Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 7: Chân thật dài

Những cái kẹo ấy được Tống Vãn Chi mua ở siêu thị trường học lúc đi ngang qua trước khi đến thao trường.

Một bọc nhỏ, bên trong chứa sáu viên sáng lóng lánh, cô ngồi dưới khung bóng rổ do dự lựa chọn rất lâu. Ít thì sợ không đủ, nhiều thì sợ anh phát hiện được gì đó, ba viên lại là con số không được may mắn. Giang Tứ không thích vị ngọt, ô mai không được, dưa lưới Hami càng không được, cam với bạc hà ổn hơn...

Sau khi chọn xong, Tống Vãn Chi còn nâng chúng lên trong lòng bàn tay của mình để nhìn một lát, căng thẳng nhấp nháp ngọt ngào như trộm được cả hủ kẹo vậy.

Sau đó cô ở chỗ ngoặt nghe thấy những câu nói và tiếng cười lạnh nhạt kia của anh.

“Tôi cũng không thích kiểu bóp một cái là vỡ đó, có gì mà nhịn không được chứ.”

Thế là trong khoảnh khắc vị ngọt tan sạch, lòng tràn đầy chua chát.

Mặc dù đã sớm biết, nhưng chính tai nghe anh nói ra khiến cô vẫn vô cùng khổ sở. Trên đường trở về phòng ngủ, cô cố gắng muốn quên đi, nhưng làm sao cũng không thể quên được. Nó tựa như một ca khúc nghe qua rất nhiều lần sẽ rất khó dời sự chú ý đi nơi khác, chỉ cần hơi thả lỏng một chút thôi sẽ bị phá vỡ thành trì mà tràn vào, không ngừng tuần hoàn mà phát lên trong đầu.

Ánh mắt Tống Vãn Chi sa sút, chậm rãi dạo bước dọc theo bóng cây ở bên đường lớn, trở về lầu phòng ngủ.

Mới vừa vào cửa, suýt chút nữa cô đã va phải Vương Ý Huyên đang chạy đến.

“Chi Chi, sao đến bây giờ cậu mới trở về thế?” Vương Ý Huyên bắt lấy cổ tay cô: “Bọn tớ cho rằng cậu đã sớm rời đi rồi, lúc về đến ký túc xá mới phát hiện không có ai, doạ bọn tớ sợ một phen!”

Tống Vãn Chi thoáng hoàn hồn: “Tớ đi tản bộ dưới lầu...”

Lời nói còn chưa xong, đột nhiên Vương Ý Huyên lại đưa mặt đến.

Cô ấy ngửi từ trên xuống dưới mấy lần, mãi đến khi Tống Vãn Chi không tránh được nữa, gương mặt cũng hơi đỏ lên, Vương Ý Huyên mới nghi hoặc đặt gót chân của mình trở về: “Chi Chi, sao trên người cậu lại vương một ít mùi thuốc lá thế?”

“?”

Câu này khiến cho Khang Tiệp đang gọi điện thoại và Hình Thư đang chơi game ở bên trong kinh sợ, hai người đồng thời quay đầu.

Khang Tiệp che tay lên micro của điện thoại: “Cậu ngửi sai rồi hả?”

“Mặc dù rất nhạt, nhưng chắc chắn là mùi thuốc lá không sai, có điều không phải là loại hắc in thấp kém kia. Ở nhà, tớ nổi danh là mũi chó đó!” Vương Ý Huyên kiêu ngạo nói xong mới kịp phản ứng, cô ấy kinh ngạc quay đầu: “Chi Chi, cậu biết hút thuốc sao?”

“Không thể nào.” Hình Thư lãnh khốc đưa ra kết luận rồi quay đầu lại tiếp tục chơi game.

Khang Tiệp cười: “Tớ càng tin đời này cậu ấy cũng sẽ không chạm vào loại “học sinh hư” chạm vào rượu và thuốc lá đâu.”

“Nhưng tớ không thể nào ngửi lầm được, là mùi thuốc là đó.”

Tống Vãn Chi bị Vương Ý Huyên đưa ánh mắt tìm tòi nhìn chằm chằm vào trong gang tấc, đành phải tránh né đi một chút.

Đương nhiên, cô không thể nào nói thẳng ra đó là do áo khoác của Giang Tứ dây vào, cô chỉ buông mắt yên tĩnh suy nghĩ mấy giây rồi mới nhẹ giọng đáp: “Vừa rồi tớ đến siêu thị bên ngoài trường, ngoài cửa có một nam sinh hút thuốc lá, có thể là bị dây vào từ đó.”

