- “Nhạn Hủy a, người một nhà, không thể căng thẳng như thế, hơn nữa nhà họ Diệp cũng không tệ như vậy. Con yêu thương Hạ Hạ, chẳng lẽ ta đây làm bà nội sẽ không thương con bé?”
Bà nội Kỷ không vui nói, con gái nhỏ cũng quá coi thường bà. Hạ Hạ là cháu gái bà, lại là cốt nhục duy nhất của con trai út bà. Bất kể như thế nào, bà cũng sẽ an bài tốt cho nó, nếu không đến khi chết, bà sẽ không yên lòng nhắm mắt.
Kỷ Nhị Cô cũng biết mình lời nói có chút nặng nề, đối phương dù sao cũng là mẹ ruột của mình, bà nói như vậy là có chút bất hiếu. Bà hừ hừ, mẹ bà không dám nói gì, đợi đến Đại ca, Đại tẩu bà trở về, nhìn bà làm sao thu thập bọn hắn. Thật sự cho rằng Nghênh Hạ không có người quan tâm sao? Nếu như trước đây không phải là bởi vì bà đang ở cữ, đám tang của em trai bà làm sao có thể không đi, làm sao bọn hắn có thể thu dưỡng Hạ Hạ được.
Bà nội Kỷ nhìn thấy biểu lộ của con gái nhỏ liền biết bà ta muốn làm gì, nhanh chóng ngăn cản nói:
- “Nhạn Hủy, con có thể thôi đi không, chuyện gì đều muốn quản, con một người con gái đã gả ra ngoài còn muốn quản chuyện nhà mẹ đẻ, nói ra êm tai a? Lại nói, chuyện này ta tự có chủ trương, con không nên nhúng tay, miễn cho con và Đại ca con huyên náo không dễ nhìn! Tương lai con làm sao có thể trở về nhà mẹ đẻ a?”
Bà nội Kỷ cố hết sức thuyết phục, hy vọng có thể xua tan ý nghĩ tìm con trai cả và con dâu tính sổ, bà làm mẹ sao có thể hy vọng giữa các con xảy ra mâu thuẫn. Gia đình hòa thuận chẳng phải tốt sao? Sống cả đời, mắt thấy không còn sống được mấy năm nữa, bà cả đời lo lắng cho con trai con gái, bây giờ không để cho bà lo lắng, bà cũng không quen. Cũng may là con trai - con gái của bà tuy, tư tưởng có khác nhau nhưng vẫn là hiếu thảo, cơ bản những lời bà nói đều sẽ nghe.
Kỷ Nhị Cô nhìn khuôn mặt già nua của mẹ, không biết từ lúc nào đã hằn thêm vài rãnh sâu, trong lòng chua xót, mẹ đã già rồi, tóc đen đã biến thành tóc bạc.
Kỷ Nhị Cô cảm thấy mình rất rất bất hiếu, bà bình thường chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình, rất ít về nhà ngoại xem cha mẹ, dù cho không thể làm thứ gì, dù là giúp bọn hắn giặt quần áo, làm một chút cơm cũng tốt. Nhưng, bà chột dạ phát hiện, từ sau khi lấy chồng, bà về nhà ngoại luôn coi mình như khách, không làm gì chỉ chờ ăn cơm, nghĩ tới đây, không khỏi không khỏi có chút đỏ mặt.
Mẹ bà lớn tuổi như vậy, còn lo lắng cho anh em bọn họ, bà thực sự là không nên, đã từng cho rằng đại ca và đại tẩu không đúng, kỳ thực bà có hiếu thuận bao nhiêu đâu?
Đại ca, đại tẩu mặc dù không lương thiện, nhưng không thể phủ nhận rằng họ đối xử với cha mẹ tốt hơn bà - Kỷ Nhạn Hủy , em trai bà không còn, cha mẹ của bà chỉ có đại ca một đứa con trai như vậy, về sau dưỡng lão cũng muốn dựa vào bọn họ. Bà thân là con gái họ, mặc dù hiếu thuận, nhưng dù sao ngoài tầm tay với, không thể thời thời khắc khắc bồi bên cạnh cha mẹ. Cha mẹ muốn dựa vào vẫn là đại ca - đại tẩu. Nghĩ đến đây, bà thở dài, thôi thôi, bà cũng không làm người xấu , vì cha mẹ, bà cũng không gây thêm cho đại ca - đại tẩu phiền phức a!
Cùng lắm thì, về sau Nghênh Hạ trải qua không tốt, bà giúp đỡ nhiều là được rồi. Lại nói, bà cũng tin tưởng mẹ sẽ không hại Nghênh Hạ, dù sao muốn nói đến yêu thương Nghênh Hạ, ai cũng không sánh bằng mẹ của bà a?
- “Quên đi, mẹ, con sẽ không làm cho đại ca - đại tẩu không thoải mái.”
Kỷ Nhị Cô thỏa hiệp, đối mặt hiện thực bà không thỏa hiệp cũng không được, cho dù bà yêu thích Kỷ Nghênh Hạ đi nhiều đi chăng nữa, cũng không bằng mẹ ruột chính mình a, bà cũng không thể đem chỗ dựa sau này của mẹ ruột đắc tội. Mặc dù vẫn không thích đại tẩu, nhưng duy trì cân bằng trên mặt bà vẫn làm được
- “Đại tỷ, còn có cái gì phải làm không? Em tới giúp chị!”
Nghĩ thông suốt, Kỷ Nhị Cô giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, hiếu thuận với cha mẹ thì phải bắt đầu từ bây giờ, giúp làm cơm chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
- “Em không phải nói tại nhà chồng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sao, không cần em hỗ trợ, em mệt thì nghỉ ngơi đi!”
Kỷ Đại Cô đối với người em gái duy nhất vẫn là rất che chở, bình thường ầm ĩ giành ăn nhưng từ trước tới giờ không để trong lòng.
Bà cho rằng, một gia đình, chị em phải như vậy, lúc cãi nhau không ai nhường ai, thời điểm vui vẻ cũng có thể mặc chung một cái quần.