Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 27

“Chúng ta nghe kỹ xem, xem rốt cuộc là chuyện gì.” Hạnh Nhi nghĩ một lúc liền ra chủ ý.

“Được ạ.”

Tần Nguyệt gật đầu, theo Hạnh Nhi đến một quán trà, vừa uống trà, vừa lắng nghe lời bàn tán xung quanh.

“Lão Trương, con của lão làm việc ở nha môn, tin tức nhanh, hiện giờ chuyện cao nhân là sao? Đã tìm được chưa?”

“Vẫn chưa, làm sao dễ tìm được, thành Bạch Vân rộng như vậy, cho dù là binh lính có tìm lần lượt từng nhà, cũng cần mất vài ngày.”

“Vậy sao, thật sự muốn gặp vị cao nhân đó, vậy mà anh ta có thể một tay phong ấn vùng sương trắng, thật tuyệt.”

“Không phải sao, các người không nhìn thấy, trong sương trắng che giấu rất nhiều thây ma, nếu như không có kết giới phong ấn, e rằng những thây ma đó đã xông ra rồi.”

“Đúng vậy, nguy hiểm quá.”

...

Các cuộc thảo luận liên tiếp, Hạnh Nhi và Tần Nguyệt nghe những lời này sắc mặt biến đổi, đặc biệt là Hạnh Nhi, trong mắt hiện lên sự không thể tin nổi.

Cũng nên biết.

Vùng sương trắng phạm vi vô cùng to lớn, cho dù cô là người tu tiên, cũng không cách nào phong ấn cả vùng, chỉ có thể đợi gia tộc sai người mang pháp khi phong ấn phạm vi lớn đến với dám hành động.

Kết quả không ngờ, vậy mà có người đã phong ấn vùng này rồi, hơn nữa con ra tay chỉ trong vòng một giờ.

Thủ đoạn như vậy, nhất thời khiến Hạnh Nhi phải nể sợ, không dám tin có cao nhân như vậy, vậy mà có thể làm được tất cả.

“Chị Hạnh Nhi, liệu có phải là sư tôn phong ấn vùng sương trắng không? Những ngày này người có thể chú ý tới vùng này.” Tần Nguyệt nhỏ nhẹ nói.

“Không đâu, sư tôn cô tuy có thuật phong ấn lợi hại, nhưng anh ta chỉ là đại sư phong ấn, vốn không cách nào phong ấn được phạm vi lớn vậy.”

Hạnh Nhi lắc đầ, càng không cảm thấy đó là Lý Hiên phong ấn, mà Lý Hiên còn quá trẻ, tuổi trẻ như vậy mà đã thành đại sư phong ấn, đã là rất lợi hại rồi.

Nếu như trở thành tông sư phong ấn, thì chỉ có là quái vật, vì vậy Hạnh Nhi không tin, cũng không dám tin.

“Chúng ta đến vùng sương trắng xem xem đi, xem rốt cuộc là như thế nào.” Tần Nguyệt đưa ra đề nghị.

“Được, ta cũng định đi xem sao, đi thôi.”

“Được.”

Hai người cùng nhau đi nhanh ra ngoài thành, hoàng hôn buông xuống rất nhanh, lập tức đã đến gần vùng sương trắng.

Phía xa, họ đã nhìn thấy chữ “Trấn” khổng lồ.

Màu vàng của chữ “Trấn” đó phát ánh sáng chói lọi, ánh sáng thành hình một cái bát úp ngược, bao phủ vùng sương trắng.

Những thứ này lập tức khiến Hạnh Nhi sững sờ, không dám tin vào phong ấn trấn ma trước mắt.

“Chị Hạnh Nhi, chị sao thế?” Tần Nguyệt cũng bàng hoàng, nhưng cũng không sững sờ như Hạnh Nhi.

“Vẫn là phong ấn khí huyết, phong ấn trấn ma chỗ này, là dựa vào khí huyết mà thành, sao có thể chứ?”

