Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 6: Ai nói tôi muốn động vào em ấy

Thao trường khu B.

Đèn đường ở phía cuối bị hỏng mất một chiếc nằm cạnh trước bức tường phía đông, vậy nên trời rất tối, gió đêm không hề bị ngăn cản mà thổi đến mức góc áo thổi phần phật.

Tống Vãn Chi ngồi dưới khung bóng rổ rất cao, dựa vào lan can lạnh băng, cô ôm chân nhìn những sinh viên mới đang làm hoạt động ngoài trời ở nơi náo nhiệt phía xa xa. Ở đây còn có cả bầu trời đêm xa xôi bị khung bóng rổ cắt ngang, trông cô có hơi thất thần.

Thời cấp ba, Giang Tứ rất thích chơi bóng rổ, lại chơi vô cùng giỏi. Anh không hề ở trong đội bóng rổ nhưng luôn là người được chú ý nhất trên sân bóng rổ. Mỗi lần anh lên sân, ở khán đài luôn có nữ sinh cho dù phải trốn học đi chăng nữa cũng phải đi xem.

Mà khi đó, Tống Vãn Chi lại đại diện cho học sinh tốt dịu dàng ít nói nghe lời nhất trong mắt các giáo viên, vĩnh viễn nấp sau cặp kính đen cùng với chồng sách nặng nề, thậm chí còn trông có chút chất phác nữa. Cô không có được đầu óc và năng lực được trời ưu ái kia như anh, Đại học S đối với cô mà nói là mang ý nghĩa ba năm học tập nhàm chán khổ cực ngày qua ngày, không có nửa điểm dây dưa và sai lầm, cho nên cô vẫn tuân theo nề nếp cũ, chưa từng dám trốn một tiết nào.

Rất nhiều lần, cô nghe thấy tiếng cười ở thao trường bên ngoài cửa sổ vào tiết cuối buổi chiều, nghe thấy những tiếng cổ vũ cố lên, nghe thấy các nữ sinh hưng phấn thét vang lên tên Giang Tứ một cách chói tai. Từng làn sóng vang lên hai điểm, ba điểm tuyệt vời, Tống Vãn Chi từng nhìn thấy đường cong cánh tay mạnh mẽ xinh đẹp lúc anh bật lên không trung đập banh, cũng đã từng nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo tản mạn trên mặt anh sau khi anh rơi xuống, đi đập tay với các đồng đội bên cạnh, tất cả đều giống như ánh nắng vậy, phô thiên cái địa, chói loá đến đau mắt. Nhưng nó vẫn sẽ khiến bạn nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào, không nỡ nhìn đi nơi khác.

Vào lúc tiếng chuông tan học khiến cho người ta chờ đợi nhất vang lên, một mình cô vội vàng chạy xuyên qua hành lang được ánh trời chiều soi rọi, chỉ tiếc là cô luôn không kịp, cho dù khi đến thao trường may mắn vẫn chưa kết thúc thì bên sân cũng đã sớm bị vây ba vòng, khiến cô cho dù có nhón chân lên thì cũng không thể nào trông thấy được bóng dáng của anh.

Sau này cô cũng không đi nữa.

Cô sẽ cầm lấy sách từ đơn chạy đến hành lang, trộm liếc mắt về phía thao trường ngoài cửa sổ dưới khoảng cách ngoái đầu nhìn lại, thiếu niên ở đó mơ hồ giống hệt như gió, anh vĩnh viễn chói mắt nhất, thu hút sự chú ý của người khác nhất, cũng vĩnh viễn xa xôi không thể sờ đến được nhất.

Trong mơ, cô đã duỗi tay vô số lần nhưng cũng chẳng thể nào chạm vào được góc áo của anh.

"... Tách."

Một tiếng búng tay uể oải vang lên bên tai kéo suy nghĩ của Tống Vãn Chi trở về. Cô gái váy trắng đang ôm hai chân vô thức thẳng người, ngẩng đầu khỏi vòng tay đang bó gối của mình.

Giang Tứ từ giữa sân bóng phía trước đi đến đây. Vịn lan can của khung bóng rổ dừng lại, anh lười biếng buông tầm mắt, đối mặt hai giây với đôi đồng tử tinh khiết mờ mịt của cô rồi mới hững hờ mở miệng: "Sao lúc nào em cũng luôn ngẩn người thế."

"..."

