Hãn Thê Tham Tiền Ở Thập Niên 80

Chương 18: Thịt Thỏ

Cả nhà đều sôi trào!

Ngụy Thanh Thảo nói với em út: “Thanh Thanh, em đi kêu anh Thanh Quân tới, khoan đã, gọi cả ba anh em họ đều tới ăn cơm đi.”

Bạch thị được một tấc lại muốn một thước nói: “Dứt khoát kêu cả nhà chú ngươi tới ăn đi, dù gì cũng chỉ thêm có hai người là chú thím ngươi thôi.”

Ngụy Thanh Thảo lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: “Không được.”

Bạch thị bị cháu gái làm nghẹn họng, nhưng ngại vì trong nhà đang có khách, không tiện phát tác, đành hừ hừ một tiếng vào nhà.

Chị em dâu khinh thường mình, cũng thực kỳ thị đối với ba đứa con gái của mình, nhưng mà, Trương Ngọc Anh bà lại rất sẵn lòng tốt với ba đứa con trai nhà họ.

Cho nên, ba người cháu trai tới ăn cơm, bà thật cao hứng, còn để chồng xuống ruộng hái nhiều rau về. Trẻ con thiếu niên ăn nhiều, sợ làm không đủ cho bọn họ ăn.

Rất nhanh, ba anh em Ngụy Thanh Quân đã tới rồi, đoàn người cùng nhau động thủ, ai hái rau thì hái rau, ai rửa rau thì rửa rau, ai nhóm lửa thì nhóm lửa, ai xào rau thì xào rau, làm cả viện đầy ấp tiếng cười nói.

Bạch thị nhìn ba đứa cháu trai bảo bối, mừng đến tung ta tung tăng.

Triệu Kiến Khánh đem con thỏ kia lột da, móc nội tạng, băm thành thịt vụn, sau đó hắn muốn đi xuống bếp.

Ngụy Thanh Quân tối hôm qua cùng Triệu Kiến Khánh uống đến hợp gu nhau, cho nên, bây giờ hắn đang làm trợ thủ cho Triệu Kiến Khánh, muốn cùng nhau nấu món thịt thỏ kho tàu.

Người nhiều, một con thỏ không đủ ăn, nên bỏ thêm khoai tây vào trong nồi hầm chung với thịt thỏ.

Khi Triệu Kiến Khánh mang một bồn lớn thịt thỏ kho tàu hầm khoai tây đến, trong viện đầy tiếng hoan hô vang lên, mỗi người chảy nước dãi nhìn chằm chằm bồn thịt.

Thịt kho tàu vừa lên, mấy món rau xanh cũng nấu xong, một cái bàn ngồi không đủ, Ngụy Thanh Thảo và em họ đành đem bàn trong phòng cũng dọn ra, để cạnh cái bàn có sẵn bên ngoài, sau đó mọi người cùng ngồi vào.

Bạch thị lúc này chịu yên ổn ngồi xuống bàn, một chén thịt kho tàu lớn để bên cạnh, ngay trong tầm tay bà, bà nhìn vừa lòng liền mỉm cười một cái. Nhưng mà, thịt kho tàu hôm nay bà lại luyến tiếc ăn, cả nhà còn chưa động đũa bà đã đem thịt để vào chén của ba đứa cháu trai.

Ngụy Thanh Quân nhìn không được, ngăn bà nội lại nói: “Thím hai vội vàng một buổi trưa mới làm xong, nên cho thím ăn trước.”

Sau đó đem thịt trong bát mình bỏ vào trong chén Trương Ngọc Anh.

Bạch thị sắc mặt liền khó coi.

“Ai, hôm nay ăn ngon à, ta từ xa đã ngửi được mùi hương rồi ha hả……”

Thím cả Tô Lệ Trân vừa kéo cửa vừa nói.

