Nữ Sinh Ngoan Ngoãn Ngủ Với Nam Thần Toàn Giáo

Chương 47: Anh muốn làm gì?

Cô đang muốn đi đến điểm mấu chốt, trên vai đột nhiên truyền tới một cảm giác khác lạ.

Cô sợ hãi suýt chút nữa nhảy dựng lên, người này đi đường không phát ra tiếng động sao?

Tô Hảo Hảo cả người căng chặt, theo bản năng mà quay đầu lại.

Sau cổ bị bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, đồng thời âm thanh xa lạ truyền đến.

“Đừng quay đầu lại.”

Âm thanh sắc lạnh của thiếu niên, mang theo cảm xúc hờ hững xa cách.

Thế nhưng lại, rất êm tai.

Đầu ngón tay anh ta lạnh băng, ở làn da mỏng manh ở cổ cô mà vuốt ve.

Tô Hảo Hảo da đầu tê dại, cảm giác giống như bị một con rắn quấn lên.

Bọn họ dán lại nhau rất gần, Tô Hảo Hảo cảm giác được thắt lưng của mình truyền đến cảm giác nóng.

Cô sợ hãi khắp người nổi lên một trận tê dại, theo bản năng nhìn bóng dáng trên mặt đất, quan sát từng động tác của anh ta.

Một giờ rưỡi buổi chiều là thời điểm mà mặt trời hơi ngả dần về hướng tây, trên mặt đất bóng dáng thiếu niên lưu này không dài không ngắn, buông đầu xuống, tóc tùy ý rũ trên trán, cái ót no đủ, đầu quả thực hoàn mỹ, ngón tay thon dài mảnh khảnh, chiều cao so với cô còn hơn cô một cái đầu.

Lớn lên cao cao gầy gầy, thanh âm cũng dễ nghe, cô đoán anh ta đặc biệt không xấu, cho nên nếu bị cưỡиɠ ɠiαи, cô cũng chịu.

Người phía sau thu tay lại, rồi sau đó, mang một chiếc khăn lụa cố định lại trên mặt của cô.

“Không cần………….” Cô rốt cuộc cũng mở miệng, theo bản năng co rụt lại thuận thế cũng nhắm mắt lại.

“Thật ngoan.” Giọng anh vang lên, nghe ra được anh ta đang vui vẻ.

Tiếp theo Tô Hảo Hảo nghe được tiếng đóng cửa, trước mắt một mảng u ám, cô càng thêm khẩn trương, thò tay vào tiểu huyệt thử sờ soạng thăm dò.

Trong bóng tối, thiếu niên túm chặt lấy bàn tay đang sờ soạng kia, không thể hiểu được trong lòng cô lúc này lại xuất hiện một loại cảm giác an tâm.

Bởi vì cô theo bản năng mà cảm thấy, anh ta không có hắc ám đáng sợ.

Cô bị anh ta kéo đến chiếc ghế, sau đó ấn cô ở trên ghế, cô rốt cuộc không nhịn được mà đặt câu hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cô đã đoán được.” Thiếu niên tựa hồ suy tư một chút, tiếp tục nói, “Hoặc là đoán được một nửa.”

Anh ta kỳ thật cũng không đóng lại cửa hoàn toàn, để lại một khe hở để ánh sáng có thể chiếu vào cô.

Nhìn ánh sáng mặt trời chiếu vào làn da trắng bệch của cô, thiếu niên lui lại về sau nửa bước.