Lúc hắn ôm nàng trở lại lều vải đã là nửa đêm…
"Tiểu..." Lam Vũ vừa lên tiếng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Phong Dực Hiên lập tức im bặt, Lam Vũ biết tiểu thư nhà mình rất khó ngủ, chỉ khi ở bên cạnh Minh Vương dường như tiểu thư mới có thể ngủ yên, nhìn dáng vẻ cưng chìu của Minh Vương cũng biết hắn yêu tiểu thư nhiều thế nào.
Phong Dực Hiên dùng khăn gấm lau sạch mặt và tay, lại tự mình cởi giày cho nàng, nhẹ nhàng đắp kín chăn, thấy nữ tử không có dấu hiệu tỉnh lại, mới ra hiệu cho Lam Vũ rời khỏi lều.
"Nói!" Phong Dực Hiên âm lãnh lên tiếng, dù Lam Vũ có là tỳ nữ thϊếp thân của Lam U Niệm.
Nếu là bình thường Lam Vũ sẽ không nói, các nàng biết chủ tử mình là ai, hiện tại chủ tử đã tiếp nhận Minh Vương. Chỉ là ở trong mắt trong lòng các nàng, chủ tử vẫn là Lam U Niệm, giờ phút này nhìn thấy chủ tử nhu thuận ngủ yên, nghĩ đến sự tình cũng không quan trọng lắm, cho nên nàng đã nói ra.
Phong Dực Hiên nghe xong không có bất cứ biểu cảm gì, cũng không chút đồng tình việc Hoa Mộc Khuynh gặp được, dù bình thường quan hệ của mọi người vẫn tương đối tốt.
"Ám Nhất!" Phong Dực Hiên lên tiếng: “Ngươi dẫn nàng đi xử lý.”
Nói xong hắn liền quay lại lều vải, quả nhiên nhìn thấy Lam U Niệm đã tỉnh, mở to đôi mắt thanh minh nhìn mình, hắn không tự chủ được hạ giọng: "Đánh thức nàng sao?"
Lam U Niệm lắc đầu, kỳ thật lúc Phong Dực Hiên rời khỏi lều vải nàng đã tỉnh, dù sao nơi này cũng là ở ngoài cho nên nàng không thể nào ngủ yên mà không chút phòng bị, bởi vì có hắn bên cạnh nên nàng mới an tâm.
"Lam Vũ đi rồi?"
Đêm nay nàng chuẩn bị dẫn Lam Vũ đi tặng quà.
"Ừm!" Phong Dực Hiên cởi bỏ áo ngoài trực tiếp chui vào trong chăn, động tác không chút dư thừa ôm nàng vào ngực, nói tiếp: “Ta đã phái Ám Nhất đi theo Lam Vũ xử lí mọi chuyện, nàng không cần lo lắng!”
Mặc dù hắn rất bất mãn việc nàng quan tâm người khác, nhưng hắn biết Niệm Niệm của hắn rất nhân hậu, cho nên hắn vui lòng sủng ái, cũng rất vui vẻ đi xử lí những chuyện đó vì nàng, chỉ cần là việc Niệm Niệm muốn làm hắn đều không cảm thấy phiền hà.
Lam U Niệm gật đầu, đương nhiên nàng tin tưởng năng lực của Ám Nhất và Lam Vũ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ vì hắn không hỏi lí do đã giúp mình.
"Chàng không có gì muốn hỏi ta sao?" Lam U Niệm chớp đôi mắt to, hỏi.
Phong Dực Hiên bị ánh mắt sạch sẽ của nữ tử nhìn làm trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, hắng giọng nói: “Chỉ cần nàng muốn ta đều sẽ giúp, không cần nguyên nhân!”
Lam U Niệm rất hài lòng câu trả lời của hắn, nàng còn muốn nói gì đó, nam tử đã ấn đầu nhỏ của nàng vào l*иg ngực ấm áp.
"Ngủ đi!" Phong Dực Hiên lên tiếng, hắn không muốn Niệm Niệm vì những chuyện này mà không nghỉ ngơi tốt.
Lam U Niệm nghe xong liền mỉm cười, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn dần dần chìm vào giấc ngủ, tựa hồ tiếng tim trầm ổn kia là âm thanh êm tai nhất thế gian, xua đi ác mộng hắc ám nhất trong lòng nàng.
Sáng sớm ở bãi săn rất đẹp, mọi người vẫn còn ngủ yên trong lều vải, trên bãi săn chỉ có từng tốp thị vệ đi lại tuần tra, hết thảy đều im lặng, âm thanh thiên nhiên nhẹ nhàng vang lên. Hoa cỏ trên thảo nguyên đều nhuộm sương sớm, xanh biếc tràn ngập sức sống, dưới ánh mặt trời tản ra sinh cơ bừng bừng. Ngửa mặt lên nhìn bầu trời, mặt trăng bắt đầu chậm rãi ẩn đi nhường chỗ cho mặt trời.
