Kiều Dĩ Thương dùng một tay vén gấu váy của tôi lên, tay kia véo eo tôi, ánh mắt ông ta có chút ghen tị, ánh mắt ấy cứ lưu luyến mãi trên ngực và đùi tôi.
Những dấu vết nhỏ mờ mờ đều do ông ta để lại lúc ở trên thuyền, không dấu vết nào đến từ người khác.
Ánh mắt lạnh lùng khẽ dịu dàng hơn, ông ta nhẹ nhàng hôn sâu lên cổ và tai tôi. Tôi ngẩng đầu lên rêи ɾỉ, lòng bàn tay trườn lên đặt ở tim ông ta, cảm thụ mãnh liệt trái tim đang đập thình thịch mãi cho đến khi ông ta hôn càng lúc càng sâu, càng quyến luyến, Tay tôi không kiềm chế mạnh mẽ cởi bỏ thắt lưng quần của ông ta. Một tiếng vang truyền đến trong phòng căn phòng đang yên tĩnh. Ông ta cũng không ngăn cản tôi, để mặc cho tôi sờ soạng trêu đùa ông ta.
“Đoán xem ông ta có làm chuyện này hay không.Khi đó trông ông ta thật phong lưu và háo sắc, ông ta đã thèm nhỏ dãi với tôi từ lâu rồi, miếng thịt đã dâng tới miệng rồi, đàn ông các người cam lòng không ăn hay sao?”
Ông ta ngậm vành tai mỏng của tôi và mυ'ŧ mạnh, một dòng điện truyền đến từng nơi trên cơ thể tôi, tất cả xương cốt, làm tôi không thể không rùng mình, giống như một người bệnh đang cảm thấy tuyệt vọng ở giai đoạn cuối.
Tiếng sột soạt phát ra từ hành lang bên ngoài. Hai vệ sĩ đang ngăn không cho Thường Cẩm Hoa vào nhưng căn bản bà ta không nghe lời can ngăn, thậm chí còn dùng cái bạt tai đánh một tên trong số các vệ sĩ. Bà ta hỏi người kia xem có biết bà ta là ai không mà dám ngăn cản không cho bà ta vào.
Người vệ sĩ nói anh ta biết, nhưng bây giờ anh Thương đang tiếp bạn và không tiện gặp mặt người ngoài.
Thường Cẩm Hoa chế nhạo và nói rằng có ai trong số bạn bè của chồng cô ta mà cô ta không thể gặp mặt, bọn họ đều biết đến cô ta và cô ta không hề thô lỗ khi muốn gặp mặt họ.
Khi bà ta đang tranh cãi với vệ sĩ thì Kiều Dĩ Thương đã xông vào người tôi, đẩy tôi một chút và xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi.
Cách một bức tường ở bên ngoài là vợ, mùi hương nồng nàn quyến rũ bên trong là tình nhân cùng với chiếc váy đỏ lộng lẫy kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙© khiến người đàn ông không thể dừng lại. Kiều Dĩ Thương có thể cưỡng lại sự cám dỗ của tất cả phụ nữ trên thế giới, nhưng ông ta không thể cưỡng lại sự quyến rũ của tôi. Ông ta đặt lòng bàn tay vào eo tôi, nắm lại thật chặt, dùng hết tất cả sức lực để thăm dò đường hầm ấm áp của tôi.
Thường Cẩm Hoa tỏ vẻ mệt mỏi muốn đẩy vệ sĩ ra, bà ta lao ra cửa định đẩy cửa đi vào thì phát hiện bên trong đã bị khóa, bà ta hỏi chìa khóa, vệ sĩ nói là chìa khóa phòng ngủ này chỉ một mình anh Thương có, không cho phép người ngoài đi vào.
Bà ta đập cửa liên tục, có chút lo lắng hét lên: “Anh Thương, anh có ở trong không? Là em, em không muốn trở lại Thiền Viện. Buổi tối ở đó quá vắng vẻ, em muốn ngủ ở đây.”
Kiều Dĩ Thương không nói lời nào, hai mắt ông ta đỏ bừng vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ông ta chỉ muốn thâm nhập vào tôi đến cùng, chinh phục tôi điên cuồng, ăn tươi nuốt sống tôi.Tôi cũng rất phối hợp mà ôm lấy cổ ông ta, nhìn xuống dưới hai bộ phận đã dính chặt vào nhau. Của ông ta rất to, to đến nỗi tôi không thể tôi không chôn vào hết của ông ta ngay cả khu tôi đã ngồi xuống. Người ta nói rằng âʍ đa͙σ của phụ nữ rất dài và sâu và có thể chứa được mọi kích cỡ nhưng tôi không biết có phải gốc rễ của ông ta dày quá không. Nói chung, tôi không thể lấp đầy nó ở tư thế dễ nhất.