Hạnh Nhi không dám tin vào những gì mình thấy, toàn thân như chịu đả kích lớn đứng sững tại chỗ.

“Phong ấn khí huyết? Có giống với phong ấn của sư tôn không?” Tần Nguyệt chớp chớp mắt tò mò.

“Đúng, là cùng một dạng với sư tôn của cô, người đã phong ấn chỗ này, rất có khả năng chính là sư tôn cô.” Giọng của Hạnh Nhi dần trầm đi.

“Đúng là sư tôn? Tốt quá rồi, sư tôn quả nhiên lợi hại nhất.” Ánh mắt Tần Nguyệt sùng bái nắm chặt bàn tay.

“Cô đừng vui mừng quá sớm, nếu như đây quả thật là phong ấn của sư tôn cô, vậy sư tôn cô chắc là tông sư phong ấn khí huyết,

Nhưng tông sư muốn phong ấn chỗ này, cũng cần phải trả một cái giá rất đắt,

Cũng chính là nói, sư tôn cô có thể hao phí một lượng khí huyết rất lớn, khí huyết này có thể ảnh hưởng tới cơ thể sư tôn cô.” Hạnh Nhi nghi ngờ nói.

“Sao cơ? Ảnh hưởng tới cơ thể? Không được...em phải về xem sư tôn thế nào rồi.”

Tần Nguyệt nghe những lời này trong lòng căng thẳng, cô không muốn sư tôn bị ảnh hưởng cơ thể, cho dù là xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không được.

Lo lắng không nguôi Tần Nguyệt bước nhanh chạy về thành Bạch Vân, với tốc độ nhanh nhất quay về tiêu cục Bạch vân.

“Sư tôn, sư tôn, người không sao chứ.”

Thấy Lý Hiên đang từ ngoài bước vào trong phòng, Tần Nguyệt liền nắm lấy tay Lý Hiên, quan tâm hỏi han.

“Anh không sao, sao có thể có vấn đề gì được?”

Lý Hiên cười, vừa nãy anh ra ngoài một chuyến, tạo lại phân thân đã mất.

Quá trình này tuy tiêu hao một vài giọt máu, nhưng dựa vào khả năng tự hồi phục nhanh chóng, tổn hao này không có ảnh hưởng mấy.

“Nhưng mà sư tôn, sắc mặt của người có chút nhợt nhạt, sư tôn, phong ấn ngoài kia có phải là người làm không?” Tần Nguyệt nắm chặt tay Lý Hiên, quan tâm nói.

“Vậy mà đã bị em phát hiện rồi, quả thực là anh phong ấn, sương trắng đó lan quá nhanh, chỉ có thể phong ấn nó lại.” Lý Hiên ôn tồn nói.

“Sư tôn!”

Tần Nguyệt nghe những câu này không ngừng cảm động.

Sư tôn vì người dân tòa thành này, không tiếc tổn hao khí huyết phong ấn vùng sương, người lương thiện như vậy khiến ai cũng cảm động.

Quan trọng là ngoài kia ai cũng không biết là sư tôn làm, chứng tỏ sư tôn không cần khắp nơi tung hô, không muốn kể công, sư tôn tốt như vậy khiến Tần Nguyệt nhói trong lòng.

“Không ngờ thực sự là ngươi làm, ngươi đã là tông sư phong ấn rồi sao?” Hạnh Nhi bước qua, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Hiên.

“Ồ, quả thực là tông sư phong ấn, chỉ có điều là tông sư phong ấn khí huyết, đối với tông sư phong ấn của người tu tiên không giống nhau lắm.” Lý Hiên lắc đầu.

“Cũng đã lợi hại rồi, cậu tuổi trẻ như vậy đã là tông sư phong ấn, cũng đã là quái dị rồi, tôi không giống cậu.” Hạnh Nhi cảm thấy mặc cảm tự ti.

Cô luôn cho rằng bản thân là thiên tài, là kiêu hãnh của gia tộc, nhưng không ngờ, có người ít tuổi hơn cô, nhưng đã là tông sư phong ấn rồi.