Vương Ý Huyên mờ mịt nói thầm: “Quả thật bên kia cũng có nhiều người hút thuốc, nhưng mùi thuốc trên người cậu ngửi không giống như loại thuốc của mấy người thấp kém kia nha...”

Tống Vãn Chi nói dối nên có chút bất an, đi về đến cạnh giường mình rồi mới chợt nhớ ra gì đó, cô lấy từ trong túi ra bốn viên kẹo còn lại: “Tớ mua ở siêu thị đó, các cậu ăn không?”

“Oa! Cảm ơn Chi Chi!” Kẻ tham ăn bị dời đi sự chú ý một chút.

Mỗi người một viên, chia vô cùng vừa khéo.

Hình Thư chơi game không dứt tay ra được vẫn bị Vương Ý Huyên bổ nhào qua đút vào trong miệng. Viên của Vương Ý Huyên là vị chanh, chua đến mức khiến cô ấy nhảy lên nhảy xuống trên ghế, bị Khang Tiệp chụp lén được mấy tấm ảnh mang biểu cảm xấu xí, hai người cứ thế mà đuổi đánh nhau. Tống Vãn Chi đứng ở bên cạnh, dựa vào thành giường im ắng nhìn qua, chẳng biết từ lúc nào khoé mắt lại yếu ớt buông xuống.

Chút ít chua chát ấy cứ như theo viên kẹo mà chậm rãi tiêu tan sạch sẽ.

Ngoài cửa sổ đêm qua ngày đến, ban ngày, sân trường yên tĩnh nhanh chóng tràn đầy tiếng người.

Thứ bảy này náo nhiệt một cách lạ thường.

Trên khu trung tâm hoạt động và đường lớn tạm thời được dựng lên các loại hoành phi, lều hoặc gian hàng, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy, lộng lẫy đa dạng. Điều này cũng thông báo rõ là hoạt động tuyên truyền kết nạp mỗi năm một lần do sinh viên tổ chức, chính thức bắt đầu vào cuối tuần này.

Ăn sáng xong không bao lâu, Tống Vãn Chi bị Vương Ý Huyên kéo chạy đến khu hoạt động trong trường.

“Đại mỹ nữ Khang đã bị nện đầy các cành ô liu sớm hơn một tuần rồi, còn Hình Thư chắc chắn sẽ đến câu lạc bộ thể thao điện tử, chỉ thừa lại nhóc đáng thương không ai cần như chúng ta thôi.” Vương Ý Huyên một bên bá đạo kéo lấy cánh tay của Tống Vãn Chi, một bên bưng mặt lã chã chực khóc: “Cậu cũng không thể bỏ mặc tớ được, Chi Chi à.”

“Ừm.”

Tống Vãn Chi vô cùng hết cách với cách nhõng nhẽo đòi hỏi lạ lùng này, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Mà vốn dĩ là cô cũng muốn tham gia.

Các hoạt động thực tiễn chiếm một phần lớn trong đánh giá năm học ở Đại học S, bởi vậy ngoài thành tích học tập ra, sinh viên cần tham gia tổ chức và các thi đua các hạng mục trận đấu, đó là một phần không thể thiếu nếu như cô muốn cầm lấy một cái bằng tốt nghiệp xinh đẹp và hài lòng.

“Chi Chi, cậu muốn tham gia cái nào?”

“Tớ muốn tham gia hội sinh viên.” Tống Vãn Chi suy nghĩ: “Phòng học tập hoặc là phòng tuyên truyền.”

“Hội sinh viên? Đó chính là nơi khó vào nhất đó.” Vương Ý Huyên sầu khổ nhếch miệng: “Tớ còn nghĩ sẽ tham gia cùng cậu đây, lần này hơn phân nửa là không đùa.”

Tống Vãn Chi chần chờ: “Số lượng ít lắm sao?”

“Hội sinh viên có số lượng tân binh nhiều nhất so với các hội sau mỗi lần kết nạp vào trong suốt mấy năm qua, nhưng họ cạnh tranh lớn lắm. Đặc biệt là ở đó còn có một vị học trưởng đầy tai tiếng trở thành người đứng đầu hội trong hai năm qua...” Vương Ý Huyên trừng mắt nhìn, ném cho Tống Vãn Chi một ánh mắt “cậu hiểu mà”.

Tống Vãn Chi hơi dừng lại, khẽ rủ mắt.

Cho dù cô có thể tìm cho mình một ngàn lý do để vào hội sinh viên thì cũng không cách nào phủ nhận được, một trong số những nguyên nhân đó chính là Giang Tứ.