Vừa thấy con dâu cả tới, dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược của Bạch thị liền biến mất, ngược lại còn vội vàng đứng dậy, trong miệng lấy lòng tiếp đón: “Tô đại tỷ, ngươi đã đến rồi, nhanh ngồi xuống ăn đi, còn chưa có mở tiệc đâu ha hả a……”

Trương Ngọc Anh cũng đứng dậy lễ phép nói: “Chị dâu, chị đến rồi, mau lại đây nếm thử đi, hôm nay có thịt thỏ ăn, là đứa nhỏ này đưa cho em nấu.” Bà chỉ vào Triệu Kiến Khánh.

Triệu Kiến Khánh nghe nói là mẹ của Ngụy Thanh Quân, vội hô “Thím lớn”.

Tô Lệ Trân nhìn tiểu tử đẹp trai trước mặt thân thiết “Ơi” một tiếng.

Sau đó cũng không thèm nhìn hai người Bạch thị và Trương Ngọc Anh, lập tức đi đến trước mặt em chồng, tay thân thiết vỗ vai hắn một cái, cười hì hì nói: “Đông Hải, ngươi đứng lên, để chỗ cho chị dâu.”

Giữa mùa hè, nhưng Ngụy Thanh Thảo thiếu chút nữa lại nổi một thân da gà.

Mẹ đang đùa giỡn với chú hai, ba đứa con trai cũng đã quen rồi, Ngụy Thanh Quân mở bình rượu ra rót rượu cho mọi người.

Ngụy Đông Hải bất động, vẫn dùng ngữ khí thường trêu đùa kia nói với chị dâu: “Em đang bồi khách đấy, bằng không em nhất định sẽ nhường cho chị dâu.”

“Hì hì hì, chỉ nói giỡn với ngươi một chút thôi.” hai mắt Tô Lệ Trân nhìn em chồng đẩy hắn một cái.

“Chị dâu, chị ngồi chỗ này đi, em đi lấy cái ghế khác.” Trương Ngọc Anh đứng dậy.

“Mẹ, mẹ ngồi xuống đi đừng chạy loạn.” Ngụy Thanh Thảo duỗi tay ấn mẹ cô ngồi xuống.

Trương Ngọc Anh nhíu mày liếc mắt nhìn con gái một cái: Này là không lễ phép a.

Bà liền cười ha hả dặn dò con gái: “Vậy con đi lấy cái ghế khác đến cho thím của con đi.”

Ngụy Thanh Thảo lanh lảnh mà nói: “Nhiều người như vậy, làm gì còn ghế nữa, như vậy đi, thím ngươi ngồi ghế của con này, con đứng xem các ngươi ăn.”

“Này……” Người một bàn đều nhìn về phía cô. Nào có đạo lý này.

Ngụy Thanh Quân thấy vậy liền mở miệng: “Mẹ, mẹ không phải ăn cơm rồi sao, đừng xem náo nhiệt, đi ra đường nhiều chuyện cùng bà năm bà bảy đi thôi.”

Mọi người cùng cười rộ lên.

Tô Lệ Trân liếc xéo con trai một cái, mắng: “Ngươi cái hùng hài tử nói hươu nói vượn, ta cứ không đi ra ngoài, ta ở đây nhìn con.”

Chị dâu đứng bên cạnh, Trương Ngọc Anh nào dám ngồi, vừa muốn đứng dậy, Ngụy Thanh Thảo lại nhẹ nhàng ấn bả vai bà xuống, đứng lên cười nói: “Thím, ta đứng, ngươi ngồi xuống đi này.”

“Mẹ, mẹ ở đây ảnh hưởng chúng con ăn cơm, mau đi đi!” Ngụy Thanh Quân rống lớn một câu.

Tuy rằng Tô Lệ Trân một bộ dáng cường thế, nhưng con trai lớn rồi, cao hơn nửa đầu với bà, bà rõ ràng liền sợ con trai ba phần.

Nghe ngữ khí cứng rắn này của con trai, sắc mặt bà liền khó coi, khóe miệng run rẩy một chút. Xấu hổ cười nói: “Được được được, ta đây liền không quấy rầy các ngươi nữa, ta đi bên đường chơi đây.”

