"Tôi là con quỷ cái ư?" - Vân Ninh kiêu ngạo mà nhìn thẳng vào đôi mắt sững sờ của Lạc Lạc - "Nếu tôi là con quỷ cái thì cô là con quỷ gì đây? Loại quỷ gì mà độc ác đến nỗi đâm lén sau lưng bạn bè?!".
Lạc Lạc rùng mình, ớn lạnh.
"Cái này... Cái này... Sao cậu... Sao cậu biết?".
"Do chính miệng bà cậu kể cho tôi nghe đấy! Sao nào? Có tin được không? Hoá ra người đã bán tôi cho cái đường dây buôn người kia chính là cậu. Cậu vì tên Lý Dương mắc dịch ấy mà phản bội lại tình cảm suốt bao năm qua của chúng ta. Lạc Lạc, tôi đã đối xử với cậu tốt như vậy...".
Vân Ninh chua chát nói.
"Thế mà tôi vẫn thua xa một người mẹ chục năm đã vứt bỏ cậu! Người mà cậu chưa từng gặp bất kể một lần nào!".
Mặt Lạc Lạc ngây ra, hết biến chuyển từ đỏ thành xanh, rồi từ xanh thành đỏ. Chớp mắt cái, bộ dạng hống hách, kiêu ngạo thường ngày của cậu ta liền tan biến đi hết.
"Vân Ninh, tôi...".
Thật ra tôi không cố ý.
Những lời này như trôi hết qua bộ não tàn độc của Lạc Lạc. Cô ta biết thừa. Cô ta cố ý.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Có lẽ do khóc nhiều mà trưa muộn hôm sau, Vân Ninh mới tỉnh dậy. Lúc lờ mờ mở mắt ra đã thấy không ít người qua kẻ lại đang khiêng vác đồ đạc lỉnh kỉnh ra khỏi nhà rồi. Vừa bước xuống lầu thì cô gặp ngay Lạc Lạc cũng đang khệ nệ vác hành lý đi xuống.
"Sao hả? Cô cũng bị bố tôi đuổi cổ đi rồi à?".
Vân Ninh thực tình cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một người hầu lẻo mép chạy tới, trịnh trọng nhún người, gọi Vân Ninh một tiếng "bà chủ". Cô có hơi xuất thần ngây ra trên cầu thang, dù sao cũng thấy mình chưa già đến mức đó.
"Cô..." - Bà ta ấp úng, dường như không biết nên gọi Lạc Lạc là gì. Thay vì "cô chủ", bà ta gọi Lạc Lạc bằng - "Cô Lạc, cô đừng hiểu nhầm. Ông chủ lệnh cho chúng tôi chuyển đồ về căn nhà mới, căn nhà này sẽ được bán đi".
Vân Ninh khẽ nhíu mày. Đêm qua cô chỉ tuỳ ý nói vậy, đêm nay thực sự đã dọn đi rồi.
"Cô... có biết... chúng ta định dọn đi đâu không?" - Vân Ninh hỏi.
"Nghe ông chủ nói thì chúng ta sẽ về dinh thự nhà họ Hà ở tạm. Chờ đến khi ông bà chủ làm đám cưới xong thì sẽ cùng nhau đi coi và mua nhà mới".
Lạc Lạc nghe đến mức này cũng hồn bay phách lạc. Hà Hải Đông dọn đi đâu chứ dọn về nhà ông bà thì đến chính cô cũng chẳng dám bước chân đến đấy.