"Không hay rồi! Không hay rồi!" Trong bãi săn thái giám và cung nữ đang nóng nảy hô lớn, sau đó toàn bộ bãi săn đều trở nên náo nhiệt, đánh thức đại thần cùng các công tử tiểu thư bước ra ngoài dò xét, ngay cả hoàng đế cũng bị kinh động.
Trong âm thanh the thé sắc nhọn của thái giám, Phong Dực Hiên xoè tay bịt chặt hai tai Niệm Niệm, chỉ là bên ngoài ồn ào như vậy sao nàng có thể ngủ, vả lại nàng vẫn đang chờ xem trò vui đây!
"Dậy đi!" Lam U Niệm mềm mại lên tiếng, đưa tay đẩy đẩy Phong Dực Hiên.
Phong Dực Hiên bất đắc dĩ đứng dậy, bởi vì bình thường hắn phải xử lý rất nhiều công vụ cho nên mỗi sáng liền rời khỏi U Niệm các, bây giờ thật vất vả đến bãi săn không có chuyện gì làm muốn cùng Niệm Niệm ngủ nướng, lại gặp phải chuyện này, hắn cảm thấy cực kì không vui!
Minh Vương vĩ đại dù không vui thế nào nhưng khi nhìn thấy tiểu nhân nhi ngồi trên giường mái tóc có chút xốc xếch, tâm tình liền tốt lên nhiều. Hắn nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó lấy quần áo cho nàng mặc vào.
“Thế nào?” Phong Dực Hiên thấy Niệm Niệm vui vẻ cười, không khỏi cũng cười theo.
Lam U Niệm đứng trên giường vươn tay ôm cổ hắn, nghịch ngợm hỏi: “Đường đường là Minh Vương lại hầu hạ tiểu nữ thay quần áo, chàng nói xem, rốt cuộc ta có thân phận gì mới có đãi ngộ này?” Bây giờ Lam U Niệm nể tình bản thân đang ở cạnh Phong Dực Hiên nên rất buông lỏng, hắn cũng rất vui vẻ vì dáng vẻ dựa dẫm của nàng, bộ dạng này càng khiến người ta không thể nào dời mắt.
Hắn nhéo mũi ngọc nhỏ xinh của Lam U Niệm, trong mắt tràn ngập tình ý: “Đương nhiên là Minh Vương phi. Không biết vương phi có hài lòng không?” Hiếm khi Phong Dực Hiên cũng nói đùa, thuận theo lời nàng mà trêu ghẹo.
Lam U Niệm không ngờ hắn lại đáp như vậy, nhất thời cảm thấy mới mẻ, cố ý nghiêm mặt nhỏ: “Ừ, không tệ! Minh Vương phục vụ không tệ!” Bộ dạng tiểu đại nhân kia càng xem càng đáng yêu, nghịch ngợm khiến hắn muốn cắn cho mấy cái.
Phong Dực Hiên thấy nàng muốn chơi tự nhiên sẽ bồi tiếp, cố ý nịnh nọt hỏi: “Vậy… bản vương phục vụ không tệ, không biết vương phi có thưởng gì hay không?” Ánh mắt hắn nhìn nàng có chút thâm sâu.
Lam U Niệm im lặng, nhìn ánh mắt của hắn nàng liền biết hắn đang nghĩ gì, nhưng mà bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt, nếu hắn không quay lại lều khó tránh khỏi sẽ bị người khác phát giác.
Lam U Niệm nể tình ánh mắt kỳ vọng của hắn nên hôn lên mặt hắn một cái, sau đó tức tốc nhảy xuống giường, nàng không dám trêu chọc nam nhân này, nếu không nhất định nàng sẽ bị hôn thất điên bát đảo.
Phong Dực Hiên cảm thấy hết cách, vốn nghĩ sáng sớm có thể được hôn môi, nhưng nhìn cách nàng đứng thật xa mình, hắn cũng biết dường như mỗi lần hôn hắn đều tàn bạo, chuyện này không thể trách hắn, thật sự thì hương vị của Niệm Niệm quá tốt, chỉ cần dính vào liền không muốn buông ra.
“Tiểu thư!” Lam Khúc đứng bên ngoài nhỏ giọng hô, nếu là bình thường nàng đã đi vào hầu hạ, nhưng tối qua Minh Vương nghỉ lại trong lều của tiểu thư, cho nên vì tránh hiềm nghi vẫn nên lên tiếng trước.