Trình độ cao như vậy, cho dừ năm năm nữa, cô cũng chưa thể làm được, vì vậy người cao ngạo như Hạnh Nhi, lần đầu tiên cảm thấy tự ti với người khác.

“Cô quá khen rồi.”

Lý Hiên lắc đầu, càng không muốn nói thêm về chuyện này, mà nhìn Tần Nguyệt.

“Tần Nguyệt, em muốn học thuật phong ấn không? Nếu như muốn học, anh có thể dạy em.”

“Muốn ạ, sư tôn con muốn học, sau này gặp phải tình cảnh này, không cần sư tôn hao phí khí huyết nữa, con có thể thay sư tôn hoàn thành.”

Tần Nguyệt nghiêm túc nói, đặc biệt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Lý Hiên, cô càng đau lòng.

“Anh không sao, đi thôi, vào trong phòng ngồi một lát, anh dạy em thuật phong ấn khí huyết.”

“Vâng sư tôn.”

...

Ba người cùng nhau vào trong phòng, bắt đầu dạy dỗ.

Lý Hiên không đuổi Hạnh Nhi đi, cô đã muốn nghe thì cứ nghe đi, cũng không sao cả, dù sao thì cũng chỉ là một vài thuật phong ấn mà thôi.

Lại nói để cô ấy nợ chút ân tình, sau này không chừng còn có thể dùng.

Theo cách này, Lý Hiên dạy hai người phụ nữ vừa trong một giờ, giảng dạy một số lượng lớn kiến thức cơ bản.

Những kiến thức này khiến Tần Nguyệt dường như mở ra một thế giới mới vậy, cảm giác thuật phong ấn rất thần kỳ, cũng coi như Hạnh Nhi thu được nhiều lợi ích, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt dị biệt không ngừng.

Lý Hiên thấy không còn nhiều thời gian nữa, cuối cùng dừng giảng dạy, để hai người rời đi.

“Sư tôn, hai giọt Hỏa Linh Dịch này người dùng đi ạ, người hao phí không ít khí huyết, cần bồi bổ lại.” Tần Nguyệt đưa Hỏa Linh Dịch vừa được Hỏa Linh Châu kết tụ lại cho Lý Hiên.

“Không dùng nữa, trạng thái của anh rất tốt, em dùng đi.” Lý Hiên lắc đầu, quyết định vẫn là để Tần Nguyệt dùng.

Tần Nguyệt chống nạnh, bướng bỉnh đưa bình sư đến miệng Lý Hiên.

Tiểu Tần Nguyệt cứ như vậy, thật sự khiến Lý Hiên cảm thấy đáng yêu, dứt khoát cũng không tranh luận nữa, cầm lấy bình sứ nhỏ uống hết.

“Được rồi, anh uống hết rồi, lần tới Hỏa Linh Dịch kết tụ không uống nữa.” Lý Hiên cười nói.

“Dạ vâng.”

Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy bản thân vừa nãy có chút hơi mạnh mẽ, có thể sẽ làm cho Lý Hiên không vui, vì vậy liền gật đầu.

“Quay về đi.”

“Dạ vâng sư tôn.”

Thấy Tần Nguyệt và Hạnh Nhi rời đi, Lý Hiên khoanh chân ngồi, bắt đầu điều khí, tăng thể lực.

Hiệu quả của Hỏa Linh Dịch rất mạnh, Lý Hiên chỉ cảm thấy toàn thân phát hỏa, dòng khí ấm cuồn cuộn, khí huyết toàn thân đều dập dờn.

[Ding! Đồ đệ của người Lục Trường Sinh có được kỳ ngộ, đạt được tầng bốn, phần thưởng của ngươi: Hội họa thần kỳ.]

[Ding! Đồ đệ của người Lục Trường Sinh có được kỳ ngộ, đạt được tầng bốn, phần thưởng của ngươi: Bản năng chiến đấu.]