“Nhìn tôi.”
Ông ta bóp chặt cằm tôi, khϊếp tôi phải ngước lên: “Cô ở bên cạnh ông ta đã hai mươi ngày, ông ta đã từng hôn cô chưa?”
Tôi cười và nói đã hôn rồi, khắp người đều đã hôn qua rồi.
Sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên u ám: “Tôi cho phép điều đó hay sao?
Cái giá của sự tức giận của ông ta là bên dưới của tôi sắp bị nổ tung, mồ hôi túa ra trên trán, bàn tay ông ta thò vào giữa hai chân tôi: “Là chỗ này hay sao?”
Vốn dĩ đã không có khoảng trống, ông ta còn hung hăng xâm nhập vào. Tôi cắn môi đau đớn, chống cự sự va chạm mạnh bạo mà không trả lời ông ta. Kiều Dĩ Thương tức điên lên, đẩy eo ông ta ra đánh mạnh vào người tôi. Tôi rêи ɾỉ một tiếng. Lập tức tiếng đập cửa ngừng lại, khoảng chừng mấy giây sau thì vang lên lại.
“Anh Thương, anh đang làm gì trong phòng vậy, người bạn của anh là ai, là phụ nữ hay sao?”
Giọng điệu của Thường Cẩm Hoa trở nên gấp gáp hơn, tần suất gõ cửa cũng tăng nhanh, giống như nhịp trống trên chiến trường. Kiều Dĩ Thương co giật sâu theo tiếng đập cửa của bà ta, tôi cũng rêи ɾỉ lúc thấp lúc cao.
Nếu nói vừa rồi tôi cố ý chọc giận ông ta là muốn kích động mâu thuẫn giữa ông ta và Thường Bình Ngô, khiến ông ta hiểu lầm, lấy Kiều Dĩ Thương ra châm biếm, ông ta làm sao có thể chịu đựng được người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác chơi đùa.Vậy mà vào lúc này, tôi thừa nhận rằng tôi không thể đấu nổi với ông ta, ông ta có thể ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi nắm lấy bả vai ông ta, chịu đựng tác động và sự xâm nhập như vũ bão của ông ấy. Tôi nói ngắt quãng: “Không, không, tôi đã nói dối anh, ông ta không chạm vào tôi.”
Ông ta vùi mặt vào ngực tôi, dừng lại thở hổn hển sau một trận cuồng hoan. Cơ thể tôi co rúm lại, toàn thân run rẩy suýt nữa thì rơi khỏi cánh tay ông ta ngã xuống đất.
Cuối cùng Thường Cẩm Hoa cũng không còn gõ cửa và la hét nữa, bà ta nói với vệ sĩ bà ta sẽ đi tắm trong phòng dành cho khách trước, khi anh Thương ra ngoài nhớ nói với ông ta đêm nay bà ta sẽ ngủ lại đây.
Tôi đặt cằm lên trán ông ta, cười phá lên: “Anh Thương, xem ra tối nay anh phải mệt mỏi rồi.”
Ông ta hỏi tôi tại sao.
“Vợ anh vẫn đang đợi anh trả công, nhưng mà anh Thương…”
Tôi cố ý đạp đạp chân của ông ta, lập tức ông ta giữ tôi lại: “Cô có muốn tôi chôn nó vào trong hay không?”
“Tôi sợ rằng anh Thương sẽ không đưa nó vào nổi.”
Ông ta ậm ừ nói: “Xem ra cô Linh San vẫn chưa hiểu tôi, dù bây giờ có thêm mấy người phụ nữ nữa tôi cũng sẽ làm cho bọn họ phải khuất phục tôi.”
Tôi gục mặt xuống, tức giận lườm ông ta một cái, ông ta cười và nói rằng đêm nay bà ta sẽ không ở lại đây, ông ta không có hứng thú thì bà ta cũng không thể ép buộc ông ta.
Ông ta ngẩng đầu khỏi ngực tôi: “Không phải người phụ nữ nào cũng giống như cô Linh San, người nồng nặc mùi hồ ly đến mức đàn ông không chịu đựng nổi.”