Tống Vãn Chi nghiêm túc nhìn anh thật lâu, xác định người trước mắt không phải người trong giấc mơ do cô ngồi dưới khung bóng rổ ngủ quên mơ thấy.

Ngón tay ôm lấy bắp chân của cô khẽ siết chặt: "Tôi không có". Sau khi phản bác lại một cách vô cùng yếu ớt, cô cúi đầu xuống: "Anh qua đây làm gì."

Những hình ảnh kia còn đang không ngừng dâng lên trong đầu đan xen với người đứng trước mặt khiến cho tâm trạng của cô cực kỳ lộn xộn, giọng điệu ẩm ướt giống như bọt biển mềm mại hút đầy nước không hề che giấu, chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi cũng có thể chảy ra nước.

"Muốn tham gia hoạt động ngoài trời à?" Giang Tứ không trả lời, chỉ ném ánh mắt về đám người náo nhiệt ở phía sân vận động sáng đèn kia: "Tôi thấy em ở đây nhìn chằm chằm vào họ đến mức ngẩn người."

Tống Vãn Chi khẽ nhíu mày.

Cô không muốn. Cô không thích bất kỳ hoạt động nào có tiếp xúc tay chân với người lạ cả, cũng không thích chạy nhảy khiến cho chân cô tổn thương nữa.

Nhưng cô không dám ngồi đây nữa rồi.

Tống Vãn Chi lại nhìn những tân sinh viên náo nhiệt kia một chút, bất an ngửa mặt: "Tôi có thể qua đó không?"

Giang Tứ hừ một tiếng rồi nhàn nhạt nở một nụ cười, một tay anh ôm vào khung bóng rổ, quay người dùng ánh mắt như ấn cô trở về: "Không thể."

"...?"

Rõ ràng cô mới là người được anh hỏi thăm nguyện vọng, những lời ấy khiến Tống Vãn Chi có hơi bối rối.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ khách sáo với em một chút thôi". Giang Tứ buông xuống một ánh mắt mang ý cười, rơi lên đôi giày nhỏ màu trắng để lộ ra dưới đuôi váy của cô: "Nếu thật sự thả em qua đó, xảy ra chuyện thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm."

Mi tâm của Tống Vãn Chi căng ra một chút, thấp giọng: "Tôi cũng đâu đổ thừa cho anh."

"Không được." Một lời nói ngắn gọn lười nhát, không hề dư thừa chút nào.

Tống Vãn Chi đành phải từ bỏ.

Tân sinh viên tham gia hoạt động xong phải điểm danh đầy đủ, Tống Vãn Chi có thể không làm nhưng không thể không có mặt.

Thế là liền biến thành cảnh cô ngồi dưới khung bóng rổ tựa vào thành lan can, người kia đứng bên cạnh dựa vào cột khung bóng dựng thẳng đang khẽ rũ mắt xem điện thoại, đôi chân dài của anh một cong một thẳng chống xuống đất, chỉ cách cô một khoảng chừng một thước.

Tống Vãn Chi đành phải co mình vào nơi hẻo lánh chặt hơn.

Gió cuốn lấy góc áo của anh làm tan ra mùi cỏ hương bài nhàn nhạt và rêu, nhịp nhàng ăn khớp vấn vít.

Nó phảng phất như mùi thơm mát của thuốc lá, vừa gợi cảm lại vừa hờ hững.

Tống Vãn Chi ôm chân tựa lên gối, mặt quay về phía cột bóng rổ ở nơi hẻo lánh kia.

Xuất hiện một hai giây thế này, cô ích kỷ sinh ra hy vọng thời gian cứ dừng lại như vậy, sao băng to lớn bên ngoài bầu trời xa xé rách màn đêm đυ.ng vào địa cầu, ánh lửa đỏ thẫm sẽ giao phó tất cả và mất đi giữa nơi tối tăm bao la bát ngát.

Như vậy là cô có thể lừa gạt được bản thân rằng cô là người cuối cùng có được anh.

Gió lạnh đêm mùa hạ thổi qua thao trường trống trải, mang đến tiếng hát và tiếng cười vui ở phía xa xa.

Tống Vãn Chi ngồi giữa gió lạnh khẽ run một cái, không biết là do lạnh hay là bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.

Quả nhiên con người chính là sinh vật như vậy đó, càng đến gần thì càng tham.

Cô cũng giống như vậy.

"Rung, rung, rung."

