“Kỳ ngộ? Vậy mà có thể liên tiếp tăng lên hai cấp, không hổ là đứa con của định mệnh.”
Lý Hiên ngạc nhiên, suy nghĩ xem có cần để Tần Nguyệt rời đi, không chừng cũng sẽ có kỳ ngộ liên tiếp.
Nhưng tiểu nha đầu này lại hơn là có huyết mạch nội thể, so với Lục Trường Sinh có khác biệt rất lớn.
Cho dù Lục Trường Sinh không có huyết mạch, thậm chí từ khi bắt đầu đã là đồ bỏ đi, chỉ có thể dựa vào Hắc Đế trong chiếc nhẫn, mà còn có kỳ ngộ.
Ngược lại Tần Nguyệt có kỳ ngộ khả năng không nhiều, nhưng chỉ cần cô bé kích hoạt được huyết mạch nội thể, sức mạnh chắc chắn sẽ bùng nổ gia tăng.
“Hoạt hóa huyết mạch sao, trái lại rất đáng mong chờ.”
Lý Hiên lẩm bẩm bảng số liệu, xem phần thưởng vừa thu hoạch được.
Ding!
Tên: Lý Hiên
Thể chất: Cấp tám
Tư chất: Thượng phẩm
Thiên chất: Bản Năng Chiến Đấu, Tự Hồi Phục Nhanh, Thượng Đế Thị Giác, Luyện Kiếm Vô Song, Huyết Phân Thân, Thần Lực Thiên Phú, Cảm Thức, Ưng Nhãn
Năng lực: Hội Họa Thần Kỳ, Bậc Thầy Phong Ấn Khí Huyết, Tinh Thần Kiếm Pháp, Thần Cung Thủ, Đao Pháp Cuồng Phong, Lưu Vân Bộ, Đầu Bếp Thần Kỳ
Đệ tử: Tần Nguyệt, Lục Trường Sinh
...
Hội họa thần kỳ không cần lý giải, Lý Hiên khá tò mò về Bản năng chiến đấu.
Bởi vì thời khắc thu được bản năng chiến đấu, Lý Hiên cảm giác toàn thân như biến hóa, mà còn là biến hóa cực lớn.
Một loại Bản năng chiến đấu đến từ xương tủy, được kích hoạt phát huy hoàn toàn, khiến thân thể anh sản sinh bản năng chiến đấu ở trình độ cực cao.
Bản năng này giống với việc hít thở, giống như thạch sùng đứt đuôi, có thể không ngừng ngoe nguẩy.
Bản năng chiến đấu của anh đạt được nâng lên cực đại, có thể coi như khi chết đi, thân thể vẫn có thể chiến đấu thêm một thời gian ngắn như cũ.
“Năng lực này, có chút biếи ŧɦái rồi.”
Lý Hiên muốn thử năng lực này một chút, lập tức nhắm hai mắt, ý thức truyền bản năng này cho các phân thân khác.
Hoàn hành xong xuôi, Lý Hiên tùy ý chọn một phân thân, ý thức buông thõng.
Bên ngoài thành Hắc Mã.
Gần nũi Hắc Mã.
Một phân thân mang kiếm ở eo, đầu đội mũ dừng lại trước đó, hai mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
“Sức mạnh của phân thân này thật yếu, chỉ có sức mạnh cấp ba, nhưng không sao, dù sao thì cũng là thử nghiệm một chút xem sau khi chết có thể chiến đấu không, thực lực mạnh yếu đều không quan trọng.”
Lý Hiên vặn vẹo cổ, lập tức thích ứng với phân thân.
Giờ phân thân này đã là kiếm khách giang hồ, thông qua săn bắt dã thú, sinh vật ô nhiễm mà kiếm tiền, cũng là một trong ba phần thân vừa đến thành Hắc Mã.
“Cho dù thử nghiệm xong có thể chiến đấu, vậy thì tìm một vài kẻ địch đồng cấp, thử hiệu quả.
Vừa hay núi Hắc Mã có một số đạo tặc, hầu hết là thực lực cấp hai, cấp ba, thích hợp luyện thử.”
Lý Hiên vừa nói xong, Thị Giác lập tức triển khai, rất nhanh trong vòng một cây số trên con đường chính của núi Hắc Mã, thấy một trận chiến.
Đó là một chiếc xe ngựa của ông lão, vừa bị năm mươi tên sơn tặc bao vây tấn công.
Một ông già có thực lực cấp bốn nắm thanh đao, ra sức ngăn cản, toàn lực bảo vệ một thiếu nữ trên xe ngựa.
Dáng vẻ thiếu nữ thanh tú, khí chất mong manh, giống em gái nhà bên rất đáng yêu.
Lúc này cô như một con thú, run rẩy trốn trên chiếc xe ngựa, sợ hãi nhìn ra trận chiến bên ngoài.
“Vậy chọn ngươi đi.”
Bóng hình Lý Hiên vụt qua, toàn thân như mây trôi lao đến với tốc độ rất nhanh.
Trên con đường chính của núi Hắc Mã.
Tiếng leng keng của vũ khí va chạm không dứt.