Tôi không quên mục đích hôm nay mình đến đây, tôi chuyển sang chủ đề này, tôi nói bà ta thực sự không có hứng thú với chuyện này, người của anh Thương suýt gϊếŧ chết ba của bà ta, sợ rằng bà ta tìm đến đây là để hỏi tội.
Kiều Dĩ Thương nhướng mày quan tâm: “Làm sao cô biết được đó là người của tôi.”
“Ngoại trừ Hàn Bắc, không ai có khả năng tẩu thoát nhanh như vậy. Mà anh ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của anh.”
Ông ta bật cười: “Nếu như tôi nói không phải là người của tôi thì sao?”
Tôi dùng ngón tay của mình kéo cổ ông ta lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng hơi hé mở của ông ta. Hiện tại môi ông ta đang rất hồng hào, những giọt nước bọt như pha lê óng ánh còn đọng lại trên bờ môi ấy. Chúng là kiệt tác tôi vừa để lại. Tôi rất mãn nguyện thè lưỡi ra di chuyển theo viền môi liếʍ liếʍ. Đột nhiên đầu lưỡi của ông ta chặn tôi lại, đầu lưỡi của chúng tôi cũng không có lôi kéo của người kia vào trong miệng, đôi môi ở ngoài không khí, tùy ý dây dưa một hồi lâu.
Hôn đến cuống lưỡi đã tê dại, tôi mới dừng lại thở gấp gáp, lấy ngón tay ướŧ áŧ của mình ra khỏi quần của ông ta, xoa xoa chất lỏng nhớp nháp trên ngực ông ta: “Không phải anh ta, vậy thì là anh. Chu Dung Thành đi rồi, những người như anh chắc chắn không thể sống bình yên ở thành phố này.”
Ông ta chuyển động cổ, một lớp sương đỏ xuất hiện trên cơ thể trắng như tuyết của tôi sau cơn thèm khát, thật kiều mị, thật diêm dúa, cổ họng ông ta di chuyển lên xuống, cổ họng ông ta thấy có điều gì đó không đúng.
Ông ta lại có chút lo lắng, cơ bụng co giật dữ dội, hông ông ta áp vào người tôi, không ngừng cọ xát vào nơi làn da mỏng manh nhất của tôi. Tôi không né tránh, nhưng cũng không đáp lại. Tôi thở ra một hơi kẹo anh đào trên mặt ông ta: “Ngoại trừ anh Thương, còn có ai dám làm phiền tôi khi tôi đang bị Thường Bình Ngô chiếm lấy không? Còn dám một mình đi đến Thiền Viện nữa.”
Ông ta đứng lên với tôi: “Cô Linh San trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu khắp nơi, người sẵn sàng chết vì cô không lẽ còn thiếu hay sao?”
Cơ thể tôi cứng đờ, ngón tay ông ta hất tung mái tóc rối trước mắt tôi, ngay lúc nhìn vào ánh mắt của ông ta, trong đầu tôi chợt lóe lên một bóng người.
Là ông Tào?
Nhưng ông ta không có võ công, mặc dù là người giang hồ hay cảnh sát đặc nhiệm có thể thấy một nhóm người điên cuồng, dữ tợn, ánh mắt sắc bén nhưng ông Tào lại rất nho nhã, dáng vẻ vui vẻ, ẩn chứa một sự đào hoa, một doanh nhân kinh doanh tài giỏi, một người đàn ông phong lưu. Ông ta luôn đi cùng vệ sĩ để bảo vệ bản thân, ông ta sẽ không bao giờ tự mình làm việc đó, cũng không có ai kɧıêυ ҡɧí©ɧ được ông ta, lại càng không có khả năng lẻn vào chùa ám sát ông ta, không có lý do để làm như vậy.
Trước mắt tôi không có một tiếng động, giống như có một cây bút, vẽ ra một bức tranh, phác thảo đường viền, lông mày và đôi mắt, cuối cùng là một khuôn mặt hiện ra. Khuôn mặt lạnh lùng, âm trầm, sắc sảo đó lại có tài ngụy trang tài tình.
Sói đen!
Đồng tử của tôi co rút dữ dội, giống như một tảng đá từ trên trời rơi xuống, rơi thật mạnh vào tim tôi.
Tôi thực sự đã quên mất anh ta. Thân thủ và võ thuật của anh ta có thể giữ tôi từ một tòa nhà cao xuống đất mà không gặp bất kỳ thương tích nào, chỉ là một môn bắn súng đơn giản, đây là điểm mạnh của anh ta.
