Yêu Thầm Bố Bạn

Chương 20

Vân Ninh rất lo lắng cho anh. Cô biết gặp phải chuyện này là một cú sốc lớn với anh. Lạc Lạc là con gái ruột, do chính tay anh nuôi nấng từ bé đến lớn. Nay cậu ta lại dám rũ bỏ anh đi như vậy.

Mỗi ngày, cô đều sang nhà nhưng không gặp anh. Mỗi ngày qua đều thấy bàn cơm nhà anh vẫn còn nguyên. Vậy dạ dày của anh biết làm thế nào chứ?

“Cô ơi, cô có số của bác tài không ạ? Cô cho cháu xin với”.

Qua ba ngày thì cô thật sự không nhịn được nữa mà hỏi xin số từ những người giúp việc trong nhà anh.

“Cô có này. Cháu cầm mà gọi”.

“Dạ vâng, cháu xin cám ơn ạ”.

Bác tài của anh nói với cô rằng mấy ngày nay anh đều chôn chân, nhậu thâu đêm suốt sáng ở một hộp đêm tên là Presidency Club, một hộp đêm vô cùng nổi tiếng trong thành phố. Vân Ninh không biết chỗ này vì cô có đi đến đây bao giờ đâu?

“Tiểu thư, có cần tôi vào cùng cô không? Nơi này không thích hợp để con gái một mình đi vào đâu” – Bác tài lo lắng hỏi cô.

“Thôi không cần đâu bác ạ. Chú ấy đang tinh thần bất ổn như vậy, cháu sợ chú sẽ bị liên lụy mất thôi. Chú cứ ở đây chờ đi ạ. Cháu không sao đâu”.

Bác tài nghe thấy vậy cũng không dám cản nữa. Ông nhìn theo Vân Ninh, ở đâu ra một cô bé vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn vậy chứ, thầm thở dài.

Vân Ninh chạy vào bên trong, bị bảo vệ bên ngoài chặn lại.

“Đưa chứng minh nhân dân ra đây” – Bọn họ ra lệnh.

“Dạ vâng”.

Nhìn mặt cô còn non nớt thế này, người lại nhỏ con, đám bảo vệ tất nhiên phải chặn lại rồi.

Cô lục trong túi ra chứng minh, đưa cho bọn họ.

“Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cô em luôn à?” – Bọn họ trầm trồ rồi đưa lại giấy tờ cho cô – “Vừa đủ 18 tuổi đã đi hộp đêm ngay. Thật tranh thủ!”.

Cô phớt lờ bọn họ, đi vào bên trong.

Hộp đêm của bọn họ không khác gì động Bàn Tơ cả, sâu hun hút, tối om. Đèn lâu lâu chớp nháy thì cô mới thấy được đường để đi, chính vì như vậy nên chẳng thấy ai vào ai cả, nhưng mà dường như rất đông.

Cô phải đi tìm anh…

Vân Ninh cứ lọ mọ trong bóng tối, bị dòng người xô đẩy mà đi đến từng bàn một để kiếm. Cuối cùng cô đã kiếm thấy anh đang trốn trong góc sâu tối nhất của hộp đêm.

Hải Đông đang ngồi trên ghế bành. Tư thế rất phóng đãng và ăn chơi, khác xa anh lịch thiệp và gọn gàng của mọi ngày. Bên cạnh anh có đến bốn cô gái. Bọn họ quấn lấy anh, uốn éo, tựa như yêu nhền nhện.

Anh đang hôn một cô bên trái, môi lưỡi quấn chặt vào nhau, tay bên kia thì sờ đùi cô bên phải. Dưới chân thì lăn lóc những vỏ chai.

“Chú…”.

Cô khẽ gọi. Chính cô cũng thấy sợ khi thấy anh như thế này.

Liếc thấy cô, anh mới nhấc mặt ra khỏi cô gái kia.

“Đến đây làm gì? Mau đi về đi!” – Anh gằn giọng, xua đuổi cô – “Thật mất hứng”.

“Đông à, bây giờ anh còn chơi với mấy đứa trẻ sao? Còn là con lai? Con bé này đâu phải gu anh” – Cô gái anh vừa hôn kia nói.

“Qủa thực không phải gu tôi. Gu tôi là em cơ”.

Tim của cô như vừa bị đâm một nhát vậy…

Không sao, cô không đến đây vì chuyện này. Bình tĩnh lại đi Vân Ninh. Bình tĩnh lại.

“Chú đã ăn gì chưa?”.

Cô thật lòng hỏi, nhưng bọn họ và anh lại cười vào mặt cô mà nói.

“Cô gái à, cô đến đây chỉ để hỏi anh ấy ăn cơm chưa thôi sao?”.

Trong không gian tối ngoét, đôi mắt cô long lanh lên như những vì sao sáng. Cô cố dặn mình không được khóc.

“Con… lo cho dạ dày của chú” – Cô chịu không nổi nữa, mũi cô cay xè – “Lỡ bị đau bụng thì biết phải làm sao?”.

Bọn họ cười cô, mỗi lúc một lớn.