Ở nơi hẻo lánh không bị anh nhìn thấy, cô nhịn không được mà muốn gần anh thêm một chút, muốn gặp người mà anh từng gặp, đi trên con đường mà anh từng đi, ngắm nhìn phong cảnh mà anh từng thấy.

Đó là điều mà cô vĩnh viễn không muốn ai biết được, một mình ở bên nhau.

“... Moá.” Đột nhiên Vương Ý Huyên đang kéo Tống Vãn Chi bỗng ngừng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn nghiêng về phía trước: "Để nạp được người mới, thậm chí hội sinh viên còn ra thủ đoạn không có giới hạn này luôn rồi hả?”

Tống Vãn Chi nghe thấy thì giật mình, ngước mắt nhìn lại: “Thủ đoạn gì...”

Không cần hỏi lại, liếc qua là thấy ngay.

Ngày hội nhận người mới do hội sinh viên trường chịu trách nhiệm tổ chức, ưu nhược điểm của vị trí gian hàng là khó phân đều, hội sinh viên trường tự lấy mình làm gương, chọn nơi tầm thường nhất bên cạnh quảng trường.

Hết lần này tới lần khác cứ chọn một nơi xó xỉnh như vậy, một cái bàn dài chồng đầy mẫu đơn, dòng người trước bàn xếp hàng dài như rồng, uốn lượn không dứt.

Mà cục diện này phần lớn đều nhờ vào một người.

Vị trí ở giữa mấy chiếc ghế lưng cao ở sau bàn dài có một người đang ngồi. Chân dài miễn cưỡng giẫm lên xà ngang dưới bàn, nửa người tựa vào thành ghế đang nghiêng mặt qua cạnh trò chuyện với cán bộ trong hội sinh viên.

Ánh nắng khẽ rọi qua nửa lều, rọi vào mái tóc đen nhánh hơi dài hơn đầu đinh một chút của anh, từ trên trán rủ xuống mấy sợi tóc rời rạc, dung mạo mạnh mẽ của anh cũng giảm đi vài phần sắc bén. Mà màu da của người kia cực trắng, lộ ra dưới ánh nắng gần như giống hệt với ngọc, thế là càng để lộ rõ ra vùng đen dưới bọng mắt hơn, khí chất đầy tính công kích thường ngày được trút bỏ đi một nửa, tăng thêm mấy phần gợi cảm lười biếng mệt mỏi.

Tống Vãn Chi trông thấy thì có hơi thất thần.

Trong gian hàng mà các cô dừng lại, hai đàn chị học trưởng cũng đang nhìn về phía bên kia mà cảm thán.

“Ngay cả khi chưa tỉnh ngủ mà Giang Tứ đã có sát khí bậc này rồi. Lúc trước, anh ấy cũng gϊếŧ chết diễn đàn Đại học thành phố P nhờ một tấm ảnh chụp khi đang buồn ngủ đó, hội sinh viên năm nay định đuổi tận gϊếŧ tuyệt hay sao chứ?” Đàn chị than thở.

“Tớ cũng vừa trông thấy đàn em nhỏ mà lòng tớ yêu thích đi qua đó rồi” học trưởng cũng thở dài: “Cậu nói xem tớ có thể xin xã trưởng từ chức, đi tìm hội sinh viên nương tựa được không?”

“Tớ gánh vác đơn xin vào không nổi đâu, cậu nằm mơ ít lại đi.”

“...”

Đi qua chiến trường tranh chấp nội bộ của các đàn chị học trưởng, Tống Vãn Chi bị Vương Ý Huyên kéo đến đứng cuối hàng.

“Nhanh lên, nhanh đứng vào hàng nào.” Lòng Vương Ý Huyên vẫn còn sợ hãi nhìn về phía trước: “Nhìn điệu bộ này, tớ sợ mẫu đơn của hội sinh viên năm nay đều không đủ dùng sẽ trở thành phát hành có giới hạn mất.”

Tống Vãn Chi khẽ nhíu đôi mày nhỏ, trên con ngươi màu trà mang chút ý cười nhạt nhẽo: “Sẽ không đâu.”

“Cũng khó mà nói trước được. Chi Chi, cậu không phải người thành phố P, cậu cũng không biết Giang Tứ tại nổi tiếng thế nào ở Trung học và Đại học thành phố P đâu.” Vương Ý Huyên bĩu môi: “Ví dụ như trường cấp ba của tớ này, giữa các nữ sinh lớp mười hai lúc ấy có truyền lại một câu răn dạy, cậu biết là gì không?”

Tống Vãn Chi khẽ lắc đầu.