Nếu anh ta nhận một nhiệm vụ mới, từ Tam Giác Vàng tiến vào tỉnh Quảng Đà để theo dõi Thường Bình Ngô và Kiều Dĩ Thương. Tôi và anh ta đã có một sự hiểu lầm khá thú vị. Tôi ôm anh ta, hô hấp cho anh ta, vì anh ta bôi thuốc, khóc lóc van xin anh ta hãy tỉnh lại, cả đời này anh ta không được quên tôi, không có nhiều người phụ nữ có thể đến gần anh ta, vậy mà anh ta đã chấp nhận rủi ro để bảo vệ tôi vào lúc nguy cấp.
Tôi thoát khỏi l*иg ngực của Kiều Dĩ Thương, nhặt nội y lên mặc vào. Thường Cẩm Hoa đang ở bên cạnh, không ai trong chúng tôi làm ầm ĩ cả. Ông ta nắm lấy tay tôi khi tôi chuẩn bị rời đi, ánh mắt rực lửa: “Cô Linh San càng ngày càng làm càn, cô tùy tiện đến ở chỗ của tôi, tôi sẽ dễ đang thả cô đi như vậy hay sao?”
Tôi cười quyến rũ nói ông ta không tha cho tôi, vậy thì ba mặt một lời tôi sẽ tìm Thường Cẩm Hoa để dạy bà ta biết thế nào là bắt đàn ông trên giường, thế nào là ngăn cản người chồng tham lam không đi ăn vụng.
Ông ta im lặng trong hai giây, cảm thấy thích thú trước nụ cười đùa giỡn của tôi, tóc tôi xõa ngang sống mũi ông ta, một chiếc kẹp tóc rơi xuống, ông ta đưa tay ra nắm chặt lấy nó, nhìn tôi khuất dạng ở ngoài cửa.
Tôi trằn trọc cả đêm, nghĩ đến chuyện nhắn tin cho ông Tào, hỏi ông ta ngày mai có rảnh không.
Cả một đêm ông ta không hề trả lời tôi. Sáng sớm hôm sau, tôi còn đang ngủ, điện thoại của tôi rung lên hai lần, đó là tin nhắn trả lời của ông ta, chỉ có tên một sân golf.
Tôi vội vàng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo tương đối kín đáo và nhờ A Cầm đi chợ mua một ít đường nâu cho tôi, sau khi cô ấy rời đi, tôi vội vàng ra khỏi chùa.
Tôi bước xuống bậc thềm, định tìm xe ở lối vào của con hẻm đối diện thì đột nhiên một chiếc BMW màu đỏ chạy tới trước mặt tôi. Nó từ từ dừng lại bên cạnh tôi, kính cửa sổ phía sau mở lên, để lộ khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Đường Vân Lan. Cô ấy hỏi tôi có có phải muốn đi tham quan chợ hay không, nghe Thường Cẩm Hoa nói ở đó rất thú vị, cô ấy cũng định đi xem và mua một ít đồ dùng.
Tôi biết cô ấy là người của mình, nhưng tôi vẫn chú ý quan sát đến cô ấy, từ biểu cảm trên gương mặt đến chuyển động mắt và giọng nói của cô ấy, quả thực cô ấy không phải là nghe theo lệnh của Kiều Dĩ Thương cố ý đến đây ngăn cản tôi và theo dõi tôi, chỉ là tình cờ ngang qua gặp phải, tôi mới thành thật nói: “Tôi phải đi gặp một người bạn ở sân golf quốc tế làm một số chuyện.”
Cô ấy bỗng nhiên nhận ra: “Hóa ra là như vậy. Vậy thì để tôi đưa cô đi, dù sao tôi cũng tiện đường. Nó nằm cạnh một trung tâm thương mại. Tôi đã hết sơn móng tay rồi, cũng muốn đi mua vài lọ.”
Tôi muốn từ chối, nhưng cô ấy đã đẩy cửa xe, vỗ nhẹ vào ghế trống ở bên cạnh, ra hiệu cho tôi đi cùng, tôi khẽ liếc nhìn tài xế trong xe, cô ấy hiểu ý tôi, lập tức giải thích: “Người của tôi, theo tôi đã tám tháng. Anh ta sẽ không nói năng bừa bãi, tôi đã mua chuộc lại làm việc cho tôi, cô yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện xấu xảy ra.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gác lại cảnh giác rồi lên xe. Sau năm mươi phút thì xe đến sân golf, cô ấy chỉ về phía tòa nhà cách đó không xa: “Một giờ sau chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”
Tôi tách khỏi cô ấy, bước ra khỏi xe để vào sân golf. Bên ngoài một cánh cửa lưới màu trắng, người phục vụ đã đứng đợi sẵn, anh ta nhìn thấy tôi, mỉm cười hỏi có phải là cô Linh San không.