Tống Tiểu Mỹ sợ hãi nhìn trận chiến bên ngoài, đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy sự lo lắng sợ hãi.
Trông đợi vào sự bảo vệ của ông già, chịu nhiều lần bị thương, Tống Tiểu Mỹ càng căng thẳng.
“Làm sao đây, làm sao bây giờ, tiếp tục thế này Phúc Bác không thể trụ thêm nữa, mình có thể làm gì đây?”
Tống Tiểu Mỹ không ngừng lo lắng, bàn tay nhỏ nắm chặt muốn tìm gì đó phòng thân, thậm chí còn muốn giúp Phúc Bác.
Nhưng một nữ tử không chút võ công như cô, có thể giúp được gì, chỉ có thể lo âu nhìn cảnh trước mắt.
Dần dần, Tống Tiểu Mỹ thấy Phúc Bác ngày càng không ổn, không thể giữ vững được nữa.
Bởi vì số lượng sơn tặc quá nhiều rồi, làm Phúc Bác bị thương liên tiếp, tiếp tục thế này Phúc Bác sẽ chết mất.
Bùm!
Theo tiếng nổ, Phúc Bác bị đánh bay, cơ thể lăn mấy vòng dưới đất, sau đó ôm bụng vật lộn đứng dậy.
“Lão già vẫn cứng đầu nhỉ, ta xem xem ngươi còn cứng đầu cỡ nào, có bằng cây búa của ta không.”
Tam thống lĩnh đánh một búa, diễu võ dương oai, hai mắt lạnh lùng nhìn Phúc Bác, sau đó ánh mắt tham lam nhìn Tống Tiểu Mỹ.
“Không tồi, nhất định cướp về làm vợ ta.”
Sơn tặc tam thống lĩnh hưng phấn nhìn Tống Tiểu Mỹ, trong mắt là sự tham lam và du͙© vọиɠ.
Phúc Bác nhìn cảnh này, vội vàng đứng chắn trước xe ngựa, sắc mặt trắng nhợt bảo vệ, toàn thân đều là vết thương chi chít.
“Các anh em, xông lên, đánh chết lão già này, giữ lại cô gái.” Tam thống lĩnh cầm chiếc búa lớn giọng nói.
“Vâng tam thống lĩnh!”
Bọn sơn tặc hô to, cầm theo các loại vũ khí bao vây Phúc Bác, ai cũng muốn ra tay gϊếŧ người, cũng dè chừng Phúc Bác trước khi chết sẽ phản công.
Cũng vào lúc này.
Vào lúc bọn sơn tặc định ra tay gϊếŧ người.
Ánh kiếm lóe lên!
Ánh sáng kiếm cắt vào không trung, chém xuống lúc đám sơn tặc còn chưa kịp phản ứng.
Vèo vèo vèo!
Ba tên sơn tặc ôm yết hầu, kinh hãi nhìn bóng người đó, tuyệt vọng ngã xuống đất, dần dần tắt thở.
“Đúng là tìm cái chết!”
Thấy có người gϊếŧ chết thuộc hạ của mình, bọn sơn tặc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hung tính, vung đao chém.
Leng keng leng keng!
Tiếng va chạm liên tiếp không ngừng, theo những âm thanh này, người đội nón di chuyện như mây lượn, thanh kiếm như sao băng quét qua thân bọn sơn tặc.
Mỗi lần kiếm chém qua, y như rằng có sơn tặc ngã xuống, máu chảy thành dòng.
Chỉ trong thời gian ngắn, người đội nón chém gϊếŧ đủ hai mươi tên sơn tặc, dừng lại trước một tên đang sợ hãi còn xót lại.
“Chết!”
Bùm!
Chiếc búa dài hai mét mang theo gió lớn, đập xuống tàn nhẫn, với tốc độ rất nhanh đập xuống đầu người đội nón.
Vào thời khắc quyết định, người đội nón lấy kiếm ngăn lại, theo kinh nghiệm né tránh đòn.
Năng lực cấp năm!
Lý Hiên tay cầm kiếm đứng giữa những cái xác, ánh mắt lạnh đạm nhìn tam thống lĩnh của đám sơn tặc, thanh kiếm trong tay khẽ nhúc nhích.
“Tiểu tử cấp ba, vậy mà gϊếŧ chết nhiều người như vậy, có chút bản lĩnh, nhưng hôm nay ngươi đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây được!”
Tam thống lĩnh sơn tặc lạnh lùng nói, nheo mắt nhìn thăm dò Lý Hiên, nhưng lại không ra tay, mà tạm đứng đó sợ sệt.
Những tên sơn tặc khác xung quanh cũng như vậy, an cũng giữ tư thế chuồn, cảnh giác Lý Hiên.
“Các người đi đi, chỗ này giao cho tôi.”
Tự mình muốn thử nghiệm bản năng chiến đấu, không thể để người khác nhìn thấy.
“Nhưng anh thì thế nào?” Tống Tiểu Mỹ lo lắng.
“Không phải chuyện của cô, mau đi!”
Lý Hiên nói lại, thân hình hơi cúi xuống, toàn thân thu mình như báo săn mồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tam thống lĩnh sơn tặc đối diện.