạn Thành bất đắc dĩ lắc đầu, ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu giảng giải từ câu hỏi thứ nhất.

Chương Kế Diễm ngồi phía sau Tống Toa Toa si mê nhìn chằm chằm Tống Ngạn Thành, từ khi thầy bước vào lớp, ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi thầy.

Nhưng khi nhìn thấy hành động nhỏ ít ai phát hiện giữa thầy và Tống Toa Toa, cô ta nhíu mày. Chương Kế Diễm hết nhìn Tống Ngạn Thành trên bục giảng lại nhìn bóng lưng Tống Toa Toa, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Cuối cùng tiết Hoá cũng kết thúc sau bốn mươi phút, Tống Toa Toa nghe tiếng chuông báo hết tiết vang lên, cảm thấy như được ân xá, liền vui vẻ cùng cả lớp đứng lên tiễn chào thầy Tống.

Sau khi có điểm thi giữa kỳ, giờ học các môn chủ yếu đều là giải đề thi. Hai tiết cuối buổi chiều là giờ tự học, cô chủ nhiệm đến trông lớp, nhân tiện thông báo cho cả lớp sắp tới sẽ chuyển chỗ ngồi, ai có yêu cầu gì thì lên báo cô biết.

Nếu nói trong việc học tập buồn chán có sự kiện gì thú vị, thì chắc chắn một trong số đó là việc thay đổi chỗ ngồi.

Không khí lớp học tuy an tĩnh, bọn học sinh đều vùi đầu đọc sách làm bài tập, nhưng trên thực tế đứa nào cũng không tập trung, thường ngẩng đầu nhìn lên bục giảng bằng ánh mắt chờ mong xem mình sẽ được ngồi cạnh ai.

Cô Vương ngồi trầm tư trên bục giảng, thỉnh thoảng nhìn xuống cả lớp, cân nhắc xem nên sắp xếp chỗ ngồi như thế nào cho tốt.

“Tớ bảo này…” Doãn Điềm cúi đầu nói nhỏ, “Sao tớ cứ cảm thấy cô chủ nhiệm tính toán chỗ ngồi giống như đang tính việc nối dây tơ hồng cho bọn mình ấy nhỉ?”

Tống Toa Toa suýt tí nữa cười thành tiếng, “Vậy hai đứa mình sắp ly hôn rồi phải không?”

Doãn Điềm liếc cô: “Ly hôn nhanh đi, chịu hết nổi rồi!”

Sửa bài xong đã đến giờ tan học, Tống Toa Toa thu dọn đồ đạc, định cùng bọn Hạ Tử đi ăn tối, ai ngờ nửa đường lại nhận được điện thoại của mẹ gọi tới.

“Con nói với cô Vương là muốn ngồi ở hàng sau hả?” Cô giáo Từ Đồng Hân hỏi qua điện thoại.

“Dạ, sao vậy mẹ?” Tống Toa Toa chào bọn Hạ Tử rồi đi sang một bên nghe điện thoại.

“Tối nay đến nhà ông nội ăn cơm nhé, mẹ với bố con đều đến.” Cô Từ nói, “Rồi bàn luận một chút việc bạn học nào sẽ ngồi cạnh con.”

“Ngồi cạnh con?” Tống Toa Toa ngơ ngác, “Chuyện này có gì mà phải bàn luận hả mẹ?”

Cô Từ nói: “Cô Vương đã chọn cho con vài người, con về ăn cơm rồi nói sau.”

…….

Khu nhà ở của giáo viên nằm ở phía Tây Bắc trường học, vừa bước vào nhà ông nội cô đã thấy bố mẹ và chú đều có mặt.

“Toa Toa tới rồi à, mau vào đây ngồi!” Bà nội cười ha hả nói, “Bà nội đang hầm canh sườn cho con, sắp xong rồi!”

Tống Toa Toa vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm, thèm đến chảy nước miếng. Thế nhưng nhớ đến phiếu điểm kiểm tra giữa kỳ của mình, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của chú, cô liền bỏ ngay cái ý định chui vào nhà bếp ăn vụng. Cô ngoan ngoãn đi vào phòng khách, lần lượt chào hỏi cả nhà.

“Toa Toa à, nghe chú con nói, điểm kiểm tra kỳ này của con không tốt lắm, môn Hoá được có 71 điểm?” Ông nội đẩy đẩy gọng kính, tay vỗ vào khoảng trống cạnh mình trên ghế sô pha, bảo Tống Toa Toa ngồi xuống.

“Ông nội, chú lại tố cáo con nữa ạ?” Tống Toa Toa ngồi xuống cạnh ông, ngượng ngùng hỏi.

Chú cô nhìn cô, hừ lạnh: “Chú tố cáo con hồi nào? Chú chỉ ăn ngay nói thật.”

Ông nội cười xoà: “Con nói ông biết, có phải chú con dạy học không tốt? Nếu vậy ông cách chức nó liền.”

“Đúng rồi ạ, tại chú dạy không tốt đó ông!” Tống Toa Toa vội vàng gật đầu nhìn sang chú, “Vừa lên lớp là trừng mắt nhìn con, làm con vừa sợ vừa căng thẳng, tâm trí đâu mà nghe giảng bài nữa. Ông nội mau tìm người thay chú đi!”

Bố cô phe phẩy phiếu điểm trên tay, trừng mắt: “Con hay lắm, thi được có chừng này điểm lại còn không biết xấu hổ đổ thừa thầy dạy không tốt? Nếu thật là thầy dạy không tốt, tại sao số lượng học sinh đạt điểm cao nhất lại nhiều lên?”

Cô Từ ngồi bên cạnh nhịn không được phải lên tiếng biện hộ cho con gái: “Thật ra lần này Toa Toa thi cũng không tệ, trừ mấy môn tính toán ra thì các môn còn lại đa số đều được 100 điểm, so với lúc mới vào lớp Mười còn lên được một hạng mà.”

Quả nhiên trên đời chỉ có mẹ là tốt, Tống Toa Toa nhìn mẹ đầy cảm kích.

Bố cô quay sang nói với mẹ: “Em là giáo viên thể dục, đừng có bàn chuyện mấy môn văn hoá của bọn anh.”

Cô Từ dạy thể dục liếc xéo chồng, “Xí” một tiếng vẻ khinh thường rồi đứng lên đi vào nhà bếp giúp bà nội cô làm cơm.

Chỉ một lát sau đồ ăn đã dọn lên đầy bàn, cả nhà ngồi xuống ăn cơm.

Bà nội làm thật nhiều đồ ăn, đều là những món cả nhà thích ăn nhất, đặc biệt mấy món yêu thích của Tống Toa Toa là tôm xào xì dầu và canh sườn nấu măng ăn rất ngon.