"Bà chủ, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi. Mời bà xuống ăn. Ông chủ đã lên công ty, chắc đến trưa chiều gì đó sẽ về thôi ạ".
"Được rồi!".
Cô gật đầu, sải bước đi xuống.
Lạc Lạc xèn xẹt lườm cô nhưng thực tình không nói được điều gì. Người sai trước rõ ràng là cô kia mà. Nếu bây giờ nói năng sai gì đó, ngược lại chính cô sẽ là người ăn mắng.
Dương Vân Ninh đã không còn hiền lành như trước đây nữa. Cô ta đang muốn dựa vào bố cô để giẫm đạp lên tất cả những người đã từng đắc tội với cô ta.
Xem cô đắc ý được bao lâu! Lạc Lạc lẩm bẩm.
Trên người mặc một bộ đồ ngủ làm bằng vải lụa. Áo choàng được cột ở giữa eo, tôn lên đường công mê người. Gióng chân cô vừa thẳng vừa dài, còn trắng nõn như ngọc thạch. Một nửa mái tóc ngắn được cột bằng sợi nơ ren về phía đằng sau.
Những người làm này đều là những người được tuyển tới sau khi cô đi. Bọn họ đều trầm trồ, quả nhiên phải là một mỹ nhân mới khiến ông chủ nhà họ để mắt tới được. Cung cách bà chủ nhìn và đọc tờ báo cũng cao quý hơn người khác.
Vân Ninh vừa nâng tờ báo vừa ăn ngũ cốc. Bộ dạng có chút lười biếng, nhàn tản, lề mề.
Khi Hải Đông về đến nhà thì ngũ cốc trong chén chỉ mới vơi có một nửa. Cô nâng hàng mi dài đẹp đẽ lên nhìn người đàn ông trước mặt. Tóc mái thưa được kéo về một bên cùng tóc mai thả dài khiến cô trông có chút ngây thơ. Sắc mặt dịu hiền đẹp mê người.
Hải Đông nhìn cô say đắm, muốn hôn đến thì đột nhiên nhớ đến thoả thuận của cả hai ngày hôm qua.
Vân Ninh nói rằng cô ghê tởm anh.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Khi thấy Vân Ninh và Hải Đông trở về với chiếc nhẫn to hú hồn trên tay, Hà phu nhân không khỏi réo lên vui mừng. Nếu là đứa con dâu khác thì chắc Hà phu nhân còn lâu mới cho bọn họ về ở chung. Nhưng Vân Ninh thì khác.
"Hai đứa ở đây cho đến khi con đàn cháu đống luôn cũng được".
Nói đến đây, nụ cười của Vân Ninh có chút gượng gạo.
"Xin lỗi bà, e rằng con đàn cháu đống đã là chuyện không thể nữa rồi...".
Mắt Vân Ninh trầm xuống, yên ắng như mặt hồ sâu yên tĩnh.
Hà phu nhân mới biết mình lỡ lời, vội vàng chuyển chủ đề.
"Bà gì nữa chứ? Từ giờ con phải gọi là mẹ, là mẹ có biết chưa?".
Vân Ninh đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, gọi.
"Mẹ...".
Thực ra cô cũng chẳng biết mình gọi được tiếng này bao lâu nữa. Biểu hiện của Hà Hải Đông hiện tại quá nghiêm túc, khiến cô có hơi sợ hãi. Nói sao thì... cô chỉ định thách thức anh cho đến khi bị anh chán ghét rồi thì lầm lũi bỏ đi thôi.