Vương Ý Huyên do dự một chút, xích đến gần rồi bảo: “Giang Tứ và Đại học S, làm sao cũng phải có được một.”

“?”

Đột nhiên Tống Vãn Chi mờ mịt mấy giây rồi mới phản ứng được.

Đầu tiên, trên gương mặt trắng như tuyết của cô gái ửng hồng lên, sau đó chậm rãi đỏ thẫm lên, làm thế nào cũng không đè xuống được màu sắc tươi đẹp, thậm chí nó còn dần dần lấn sang vành tai từng chút một nữa.

Sau khi Vương Ý Huyên phát hiện thì hết sức vui mừng: “Cậu cũng dễ chọc quá rồi Chi Chi à? Chẳng lẽ thời cấp ba cậu cũng chưa từng nghe mấy tên nam sinh ngốc nghếch trong lớp nói mấy lời da^ʍ ô hay sao?”

Tống Vãn Chi khó chịu lắc đầu.

Quỹ tích cuộc sống thời cấp ba của cô chính là một đường thẳng từ trường đến nhà, ngoại trừ bí mật là Giang Tứ này ra thì cô luôn một lòng vào việc học nên chưa từng chú ý đến mấy chuyện bên cạnh, đương nhiên cô cũng không có bạn bè gì. Đừng nói là nam sinh có thể cợt đùa, đến nữ sinh cô cũng không mấy quen thuộc với ai, đối với loại trò đùa và thân mật giữa bạn đồng lứa này cô mới bắt đầu thích ứng được gần đây thôi.

Đương nhiên trong quá trình cũng có chút gian nan.

Tuy xếp hàng dài, nhưng dù sao cũng chỉ là nhận đơn, tốc độ nhanh hệt như dây chuyền sản xuất.

Trong thời gian nháy mắt này, Tống Vãn Chi với Vương Ý Huyên cũng đã sắp đến gần chiếc bàn tuyên truyền kia.

Lúc còn cách khoảng bảy tám người, Vương Ý Huyên trộm liếc về phía Tống Vãn Chi: “Chi Chi, mặt cậu còn đỏ không?”

“Hửm.”

“Tớ phát hiện chân của học trưởng Giang Tứ dài thật đó.”

“?”

Tống Vãn Chi vô ý thức đưa ánh mắt nhìn theo lời Vương Ý Huyên, nhìn về phía dưới chiếc bàn tuyên truyền nghiêng nghiêng.

Người kia chân dài chạm đất, tản mạn gác trên xà ngang. Quả thật chân dài cho nên đầu gối còn muốn cao hơn mặt ghế dựa một chút, chân dài với eo kéo căng tạo thành góc nhọn, tạo ra một độ cong sắc bén thẳng tắp.

Trong một khắc Tống Vãn Chi nhìn qua, liền mơ hồ ý thức được phía trước có cái hố do Vương Ý Huyên đào ra.

Cô hốt hoảng muốn thu hồi ánh mắt, đáng tiếc đã chậm mất rồi.

Vương Ý Huyên có ý đồ xấu tiếp cận đến bên tai cô: “Ai da, chân dài thật đó, cậu nói xem có bao nhiêu người muốn ngồi trên chiếc đùi trơn bóng như cầu trượt của anh ấy đây?”

“...!”

Bỗng mí mắt của Tống Vãn Chi chớp một cái.

Giống như những cánh hoa anh đào trên cành bị nắng làm chấn động rơi xuống, rơi đầy hai gò má trắng như tuyết của cô.

Mặc dù cũng đoán trước được, nhưng Vương Ý Huyên vẫn nhịn không được mà bật cười khanh khách: “Chi Chi, cậu thú vị quá rồi đấy? Đã là thế kỷ 21 sao lại còn có một cô gái chỉ đùa một câu liền đỏ mặt như cậu đây chứ!”

Tống Vãn Chi muốn phản bác, nhưng hàng ngũ hiện tại đã sắp đến lượt cô rồi.

“Cảm ơn học trưởng!”

Nữ sinh phía trước xoay người, lưu luyến không rời mà tránh ra. Cách cái bàn dài bằng cây, người kia tựa vào trong ghế tùy ý nâng ánh mắt, đúng vào một giây đón lấy ánh mắt kinh hoàng của cô.

Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

Người đằng trước và phía sau bàn đều khựng lại.

Đến cả ngón tay người kia đặt lên bàn khẽ gõ gõ cũng đều dừng lại vào nhịp cuối cùng.

Sau vài giây, bóng hình thiếu nữ ấy được ánh mặt trời phác hoạ sau ánh nắng khiến Giang Tứ khẽ nheo mắt lại.