Hắn cắn chặt môi, vứt cây súng xuống. Hắn chạy nhanh đến xe, nơi mà đứa bé ấy đang khóc oà lên. Cảm giác lòng hắn xót xa đến khó tả . . Nhìn đứa trẻ ấy hắn như nhìn thấy tia sáng của sự sống.
" Hức . . Hức . . "
Hắn vỡ oà mọi kìm nén. Đứa trẻ cũng cảm nhận được đau thương mà khóc cùng Sơn Dương.
" Oaaaa! Oaaaa! "
Hắn ôm chặt lấy đứa bé vào lòng. Đây chính là thứ duy nhất liên quan đến Hạ Nghi còn tồn tại trên thế giới . . Đứa trẻ này chính là con của Hạ Nghi sau này cũng sẽ là con của hắn. Hắn phải sống, sống để thay Hạ Nghi nuôi lớn đứa trẻ.
" Ngoan . . Đừng khóc, Đừng khóc! Ba thương "
Hắn cười nhẹ hôn lên trán đứa trẻ. Hắn chắc chắn sẽ bảo vệ hạt giống duy nhất của cậu, chắc chắn sẽ cố gắng chăm sóc đứa trẻ này lớn lên an toàn.
" Từ nay con sẽ tên là Thiên. . Mạc Bạch Thiên "
________
Ông đặt chiếc đồng hồ vào túi, cười nhẹ nhìn Dư Ly.
" Đó là tất cả mọi chuyện. Năm đó điều là sai lầm của ta "
Đôi mắt của ông tràn ngập bi thương, ông gục khuôn mặt xuống. Nghe được cậu chuyện của ông thật sự khiến cậu không khỏi xót xa. Cậu đứng lên, ôm nhẹ lấy ông, một loại cảm xúc ấm áp khó tả hiện lên khiến ông có chút bất ngờ
" Ba à . . Mọi chuyện đã qua rồi "
Cậu cười nhẹ nhìn ông, ông đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Tay vỗ nhẹ lên lưng cậu
" Dư Ly, hiện tại Bạch Thiên đã hôn mê . . Hắc Anh thì đã bỏ đi . Ta chỉ còn có mình con là hy vọng duy nhất . . . Hãy thay ta cứu lấy Mạc gia "
Ông nhìn cậu với ánh mắt hy vọng, cậu mĩm cười ân cần
" Con nhất định sẽ cố gắng cứu lấy gia đình chúng ta "
Cậu đã gọi là gia đình chứ không phải hai từ Mạc gia. Điều đó khiến ông càng tin tưởng cậu hơn
" Con đi đây! Ba nhớ phải giữ gìn sức khoẻ và đợi tin tốt của con đó "
Dư Ly vẫy tay rời đi, ông cũng nhẹ mĩm cười tạm biệt cậu.
Cô Thư Ký từ cửa đi đến nhẹ đẩy kính, trên tay là giấy tờ về tài sản của Mạc gia mà ông đã viết từ rất lâu
" Tôi bây giờ vẫn chưa hiểu tại sao Mạc tổng lại để toàn bộ tài sản của Mạc gia cho cậu Dư Ly nữa. Một người dịu dàng và hiền lành như vậy liệu rằng có thể quản lí nổi tài sản khổng lồ như thế không? "
Cô khó hiểu nhìn ông. Ông cười nhẹ ẩn ý
" Ba đứa trẻ đó điều là một tay tôi nuôi lớn. Tôi hiểu rất rõ mọi thứ về chúng . Nói cho dễ hiểu là trong hai bóng đêm đó chỉ tồn tại một ánh sáng duy nhất . . chính vì vậy tôi mới để lại mọi tài sản cho đứa con út của tôi "
" Ngài nói như vậy tôi mới không hiểu đó "
Cô nhăn mặt nhìn ông.
" Haha Vậy tôi đổi cách nói cho dễ hiểu. Nếu tôi để tài sản cho con cả của tôi thì chắc chắn Hắc Anh sẽ tìm cách gϊếŧ luôn Bạch Thiên. Còn nếu tôi để tài sản cho Hắc Anh thì chắc chắn thằng bé sẽ cố gắng tống Bạch Thiên ra khỏi Mạc gia và đương nhiên Bạch Thiên cũng sẽ không đứng yên mà chịu trận. Hai đứa nó sẽ nổ ra chiến tranh vô cùng lớn, chính vì vậy tôi để tên thừa kế là Dư Ly thì chắc chắn cả hai đứa Bạch Thiên và Hắc Anh điều sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ thằng bé "
Ông cười nhẹ dựa người xuống giường. Tâm trí ông dần nhẹ nhõm.
" Hạ Nghi à . . Em biết không, Đứa con út của anh nó dịu dàng và hiền lành trong rất giống em. Không biết em ở trên thiên đường có nhìn thấy không, có cảm nhận được rằng . . Anh rất nhớ em không? "
________
Note* : tên của Dư Ly là do Mạc Sơn Dương quá nhớ nhung Hạ Nghi mà đặt. Dư trong Dư âm, Ly trong Ly biệt. Nghĩa là những điều cũ sẽ mãi ở lại. Cũng có nghĩa những kí ức và tình yêu ông dành cho Hạ Nghi sẽ mãi ở lại trong tim và tiềm thức của ông.