Hà Hải Đông thở dốc.
"Ồ, vậy tôi ở với ai? Tôi đã làm gì nào? Chú nói tôi với!".
Dương Vân Ninh nghiêng đầu, trách vấn. Đôi mắt nâu của cô lúc này lại đen thăm thẳm, không thấy đáy. Hà Hải Đông im lặng, không trả lời. Cô chợt thấy đắc ý, thừa lúc anh sợ hở, đâm một nhát vào tim.
"Trương Chiến có kể cho chú biết, hắn đã chơi tôi thế nào chưa?".
Mắt anh chợt long lên như con mãnh thú bị chọc giận. Bàn tay to lớn thô bạo bóp chặt lấy hàm của cô.
"Im miệng!".
Vân Ninh ngửa cổ. Đáy mắt ác ý tràn ngập ý cười.
"Sao nào? Vợ chú nɠɵạı ŧìиɧ với Trương Chiến, con gái chú nuôi bao năm cũng là của Trương Chiến, đến một nhân tình nhỏ bé như tôi cũng bị Trương Chiến chơi mất" - Khoé môi cô cong lên - "Hà Hải Đông, chú có cái gì mà Trương Chiến không có nữa hả?".
Khuôn ngực Hà Hải Đông điên cuồng phập phồng, dằn nén cơn thịnh nộ đang cuộn trào tại đó. Dây gân trên trán căng thẳng nhấp nhô. Tay anh kẹp chặt hàm của Vân Ninh rất mạnh, như muốn bẻ gãy nó trong tức khắc.
"Sao? Chú muốn gϊếŧ tôi à? Phải rồi, đứa con ruột duy nhất cũng bị chú vứt bỏ, gϊếŧ chết không thương tiếc. Chú việc gì phải tiếc tôi chứ? Lại đây!".
Gió thổi đến khiến mái tóc mềm của Vân Ninh phất phơ, ôm lấy khuôn mắt long lanh. Mỗi lần nhắc đến đứa con kia, nỗi đau của cô đều như trào ra khỏi thân xác. Tâm tình của Hà Hải Đông phút chốc mềm nhũn ra như nước.
Anh buông tay.
"Vân Ninh, em không cần cố ý chọc giận tôi. Tôi không có cách nào chán ghét em cả" - Anh nói, có chút thảm thương - "Nếu tôi dễ dàng có thể chán ghét em như thế, đã không mất công mấy năm ròng đi tìm em".
CÂU CHUYỆN TIẾP TỤC DƯỚI ĐÂY
Mắt Vân Ninh hoa lên, nhoèn đi. Nước mắt cứ chảy không ngừng được. Cô không nhớ là ai đã đi qua, ai đã chạy lại. Trong mắt cô chỉ có mỗi khuôn mặt nhợt nhạt, khắc khổ của Hà Hải Đông. Trái tim bị bóp nghẹt đến không chịu nổi.
"Chú... Chú đừng bỏ em... Đừng bỏ em..." - Cô không biết đã lẩm nhẩm câu đó bao nhiêu lần.
Hai chân mất cảm giác, cứ chạy theo băng ca lạnh giá. Mãi cho đến khi bị xô ngã, Vân Ninh mới lảo đảo tỉnh dậy. Lạc Lạc đứng trước mặt cô, tức giận nói.
"Cô có thôi đi không thì bảo! Tất cả là tại cô!" - Lạc Lạc chỉ thẳng vào mặt cô mà nói - "Tất cả là tại cô! Tại cô mà bố tôi thành ra như thế! Bảo cô rồi! Bố tôi rất đau khổ, sức khoẻ mấy năm nay vì đi tìm cô mà trở nên cạn kiệt và suy yếu. Dương Vân Ninh, cô không phải là người duy nhất đau lòng!".