Tôi nói phải, anh ta đẩy cửa ra, chỉ vào sân golf vắng lặng: “Ông Tào đang đợi cô bên đó.”
Lúc này còn rất sớm, mới mười giờ, sân golf quốc tế giá cao chót vót, phần lớn giờ này là thời gian giải trí của thương gia hạng sang, người bình thường rất hiếm chơi, vì vậy buổi sáng hầu như không có người, phải đợi đến buổi chiều hoặc buổi tối, sân gofl mới nhận khách, nên bây giờ nhìn thoáng qua chỉ có một mình ông Tào trên sân golf xanh mát vô tận.
Ông ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám có vành dài để che đi ánh nắng chói chang của mặt trời đang chiếu tới. Thêm vào đó mặc một chiếc áo len màu trắng như tuyết không có một chút nếp nhăn hay bụi bặm. Trời nắng như vậy nhưng nhìn rất ấm áp và trong xanh.
Tôi tưởng tượng rằng đây là một người đàn ông đã đi qua tuổi bốn mươi rồi hay sao?
Đàn ông độc thân không có sự ràng buộc của phụ nữ, tính toán, kiểm soát, sang trọng mà thoải mái, lịch lãm mà điềm đạm, tự nhiên càng ngày càng trở nên quyến rũ theo năm tháng.
Tôi lặng lẽ đi phía sau ông ta, tránh góc khuất của bóng mặt trời và không cho ông ta phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào. Vừa định mở miệng hù ông ta, ông ta đã cởi mũ lưỡi trai và quay lại, đồng thời nói: “Cô đến rồi à?
Tôi sửng người: “Làm sao anh biết là tôi?”
Trên mặt hiện lên nụ cười hơi giễu cợt: “Ta ngửi được mùi trên cơ thể cô, một mùi rất đặc biệt, chỉ có cô mới có.”
Ông Tào có vô số phụ nữ, thay đổi bạn tình như thay áo. Tôi còn nhớ cảnh ông ta bắt người mẫu phải dùng miệng làʍ t̠ìиɦ cho mình trên sô pha mỗi đêm, chỉ có điều lần này nhìn thấy ông ta, bộ dạng phóng đãng ngang ngược dường như đã thu lại, tôi không còn thấy trên người ông ta nữa.
Tôi nói đùa: “Tối qua tôi có làm phiền đến anh không?”
Ông ta hỏi tôi làm phiền điều gì.?
Tôi cười không nói lời nào, vén mái tóc dài bị gió thổi bay, nhìn bụi cây xanh xa xa, ông ta hiểu ý tôi, nửa đùa nửa thật: “Gần đây eo của tôi không được khỏe, đã lớn tuổi rồi nên lực bất tòng tâm, đã một tháng nay rồi chưa làʍ t̠ìиɦ. Tôi đang chuẩn bị tĩnh dưỡng, nếu người phụ nữ mình thích mà tôi không thể được toại nguyện thì làm sao đây?”
Tôi bị ông ta trêu chọc đến mức không thể nhịn được cười, ông ta đưa cây gậy đánh golf cho người chạy xe phía sau, đi đến ghế tựa bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Tôi không kể chi tiết về quá trình suýt bị bắn khi ông Thường muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi. Tôi chỉ nói với ông ta rằng có người đang ẩn nấp trong chùa, tôi không biết là muốn nhắm vào ai, ông ta có thể giúp tôi điều tra xem ai là nội gián hay không?
Ông ta không trả lời ngay, gọi người phục vụ bưng một cốc Lady Pink, đặc biệt yêu cầu không cho thêm đá, chỉ để nhiệt độ bình thường.
Sự tỉ mỉ của ông ta khiến tôi cảm thấy rất có cảm tình, những người đàn ông lịch thiệp thường rất lịch lãm và nổi bật dù ở bất cứ lúc nào và ở đâu.
Tôi lấy đồ uống từ người phục vụ và ông ta hỏi tôi: “Người đó là ai?”
“Sói đen, đặc vụ ngầm của Tam Giác Vàng. Anh ta là một người chính diện, nhưng không có bất kỳ hồ sơ nào ghi chép lại về anh ta, tôi muốn biết anh ta là ai.”
