Anh Nghĩ Là Anh Thích Em

Chương 5: Chọn mặt gửi vàng

Vốn là gia đình có học thức, thường quán triệt tư tưởng “Ăn không nói, ngủ không ồn”, nhưng là Tống Toa Toa tối nay còn tiết tự học, ăn tối xong cũng không còn bao nhiêu thời gian, thế nên cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện.

“Sao con lại muốn ra hàng sau ngồi? Ngồi phía trước nghe giảng bài rõ hơn mà?” Bố cô hỏi.

Tống Toa Toa vừa ăn xong một con tôm to, vội lau miệng: “Tại con cao, ngồi phía trước sợ chắn tầm nhìn các bạn. Với lại con không bị cận thị, ngồi chỗ nào cũng như nhau.”

Bà nội vừa gắp cho cô một miếng sườn vừa quan tâm nói: “Ngồi ở đâu không quan trọng, chủ yếu là bạn ngồi cạnh phải giỏi, giúp Toa Toa nhà chúng ta học tập tiến bộ.” Bà quay đầu hỏi cô Từ, “Con nói cô chủ nhiệm lớp đã chọn ra vài đứa phải không? Là những đứa nào?”

Cô Từ buông đũa xuống, lấy di động ra xem rồi nói: “Giang Văn Hiểu, Lục Dao, Quý Hoài, cô Vương nói ba đứa bé này đều rất giỏi. Quý Hoài đứng nhất khối, Giang Văn Hiểu đứng thứ ba, còn Lục Dao là lớp trưởng, rất có trách nhiệm.”

Mắt Tống Toa Toa lập tức sáng lên: “Con muốn ngồi cạnh Giang Văn Hiểu!”

“Con và Giang Văn Hiểu ở chung một ký túc xá, tưởng chú không biết sao?” Chú cô lườm một cái, “Chú thấy con không nên ngồi cạnh cô bé kia, sẽ nói chuyện nhiều lắm.”

“Thầy Tống kỳ thị giới tính!” Tống Toa Toa không phục.

“Chú không có kỳ thị mà đây là sự thật.” Chú cô hừ lạnh, “Con và Doãn Điềm ngồi cạnh nhau, ngày nào đi học cũng lén nói chuyện, đôi khi còn chuyền giấy tới lui, tưởng chú không thấy hả? Tụi con còn nhỏ, tính tình nông nổi, túm tụm lại cũng không tốt.”

Ông nội và bố cô vuốt cằm, khẽ gật đầu.

“Giang Văn Hiểu và Lục Dao đều là con gái… Chẳng lẽ để Quý Hoài ngồi cạnh nó?” Cô Từ hơi chần chờ, “Đứa bé này con có ấn tượng, thành tích học tập rất tốt, nhưng mà giờ thể dục thì không được nhanh nhẹn lắm, cũng không thích nói chuyện với ai, không phải người thân thiện dễ gần.”

“Con thì cho là Quý Hoài rất tốt.” chú cô nói, “Đứa bé này tính cách trầm ổn, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, thành tích học tập luôn xuất sắc. Nó đến từ quận Du Bắc, trẻ con ở nông thôn thường chân chất, thành thật, không có thói kiêu căng xốc nổi của bọn trẻ bây giờ.”

Đến đây thì ngay cả bà nội cũng phải gật đầu khen: “Mấy đứa trẻ đến từ nông thôn vừa chăm chỉ vừa chịu khó, đạt thủ khoa trường nào có dễ dàng, Toa Toa, sau này con phải học tập ở cậu bạn này thật nhiều!”

“Nhưng mà…” Tống Toa Toa nhớ đến khuôn mặt lạnh băng của vị học bá kia, không khỏi do dự, “Quý Hoài bình thường chẳng thấy nói chuyện, cũng chẳng để ý đến người khác, hình như rất khó thân cận.”

“Khó thân cận là đúng rồi, giảm bớt tính nhiều chuyện của con.” Cặp kính không gọng của chú phản xạ ánh sáng màu xanh, “Ngoan ngoãn học tập Quý Hoài, nhìn xem người ta đi học nghe giảng như thế nào, rồi con cũng sẽ tiến bộ hơn, đỡ cho ông nội con cứ tìm chú tính sổ.”

Cuối cùng người lớn trong nhà đều nhất trí với nhau, người vinh hạnh được chọn làm bạn ngồi cạnh Tống Toa Toa là bạn học Quý Hoài.

Ăn cơm tối xong, Tống Toa Toa trở về phòng học. Cô Từ lấy di động gọi cho cô Vương chủ nhiệm nói rõ tình hình.

“Quý Hoài?” Cô Vương trầm ngâm nói, “Cũng không phải không tốt… Chỉ là đứa bé này không chỉ thành tích tốt mà dung mạo cũng rất xuất sắc. Tớ phát hiện có vài nữ sinh trong lớp lén thích nó, cậu hiểu ý tớ không?”

“Vậy à…” Cô Từ nghĩ nghĩ rồi cười nói, “Việc này thật ra không cần lo lắng, con bé Toa Toa về phương diện này chưa biết gì đâu, suốt ngày nó chỉ suy nghĩ xem làm sao để được ăn ngon.”

“Tớ cũng thấy vậy, nhóc Toa Toa đúng là rất tham ăn, ai cũng phải hâm mộ sao nó ăn hoài mà không mập.” Cô giáo Vương cũng cười, “Quyết định như vậy đi, lỡ như có vấn đề gì thì tớ lại đổi chỗ bọn nhỏ là được.”

Vì thế khi Tống Toa Toa trở lại phòng học chưa được bao lâu, lớp trưởng Lục Dao đã đem sơ đồ chỗ ngồi mới dán lên bảng, để các bạn học đổi chỗ ngồi trước khi vào tiết tự học buổi tối.