“Tô đại tỷ, con không thể đi, thịt con còn chưa có nếm một ngụm đâu.” Bạch thị đứng dậy cản con dâu cả.

Còn ân cần đem đũa của mình đưa cho con dâu lớn, còn phân phó hai cháu gái nhanh đi xuống bếp lấy đôi đũa khác tới cho mình.

Tô Lệ Trân đang bực vì mình không được ăn thịt đã bị bắt đi, tức khắc vui vẻ ra mặt, duỗi chiếc đũa kẹp một miếng thịt thỏ mê người.

“Bà nội, huynh đệ nhà mẹ đẻ của thím làm nghề gϊếŧ heo, thím chắc là ăn thịt tới ngán rồi , còn hiếm lạ gì thịt thỏ này ạ, thôi nhanh để thím ra phố chơi đi.” Ngụy Thanh Thảo cố ý lớn tiếng nói.

Tô Lệ Trân là người thích khoe khoang, cha bà làm kế toán ở lò gạch, anh lớn bà cũng làm quản lý ở lò gạch, huynh đệ nhà mẹ đẻ bà thì gϊếŧ heo, ngày tháng thật sự trôi qua tốt hơn nhiều so với dân chúng bình thường. Cho nên bà mới có cảm giác ưu việt hơn người trước mặt người khác, cả ngày nhà mẹ đẻ ta thế này nhà mẹ đẻ ta thế kia, còn thổi phồng huynh đệ nhà mẹ đẻ cho thịt heo nhiều đến nổi cả nhà bà đều ăn không hết.

Đôi đũa của Tô Lệ Trân khựng ở nửa đường, thân mình cũng bị nói đến nổi không nhúc nhích được.

Ngụy Thanh Thảo nháy mắt với hai đứa em gái, vẻ mặt cười xấu xa.

“Thịt heo là thịt heo, thịt thỏ là thịt thỏ, mùi vị không giống nhau, chị dâu nếm thử đi.” Ngụy Đông Hải đánh vỡ xấu hổ nói.

“ Thịt thỏ đầy mùi tanh, ta thật đúng là không hiếm lạ gì.” Tô Lệ Trân quăng đôi đũa, hầm hừ đi rồi.

Bạch thị và Trương Ngọc Anh đều luống cuống, nhưng Ngụy Thanh Thảo túm chặt cánh tay mẹ cô không cho bà đứng dậy, còn bà nội thì tùy đi.

Ngụy Thanh Quân cũng là người thần kinh thô, thấy mẹ đi rồi thực vui vẻ, bưng chén rượu lên mời mọi người: “Tới tới tới, đồ nhắm tốt như vậy, tranh thủ uống một cái thôi!”

Tô Lệ Trân bị cháu gái nói đến mặt đỏ thẫm, cuối cùng cũng không được ăn thịt, giận đến mức muốn xé rách mặt cái đồ bồi tiền hóa kia.

Cũng không thèm đi tìm đám bạn thường tụ tập nói ba nói bốn của bà, tức hộc máu về nhà tìm chồng mình cáo trạng.

Bên này thì một trận gió cuốn mây trôi, uống rượu xong rồi ăn thịt cũng xong rồi, mỗi người thoải mái ợ một cái. Chỉ có một người không ăn được, đó chính là Bạch thị.

Rõ ràng con dâu cả vừa rồi đã tức giận, làm trong lòng bà cũng không dễ chịu, cho nên thịt này ăn vào miệng cũng không có vị gì, bà nên nghĩ cách dỗ con dâu cả vui vẻ lại đi.

Bạch thị lặng lẽ ra khỏi bàn ăn, chống quải trượng đi qua nhà con trai lớn. Đối với cháu gái cả này, hai ngày nay bà cũng chịu đủ rồi, vừa lúc bàn biện pháp trừng trị nó với con dâu lớn.