“Dương Vân Ninh, ta đã 36 tuổi rồi, không cần một đứa nhóc thối như con phải dạy ta sống thế nào đâu” – Anh lạnh lùng nói.

Chú chưa bao giờ thờ ơ với cô như vậy cả. Cổ họng cô như nghẹn lại. Hôm nay là sinh nhật cô, cô còn chẳng buồn làm gì, một lòng đi tìm anh, vậy mà anh…

“Chú… hôm nay là sinh nhật con…”.

Cô chỉ cần một câu nói, hoặc ít nhất một cử chỉ nhượng bộ của anh thôi. Đừng đối xử cô thế này. Cô không chịu được.

“Có cần cắt bánh kem không?” – Anh hỏi lại.

Đám người cười rộ lên, mỗi lúc một lớn.

“Con không cần gì cả… Con chỉ ước chú đừng buồn nữa thôi…”.

Cô lặng lẽ lau nước mắt, cố gắng không khóc thành tiếng. Như vậy thì mất mặt lắm.

“Con chỉ ước chú đừng uống nữa… Về nhà đi thôi…”.

“Mấy em nhìn ta có giống đang buồn hay không?” – Anh hỏi – “Chỉ có con là làm ta buồn thôi. Con nít con nôi, đến đây phá đám làm gì hả? Thôi biến đi, biến đi… Không có con ta sẽ vui hơn nhiều đó”.

Vân Ninh không từ bỏ, cô chạy đến, kéo lấy tay anh.

“Chú, chúng ta về nhà đi chú. Chúng ta về nhà đi có được không?”.

Cái cô gái ngồi cạnh anh tức lên, hùng hổ đứng dậy, xô mạnh cô té nhào ra đất.

“Biến đi! Đừng ở đây cướp khách của tôi!” – Cô ta la lớn.

Cô còn tưởng Hải Đông sẽ mủi lòng, không ngờ anh đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chai rượu trên tay ném xuống nền đất cạnh bên cô. Chai rượu vỡ tan tành. Âm nhạc dừng lại.

“Dương Vân Ninh, tôi phải nói cô bao nhiêu lần nữa. Mau cút về. Tôi không có muốn nhìn thấy mặt cô. Cô coi đây là trại trông trẻ hay sao? Đừng ở đây làm mất mặt tôi!”.

Trước mặt bao nhiêu người, anh không ngừng quát mắng cô.

Vân Ninh tưởng chừng trái tim cô đã vỡ vụn theo chai rượu kia rồi, nhưng cô vẫn rất can trường. Dẫu sao cô cũng đã vào đến đây rồi. Dù thế nào, cô cũng sẽ không đi.

“Chú tưởng con sẽ giống như Lạc Lạc và những người khác bỏ mặc chú sao? Con sẽ không đâu. Con sẽ không bỏ mặc chú, dù thế nào con cũng sẽ không bỏ mặc chú. Con sẽ chiến đấu hết mình vì chú mà. Chú vẫn còn con mà. Con sẽ luôn ở đây, mãi mãi ở đây vì chú…”.

Cô nói ra một tràng. Nước mắt cứ không ngừng rơi.

“Con sẽ không từ bỏ chú đâu…” – Cô khóc rấm rức.

“Ai mượn cô ở cạnh chứ?”.

Hải Đông nhếch mép khinh thường hỏi.

“Cô chỉ là một đứa con hoang, một kẻ lạc loài. Nhìn đầu tóc của cô đi, có giống ai không? Mẹ cô coi cô là gánh nặng, cô là nguy cơ làm tan nát gia đình của bố cô bên Mỹ, phản bội bạn thân, đến chó còn muốn chạy khỏi cô mà chết. Suốt ngày đeo bám tôi như đỉa. Dương Vân Ninh, có phải cô đã quá coi trọng bản thân rồi không? Ai cần cô ở cạnh chứ? Ai cần? Không bị cô khắc chết là may rồi”.

Chú…

Vân Ninh không thể tin là anh có thể nói ra những lời như vậy với cô. Cô không thể tin được. Cô thà là người khác nói. Cho dù là mẹ cô nói cũng được. Cô không hi vọng người đó là anh.

Vân Ninh bịt tai lại, thảm thiết kêu lên.

“Con xin chú. Chú đừng nói nữa. Đừng nói nữa”.

Anh là người mà cô yêu nhất, là người cô sùng bái nhất. Hóa ra trong lòng anh luôn nghĩ như vậy, luôn coi cô là một đứa sao chổi, một đứa đeo bám. Trong khi cô yêu anh, đối tốt với anh không cần bất cứ thứ gì cả.

Cô ôm người, ngồi sụp xuống sàn mà khóc. Cô cảm thấy trời đất dưới chân như đều rung chuyển. Hình như toàn bộ niềm tin của cô đều bị anh phá hủy cả rồi.

Hải Đông dường như có chút hối hận vì những lời vừa nói ra. Anh đưa tay ra nhưng lại không biết làm gì. Môi mấp máy nhưng không nói nên lời. Anh lại tu thêm một hớp rượu cho mình lấy lại bình tĩnh.

“Cô tốt nhất nên về đi. Đừng làm phiền tôi nữa”.