Lam U Niệm nghịch ngợm lè lưỡi trêu chọc Phong Dực Hiên, sau đó nói: “Vào đi!”
Lam Khúc đi vào lều quả nhiên nhìn thấy Minh Vương, khẽ thi lễ: “Minh Vương.” Phong Dực Hiên chỉ nhẹ gật đầu, xem như là cho Lam U Niệm mặt mũi, bởi vì hắn không biết nên phản ứng làm sao với một tỳ nữ.
Hắn đi đến bên cạnh Lam U Niệm, dịu dàng vuốt tóc nàng như mèo con ngoan ngoãn: “Ta về trước, nhớ ăn sáng!” Bên ngoài đã loạn thành một đoàn, hắn thân là Minh Vương vẫn nên ra ngoài xem xét tình hình một chút.
“Ừ.” Lam U Niệm gật đầu, sau đó Phong Dực Hiên vận khinh công lặng lẽ rời khỏi lều vải.
“Thế nào?’ Lam U Niệm ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho Lam Khúc bện tóc cho mình, không để ý hỏi, tựa hồ âm thanh kinh hoảng ầm ĩ bên ngoài không hề ảnh hưởng tới tâm tình của nàng.
“Sáng sớm cung nữ thái giám hầu hạ trong lều nhị công chúa Phong Dĩ Sương phát hiện bên trong bò đầy rắn độc, nhị công chúa đã bị rắn độc cắn, hiện tại sống chết không rõ.” Lam Khúc tỉ mĩ thuật lại mọi chuyện, trong lời nói còn mang theo ý cười.
“Đúng là bất hạnh mà, Hiên là Minh Vương cũng nên cẩn thận kiểm tra, nhìn thử rốt cuộc là ai lớn gan đả thương nhị công chúa.” Lam U Niệm nhìn mái tóc dài đã được chải kỹ càng trong gương đồng, hững hờ nói.
Lam Khúc nghe vậy bật cười thành tiếng, sau đó học theo tiểu thư nhà mình nói: “Đúng là như thế!”
Lam U Niệm cùng Lam Khúc dùng bữa sáng, Lam Vũ liền bước vào: “Tiểu thư, hoàng thượng triệu kiến mọi người đến bãi săn.”
“Tối qua chơi vui không?” Lam U Niệm thấy Lam Vũ còn chưa dùng đồ ăn sáng, nha đầu này chính là một người hiếu động, chỉ cần đi làm chuyện xấu liền rất tích cực, cũng không biết sau này ai có thể trị được nàng.
Lam Vũ cầm lấy vài thứ trên bàn ăn sạch, sau đó sung sướиɠ nói: “Vâng, tiểu thư, lần sau có chuyện tương tự hãy để ta làm.”
“Ngươi đó!” Lam U Niệm bắt đầu đi ra ngoài: “Chỉ dựa vào công phu mèo quào của ngươi, nếu không phải có Ám Nhất hỗ trợ, ngươi xác định ngươi có thể tránh thoát những thị vệ kia?” Lam U Niệm hoài nghi nhìn Lam Vũ.
“Tiểu thư!” Lam Vũ bất mãn nói: “Có thể đừng vạch trần ta nhanh như vậy không.” Mặc dù thời gian trước nàng đã trải qua huấn luyện, nhưng chỉ đề cao năng lực phản ứng cùng năng lực chống trả mà thôi, võ công của nàng vẫn rất kém cỏi.
“Còn cần tiểu thư vạch trần ngươi sao?” Lam Khúc trêu ghẹo, mấy người cười cười nói nói đã tới bãi săn, cơ hồ tất cả mọi người đều đến, hoàng đế Phong Huyền lạnh lùng ngồi ở thượng vị nhìn thần tử phía dưới, Lam U Niệm phát hiện thật ra Phong Dực Hiên có mấy phần giống hoàng đế.
“Tra cho trẫm.” Hoàng đế ném chén trà ra ngoài, điều khiến ông tức giận có lẽ không phải việc nhị công chúa bị rắn cắn, mà là trên địa bàn hoàng gia có nhiều thị vệ tuần tra, lại có người có thể mang nhiều rắn độc thả vào doanh trướng của công chúa một nước, cách làm như vậy chẳng phải đang đánh vào mặt hoàng đế sao.
Nguyệt Thiên Linh kinh hoảng đứng bên cạnh Nguyệt Bạch Liên, nàng ta tìm kiếm trong đám người thấy được Hoa Mộc Khuynh vẫn bình yên vô sự đứng cạnh Lam Mặc Huyền, hai người họ cũng nhìn thấy ánh mắt của Nguyệt Thiên Linh, sắc mặt Lam Mặc Huyền liền trở nên lạnh lẽo.