Chỉ trong một lúc, trên bục giảng đã chen đầy học sinh đang xô đẩy, tranh nhau để xem chỗ ngồi mới của mình.

Tống Toa Toa tuy biết mình sẽ ngồi cạnh Quý Hoài, nhưng ngồi ở bàn nào thì cô còn chưa biết. Cô vừa định lên bục giảng xem thì phần tử tích cực Doãn Điềm đã chui ra khỏi đám đông và trở về chỗ cũ, cô nhìn Toa Toa với vẻ mặt thương hại: “Biết cậu sẽ ngồi cạnh ai không?”

Tống Toa Toa nghiêm mặt hỏi: “Quý Hoài?”

“Tớ choáng, làm sao cậu biết?” Doãn Điềm thở dài nói, “Vậy mà lại bị ngồi cạnh tên đáng ghét đó, sau này cậu phải chịu đựng thôi. Bạn cũ à, cậu nhất định sẽ nhớ tớ. Đến đây, trước khi chia tay để tớ ôm cậu một cái nào!”

Nói xong cô liền giơ hai tay lên, ôm Tống Toa Toa một cái thật mạnh.

Tự mình lên bục giảng xem vị trí chỗ ngồi xong, Tống Toa Toa đem bàn dời ra phía sau, đến vị trí hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, cũng là vị trí bên cạnh bàn Quý Hoài.

Chỗ ngồi của Quý Hoài thay đổi không nhiều, chẳng qua dời từ ghế phải dãy giữa sang ghế trái dãy giữa mà thôi, Tống Toa Toa ngồi bên tay phải anh.

“Hi, chào cậu!” Tống Toa Toa nặn ra một nụ cười sáng lạn, chào hỏi anh bạn ngồi cạnh.

Vị học bá ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nhàn nhạt gật đầu, rồi tiếp tục xem sách.

Thôi được rồi… Tống Toa Toa thu hồi nụ cười, yên lặng ngồi xuống, trong lòng mặc niệm ba phút vì cuộc sống tương lai của mình.

Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối vang lên, đây là giờ tự học đầu tiên sau khi đổi chỗ ngồi, lớp học có chút an tĩnh.

Tống Toa Toa làm bài một hồi, cảm thấy hơi mỏi mắt nên ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Hạ Tử ngồi ngay phía trước Quý Hoài, cách cô rất gần. Giang Văn Hiểu ngồi ở dãy giữa hàng thứ tư, bên cạnh một bạn nam đeo cặp kính dày như đít chai. Doãn Điềm ngồi hàng thứ ba bên cạnh cửa sổ, đang chống cằm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, có vẻ rất hài lòng.

“Bài thi môn Lý cậu sửa xong chưa? Đưa tớ kiểm tra cho.” Hạ Tử bỗng quay xuống hỏi cô.

Tống Toa Toa vừa nghe xong liền tung tẩy đưa bài giải ra: “Ân nhân! Câu cuối cùng tớ không biết làm, viết giùm tớ cách giải với nha!”

“Tớ cũng đoán cậu làm không nổi.” Hạ Tử lườm lườm cô rồi cầm bài giải quay đi.

Tống Toa Toa thu tay, vô ý làm rơi một quyển vở trên bàn Quý Hoài xuống đất.

“Á… Xin lỗi nha…” Cô than nhẹ, vội vàng cúi người xuống nhặt quyển vở đang mở ra.

Đó dường như là một quyển ký hoạ, trên trang giấy mở vẽ rất nhiều hoa văn, đồ án, những đường cong tinh tế xinh đẹp trông sinh động như thật. Không phải là những hoa văn bình thường hay gặp mà giống như hoa văn trên cổ vật hơn.

Vì có sở thích xem các loại tiểu thuyết, truyện tranh và hoạt hình về nội dung trộm mộ, Tống Toa Toa cảm thấy các hoa văn đồ án này trông rất quen, nhưng cụ thể là hoa văn gì thì cô không nói được.

Cô nhặt quyển vở lên, phủi đi ít bụi rồi đưa cho Quý Hoài, không quên tán dương: “Đây là cậu vẽ sao? Thật là đẹp!”

Quý Hoài cầm quyển vở, còn chưa lên tiếng, chuông báo ra chơi đã vang lên.

Anh cất vở vào hộc bàn, cầm ly nước đi đến cuối phòng học rót nước ấm rồi trở về đặt ly lên bàn, sau đó lại đi ra ngoài, có lẽ là đi toilet.

Hạ Tử thấy Quý Hoài đi rồi, liền đứng dậy ngồi vào chỗ của anh để hướng dẫn Tống Toa Toa làm câu cuối trong đề thi môn Lý.

“Thanh trượt này có trọng lực, khi nó trượt xuống dốc không chỉ xuất hiện vận tốc ban đầu mà còn phải phát sinh lực ma sát nữa.” Hạ Tử vừa vẽ sơ đồ vừa giảng giải, “Cậu phải lấy trọng lực phân tích thành lực ma sát, như vầy nè, hiểu chưa?”

Tống Toa Toa gãi má: “Cậu nói lại lần nữa đi?”

Hạ Tử đành phải kiên nhẫn giảng lại một lần, thấy Quý Hoài trở lại, cô đứng lên nói: “Cậu trước tiên phải phân tích rõ ràng nó chịu tất cả bao nhiêu lực rồi mới làm bài được, tự suy nghĩ thêm đi!”

Tống Toa Toa ờ một tiếng, tựa sát vào bàn, mắt nhìn chằm chằm sơ đồ phân tích lực của Hạ Tử mà suy nghĩ.