Ông ta rót một phần ba rượu đỏ vào cốc. Tôi đặc biệt quan sát thấy bàn tay ông ta. Không có sự cứng đờ hay run rẩy hay ngạc nhiên. Có lẽ ông ta cũng không biết về Sói đen, thậm chí không biết mục đích điều tra của tôi.
“Kiều Dĩ Thương đã từng điều tra chưa?”
Tôi nói đã từng.
Ông ta cầm đáy ly lắc hai lần, rượu đỏ không chạm ly, chậm rãi uống một ngụm.”Ông ta đã từng điều tra nhưng không có kết quả. E rằng tôi cũng không thể tìm ra.”
Thấy vẻ mặt tôi hơi thất vọng, ông ta cười và nói: “Tôi sẵn lòng thử một lần nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian. Vì nếu là một vụ án cũ, chắc chắn khó để tìm ra. Để nắm rõ chi tiết, tôi chỉ có thể sắp xếp người đến đó. Ít nhất là vài tháng, nhiều nhất là một năm rưỡi, cô có thể đợi không?”
Tôi gật đầu, nói rằng mình có thể đợi.
Linh tính mách bảo tôi rằng ông Tào rất có thế lực ảnh hưởng, tuy ông ta không dính líu đến các băng nhóm nhưng không phải ông ta không nuôi một nhóm xã hội đen để làm chuyện cho riêng mình. Lý do vì sao lão Thường và Kiều Dĩ Thương không quan tâm nhiều đến ông ta bởi vì ông ta không tham gia băng nhóm xã hội đen. Đây cũng là lý do vì sao tôi tìm ông ta giúp đỡ, tránh đánh rắn động cỏ.
Ông ta ngồi nói chuyện với tôi về chuyện ở chùa, hỏi tôi có thích nghi với cuộc sống hiện tại không? Có nguy hiểm gì không? Bia mộ thực sự của Chu Dung Thành là ở đâu? Nhân viên phục vụ lau chùi sạch sẽ đưa một cây gậy đánh golf mới cho ông ta. Ông ta đặt ly rượu xuống, nhận lấy, đứng dậy ra khỏi ghế hỏi, thản nhiên hỏi tôi: “Cô có biết đánh golf không?”
Tôi đã nói rằng tôi cảm thấy không hứng thú lắm.
“Hứng thú là do bồi dưỡng mới có được, không phải bẩm sinh, tôi sẽ dạy cho cô.”
Đột nhiên ông ta nắm lấy ba ngón tay của tôi, kéo tôi vào trong vòng tay của ông ta, mặc dù ông ta không đυ.ng vào người tôi và giữ một khảng cách phù hợp, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy hơi thở nóng rực của ông ta trên đỉnh đầu và tai tôi. Tôi không hề động đậy, bầu không khí trở nên ngượng nghịu.
Ông ta bao quanh tôi từ phía sau bằng cánh tay rắn chắc. Tôi cầm gậy đánh golf bằng cả hai tay. Ông ta nắm tay tôi rất tự nhiên và điềm tĩnh. Ông ta không hề cảm thấy xấu hổ hay không phù hợp. Ông kiên nhẫn hướng dẫn tôi, nói cho tôi biết cách phát lực như thế nà, làm thế nào để tung gậy golf, làm thế nào để đạt được độ cong như ý muốn. Tôi chỉ ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát trên người ông ta cùng với tiếng gió vù vù từ dãy núi xa.
Ông ta cười nói tôi có thể thử một lần xem như thế nào.
Tay ông ta đặt lên trên mép gậy, tôi nghiêng người sang bên cạnh, híp mắt nhìn độ cong của quả bóng, cố gắng xem thử cuối cùng nó sẽ hạ cánh ở đâu, nhưng không khí hoàn toàn im lặng, không có gì xuất hiện ngoại trừ một quả bóng to bay từ nam tới bắc, chính là ánh sáng mặt trời.
Tôi nhìn xuống, ngạc nhiên khi thấy quả bóng không di chuyển qua vạch trắng, tôi quay mặt lại và hỏi ông ta: “Tại sao tôi không thể đánh trúng nó? Đây đã là lần thứ ba rồi.”
Ông ta nắm lấy tay tôi không chút lưu tình, đặt môi lên tóc tôi, nói: “Bởi vì tôi đã run lên vì căng thẳng.”
Ông ta nở ra một nụ cười âm trầm đẹp đẽ: “Lúc cô đang lúng túng trông cô thật đáng yêu.”