Nguyệt Thiên Linh khẳng định lần này nàng đã bị gài bẫy, nàng ta vốn muốn dùng số rắn độc kia đối phó Hoa Mộc Khuynh, lúc đi săn nàng ta không thể nhìn nổi dáng vẻ phách lối của nàng, nhưng tại sao số rắn độc đó lại chạy đến trong lều nhị công chúa Phong Quốc chứ?
Sáng sớm Lam Mặc Huyền cùng Hoa Mộc Khuynh đã nghe rõ ngọn nguồn, hai người liền khẳng định việc này do Lam U Niệm làm, âm thầm bội phục thủ đoạn của nàng, đồng thời cũng vì được nàng ra tay trợ giúp mà cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lần này người điều tra chuyện nhị công chúa bị rắn độc cắn là Phong Dực Hiên, hắn dẫn thủ hạ rời khỏi bãi săn, dáng vẻ chững chạc đàng hoàng kia thật khiến nàng lau mắt mà nhìn, có đôi khi nàng nghĩ kỳ thật Hiên cũng rất xấu bụng.
Dưới uy nghiêm của hoàng đế mọi người nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài doanh trướng, sợ bản thân không cẩn thận sẽ bị liên luỵ. Lúc này Nguyệt Thiên Linh cũng lo lắng nhìn Hoa Mộc Khuynh, mặc dù ở Nguyệt Quốc nàng ta rất kiêu căng nhưng bây giờ đối tượng bị đả thương là công chúa, Nguyệt Thiên Linh cũng biết chắc chắn bản thân không chiếm được chỗ tốt.
Mọi người đều có chút đứng không vững cuối cùng Phong Dực Hiên cũng quay về, hơn nữa còn mang theo một thi thể nam tử mặc y phục thị vệ Nguyệt Quốc.
“Lão Lục, tra được chưa?” Hoàng đế đứng dậy hỏi, kỳ thật ông rất tin tưởng năng lực của Phong Dực Hiên, càng biết mấy chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần hắn ra mặt khẳng định có kết quả, chỉ là bình thường hiếm khi hắn chịu nhúng tay vào, không biết tại sao lần này lại dứt khoát đáp ứng!
Phong Dực Hiên gật đầu: “Việc này do Nguyệt Thiên Linh Nguyệt Quốc gây nên.” Vừa dứt lời hắn đã đi đến bên cạnh Lam U Niệm, giao chuyện còn lại cho Kinh Vô An giải quyết, hắn không muốn vì chuyện cỏn con này mà nhiều lời.
“Không phải ta!” Nguyệt Thiên Linh vội vàng đứng ra phủ nhận, chỉ là dáng vẻ đó của nàng ta càng khiến người khác hoài nghi: “Ngươi nói dối!”
Phong Dực Hiên vẫn không nhìn Nguyệt Thiên Linh, nhưng Lam U Niệm lại không thích có người nói nam nhân của mình như vậy, nàng đứng dậy thi lễ, lễ tiết chu toàn không nóng không lạnh làm cho người ta sinh lòng yêu mến.
“Lời này của Thiên Linh công chúa không đúng, Minh Vương là vương gia Phong Quốc ta, cần gì phải vì việc nhỏ này mà nói dối! Thiên Linh công chúa có biết hậu quả bôi nhọ vương gia một nước hay không?” Rõ ràng Lam U Niệm không có nổi giận, không có sinh khí, vẫn ôn hoà như bình thường, lại khiến người xung quanh ẩn ẩn cảm thấy khí tràng nơi này trong lúc vô tình đã bị thay đổi, một cỗ khí lạnh vô tri vô giác bao vây lấy họ.
Phong Dực Hiên thấy Niệm Niệm đứng ra bảo vệ mình, trong lòng ngọt như ăn mật, đôi mắt tràn ngập nhu tình, hôm nay Niệm Niệm của hắn mặc một kiện váy dài màu trắng kết hợp gấm vóc màu ngà, váy cùng ống tay áo viền tơ vàng, ở trên thêu một đoá Mạn Châu Sa Hoa lớn màu đỏ, cực kì đẹp mắt, bên hông buộc đai lưng màu hồng, lộ ra eo thon linh lung tinh tế, làm hắn yêu thích không thôi, càng khiến hắn muốn dốc hết tâm tư bảo vệ.
“Vả lại Thiên Linh công chúa còn chưa nghe kết quả điều tra, sao lại hốt hoảng như thế?” Lam U Niệm khẽ cong môi nhìn thấy sắc mặt ngày càng khó coi của Nguyệt Thiên Linh.