Điện thoại của người phía trên rung lên, sau mấy giây anh mới nhấc máy.

Không biết phía đối diện nói gì.

Tống Vãn Chi chỉ nghe được sau giọng nói dài dòng dồn dập của người phía đối diện Giang Tứ chỉ cười lên một tiếng chẳng hề có chút thiện ý nào: "Những người khác ở phòng quan hệ đối ngoại chết hết rồi sao. Chọc vào cái sọt lớn đến như thế, một là không có plan B, hai là không có phương án thảo luận khẩn cấp, chỉ biết khóc lóc than trời tìm bố, người phụ trách chưa cai sữa hay là lúc phát dục khi còn bé bị rơi mất não thế hả?"

"..."

Trong lúc cười cũng khó đè nén giọng điệu nóng nảy, Tống Vãn Chi kinh hãi lo sợ không yên ngửa mặt lên.

Đối diện với ánh mắt mang ý cô vẫn còn ở đây của Giang Tứ từ phía bên trên rơi xuống đây, ngược sáng tối như mực, nhìn không rõ cảm xúc. Người kia liếc qua chân váy đang dùng ngón tay siết lại và thân thể co lại của cô một cái rồi liền chuyển ánh mắt đi.

Gió đêm như nước thủy triều.

Giang Tứ hơi cau mày đứng dưới khung bóng rổ, một tay cầm điện thoại, một cái tay khác xốc cổ áo của chiếc áo khoác màu đen, tùy ý cắn trước cằm, sau đó đưa tay ra, soạt một tiếng giật khoá kéo xuống.

Tống Vãn Chi nín hơi, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Giang Tứ.

Anh thế này là giận đến mức muốn đánh người sao?

Tống Vãn Chi còn chưa nghĩ ra phải nên ngăn cản thế nào thì người kia đã đưa điện thoại rồi cởϊ áσ khoác.

Soạt.

Trước mắt Tống Vãn Chi tối sầm lại.

Sau đó bị chiếc áo khoác thơm mát nhuộm mùi thuốc lá nhàn nhạt phủ lên đầu lên người cô.

"Mặc vào đi." Giọng nói khàn khàn xuyên qua lớp áo: "Đợi tí nữa tôi về."

"..."

Tống Vãn Chi ngây người mấy giây mới kịp phản ứng, chậm rãi kéo áo khoác xuống, lộ ra mái tóc đen mềm mại hơi rối và đôi mắt kinh hoàng.

Còn Giang Tứ thì đã đi xa được mấy mét, đưa lưng về phía cô mà đi về phía tường cao sau thao trường.

Ước chừng tầm hai mươi phút sau.

Nguyên Hạo thở hồng hộc chạy vào thao trường, đi thẳng về góc này. Anh ấy thấy ở khung bóng rổ phía xa xa có một bóng dáng nhỏ nhắn mặc váy dài khoác một chiếc áo khoác đen, vừa hỏi thầm trong lòng đây là kiểu kết hợp kỳ lạ gì, vừa chạy đến gần.

"Chào, xin chào bạn học." Nguyên Hạo thở hổn hển chậm rãi dừng lại: "Vừa rồi, Giang Tứ ở cạnh đây sao?"

Dưới khung bóng rổ, Tống Vãn Chi trầm mặc hai giây, nâng cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn lên: "Anh ấy đi về phía tường đằng sau đó rồi."

"Được rồi, cảm ơn bạn học nhé..."

Nguyên Hạo vừa muốn chạy đi lại không tự giác mà dừng lại, quay đầu.

Giọng nói này, sao lại hơi quen tai thế nhỉ?

Đối diện với ánh nhìn không nghiêm túc, khuôn mặt trắng nõn tươi đẹp của cô gái được che giấu dưới bóng đêm đen tối, Nguyên Hạo ngây dại: "Sao lại là cậu?"

"Hả?" Tống Vãn Chi không nghe rõ, yên tĩnh nhìn anh ấy.

Nguyên Hạo không hề chú ý lặp lại, bởi vì ánh mắt của anh ấy đã chuyển xuống, rơi lên chiếc áo khoác màu đen in hoa văn ẩn LV càng nhìn càng quen mắt trên người cô gái. Vốn dĩ nó là loại áo khoác nam rộng thùng thình, khoác lên người cô gái càng hiện rõ ra sự to lớn, gần như có thể được mặc thành váy, hoàn toàn có thể che khuất mông eo và bắp đùi thấp thoáng của cô.

Đại học S không thiếu người có gia cảnh giàu có, nhưng một chiếc áo khoác tuỳ tiện giá trị mấy vạn cũng không thấy nhiều.

Thật vừa đúng lúc, bên cạnh anh ấy lại có một người như vậy.

Càng trùng hợp hơn, anh ấy còn bị vị kia gọi đến đây.

Càng nghĩ tiếp thì càng sợ, Nguyên Hạo không dám tiếp tục nữa, anh ấy vươn tay bày ra điệu bộ cúi chào nói với Tống Vãn Chi: "Không có gì, cậu nghỉ ngơi đi nhé." Trò đùa qua đi nhưng trong lòng anh ấy vẫn còn sợ hãi, quay đầu chạy vào sau tường cao.

Chỉ để lại một mình Tống Vãn Chi đứng dưới cột bóng rổ, trong lòng bất an.

Hoạt động ngoại khoá đã kết thúc, các sinh viên trên bãi tập ở nơi xa lần lượt rời đi.

Trước đó, Tống Vãn Chi còn muốn đi, nhưng áo khoác của Giang Tứ vẫn còn choàng trên người cô, làm sao cũng phải trả lại cho người kia trước.

Sau một lúc bồi hồi, Tống Vãn Chi dừng lại.

Cô gái dưới lớp áo khoác khẽ nắm tay lại, khẽ hít thở một hơi, lấy hết dũng khí đi về phía tường cao bên kia.

Sau chỗ ngoặt.

Giang Tứ cầm chiếc máy tính bảng mà Nguyên Hạo đưa đến, cúi đầu vừa trượt vừa xem Powerpoint kế hoạch hoạt động xảy ra vấn đề kia.

Nguyên Hạo quan sát một hồi lâu mới cẩn thận hỏi: "Đàn em nữ đứng dưới khung bóng rổ bên ngoài kia, nếu như tôi không nhìn lầm thì cô ấy đang khoác trên người áo khoác của cậu đúng chứ?"

"Ừm." Giang Tứ cũng không ngẩng đầu, trả lời lại.

"Không phải chứ, cái cậu này." Nguyên Hạo nói lắp: "Cậu như vậy là sao chứ?"

"..."

Giang Tứ xem thêm hai trang nữa mới không nhanh không chậm nâng tầm mắt lên nhìn.

Sau hai giây đối mặt, anh xì một tiếng quay đi, lại nở một nụ cười mất tập trung: “Cậu muốn nói cái gì.”

Nguyên Hạo nghiêm nghị: “Làm anh em, đương nhiên là muốn giúp cậu dừng cương trước bờ vực rồi.”

“Nói cho người ta nghe một chút.”

“Cái gì gọi là nói cho người ta nghe...” Khoé miệng Nguyên Hạo giật một cái, liếc mắt nhìn chiếc máy tính bảng ngàn tội ác kia, quyết định không tính toán với anh khi thấy lượng công việc đáng sợ trên đó: “Tôi chỉ là đang nhắc nhở cậu thôi, cho dù cậu đây đã độc thân đủ lâu muốn tìm bạn gái mới cũng không thể tùy tiện ra tay như thế. Cậu xem ánh mắt của cô gái nhỏ kia sạch sẽ như thế, đứng đắn như một tờ giấy trắng, đoán chừng cũng chưa từng nắm tay ai lần nào đâu, lần trước chỉ bị cậu trêu một câu đã đỏ bừng mặt rồi, thế này sao chống lại được tai hoạ mà cậu gieo ra chứ?”

Không biết Giang Tứ nghĩ gì mà mí mắt giật một cái.

Một hai giây sau. Anh lẳng lặng tắt máy tính bảng trong tay, đôi mắt lạnh lùng hiện lên nụ cười: “Cậu có thời gian thuật lại chuyện bội bạc của tôi, không bằng thay phòng quan hệ đối ngoại mà viết phương án khẩn cấp đi?”

“Khụ, tôi không có ý đó, viết luận văn để lại nhiều di chứng lắm, Nguyên Hạo tự động bỏ qua nhiệm vụ không phải của mình lại còn tẻ nhạt kia, tiếp tục nói lời thấm thía: “Tóm lại là mấy loại trước kia thì không thành vấn đề, nhưng cậu không thể dây vào cô gái nhỏ ở bên ngoài được.”

Giang Tứ: “Ai nói tôi muốn dây vào cô ấy.”

“Cô gái nhỏ đáng thương ấy đi đứng còn không xong, lỡ như xảy ra chút chuyện gì, chưa chạy được mấy bước lại bị cậu bắt về. Dễ ức hϊếp như vậy, có trời mới biết cậu có nhịn được hay không đó.”

“Tôi lại không thích cái kiểu vừa đυ.ng là vỡ này, có cái gì mà không nhịn được chứ.” Xương gò má của Giang Tứ xương khẽ nhúc nhích, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.

Nguyên Hạo vẫn giả bộ không nghe thấy: “Có câu nói rất hay đó, làm người có thể cặn bã, nhưng tuyệt đối không thể làm người cặn bã. Phó chủ tịch Giang cậu nói có đúng không?”

“Cậu có thể ngậm miệng lại được rồi đó.”

“Tôi đây còn không phải sợ cậu nhất thời bị ma quỷ ám hay sao?” Nguyên Hạo hừ lạnh: “Anh em dụng tâm đã có lòng tốt như thế, vậy mà cậu lại bảo tôi phải ngậm miệng?”

“Được rồi.” Giang Tứ dùng sự nhẫn nại cuối cùng, cúi đầu cười một tiếng lười biếng: “Ai dây vào cô ấy, ai cặn bã.”

“A?” Nguyên Hạo sửng sốt một chút: “Thế này có phải là hơi tàn nhẫn không?”

“...”

Tiếng gió bên ngoài bức tường yên tĩnh.

Giang Tứ phát giác được gì đó, không hề nói tiếp, nghiêng mắt nhìn về phía ngõ hẻm.

Ảo giác như có một cái bóng đang nấp phía sau tường.

Anh buông máy tính bảng xuống bên cạnh, Giang Tứ ngừng hai giây rồi mới bước đôi chân dài qua đó.

Sau góc ngoặt không có một ai.

Duy nhất chỉ có một chiếc áo khoác rủ xuống cực kỳ quen mắt được treo trên cành cây cách đó không xa. Bóng dáng chiếc áo bị gió đêm thổi bay, đung đưa một cách lẻ loi trơ trọi.

Giang Tứ nhẹ híp mắt, trầm mặc một lát, anh đưa tay lấy chiếc áo khoác trên cành cây xuống.

Sau khi lấy chiếc áo khỏi nhánh cây, trong gió trông giống như tung xuống một mùi hương hoa sơn chi thơm mát.

Nguyên Hạo từ phía sau anh đi tới, trông thấy áo khoác thì sững sờ: “A, người đâu rồi? Sao lại để áo ở đây? Đi rồi à?”

Giang Tứ không trả lời Nguyên Hạo, chỉ cầm chiếc áo rồi trầm mặc mấy giây, đột nhiên anh không đè xuống được sự bực bội từ đâu xông đến kia, yết hầu chuyển động một cái tạo thành tiếng cười khàn khàn: “Hút thuốc không?”

“Ở đây sao?” Nguyên Hạo bất ngờ: “Bình thường không phải cậu không hút thuốc trong trường học mà?”

“Cần cậu quan tâm à.”

“Ồ, đêm nay cậu cho phòng quan hệ đối ngoại ăn thuốc nổ à?”

“...”

Chút nóng nảy tích tụ lúc nửa đêm này không để ý cũng sắp cháy lên không trung rồi.

Giang Tứ hơi cau mày, lấy bao thuốc lá từ trong áo khoác ra, lấy ra một điếu kẹp giữa ngón tay, răng nhọn dùng ít sức cắn, anh mất tập trung suy nghĩ, rồi tìm lấy cái bật lửa.

Tính kim loại lạnh băng, rất dễ mò thấy.

Anh bỗng dưng dừng lại.

Nguyên Hạo phát giác được, không hiểu sao mà nhìn qua Giang Tử: “Sao thế?”

Giang Tứ không nói chuyện.

Sau một hai giây, anh vung tay ra khỏi túi.

Bật lửa Zippo bằng bạc nằm trong lòng bàn tay, mà trên bật lửa lại có hai viên kẹo nhỏ được bọc giấy màu sáng lấp lánh.

Nhìn vào lòng bàn tay, Giang Tứ cắn thuốc, rủ mắt, yên lặng chậm rãi nở một nụ cười.