Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc này đốn ngộ không chỉ là hình dáng sơ khai của kiếm ý nữa, mà đã là kiếm ý thực thụ rồi.
Trình độ này đã là....hai thành kiếm ý rồi.
Hai thành kiếm ý nói lên điều gì.
Đó là đã có thể ngồi luận đạo với cường giả Toàn Đan cảnh rồi.
Ngộ tính kinh hãi thế gian bậc này, ông ta đừng nói là thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Đây đã là....thiên tài cấp thiên kiêu luôn rồi.
Sau khi có sự xuất hiện của Trần trưởng lão và Mục lão, những người khác nào dám tiến lên nữa.
Tất cả mọi người đều chờ đợi Lâm Tiêu cảm ngộ xong.
Đại khái qua tầm hai nén hương.
Lâm Tiêu cuối cùng cũng mở mắt.
Tuy hắn ở trong trạng thái đốn ngộ, nhưng tình hình xung quanh hắn đều cảm nhận được.
Thu hoạch lần này, còn phong phú hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hắn hấp thu được một loại kiếm ý kinh người, vô chủ, từ trong Thử Kiếm thạch.
Tuy cảnh giới tu vi của bản thân không hề có bất cứ thay đổi nào.
Nhưng sau bước đầu chuyển hóa kiếm ý kia, bản thân hắn đã có cảm ngộ sâu sắc hơn đối với kiếm đạo, kiếm ý thuộc về bản thân hắn cũng đã nâng lên một tầm cao mới.
Nếu sau này luyện hóa toàn bộ kiếm ý của Thử Kiếm thạch, vậy thì hiệu quả còn có thể nâng lên một chút nữa.
Có thể nói, bản thân hắn trước và sau khi hấp thu kiếm ý của Thử Kiếm thạch, lực chiến đấu đã trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Chỉ một khối Thử Kiếm thạch đã khiến bản thân hắn lớn mạnh như thế.
Nếu có thêm vài khối, há chẳng phải có thể khiến hắn lĩnh ngộ ra một bộ kiếm ý đại đạo hoàn chỉnh hay sao.
Đó là uy lực cỡ nào cơ chứ.
Trong thâm tâm Lâm Tiêu chấn động, vô cùng trông đợi.
Đồng thời, hắn cũng nảy sinh lòng kính sợ đối với nhát kiếm trên Thử Kiếm thạch này.
Người có thể chém ra nhát kiếm như này, đã đạt tới trình độ nào của kiếm đạo chứ?
Loại người này còn tồn tại không?
“Tạ ơn Trần trưởng lão, còn có vị tiền bối này.” Lâm Tiêu khách sáo nói với hai người bên cạnh.
Hai người này đứng bên cạnh hắn, không cho người khác tới quấy rầy hắn.
Hắn cảm tạ cũng là điều đương nhiên.
“Tên nhóc này, ngươi giấu cũng kỹ đấy.” Mục lão nhìn sâu vào mắt Lâm Tiêu mà cảm thán.
“Tiền bối nói đùa rồi, ở trước mặt tiền bối, chỉ e là ta đã bị nhìn thấu rồi.” Lâm Tiêu cười đáp.
Sau khi kiếm ý tăng lên, hắn đã có thể miễn cưỡng cảm nhận được.
Tu vi thực lực của ông lão gác cổng Tàng Công các này, tuyệt đối là trên Toàn Đan cảnh.
Kiếm Ma Tông tổng cộng có được mấy vị cường giả Toàn Đan cảnh đây.
Ông lão này nhất định có một thân phận siêu phàm.
“Nhóc con, bái ta làm thầy thấy sao, bên phía lão Cảnh ta sẽ đi nói giúp ngươi!” Lão Mục vô cùng vui vẻ nói.
Lâm Tiêu choáng váng.
Hắn không ngờ ông lão này lại trực tiếp muốn nhận hắn làm đồ đệ.
Trần trưởng lão đứng bên cạnh đã nghe thấy mà ngu người luôn rồi.
Mục, Mục lão vậy mà lại muốn nhận đồ đệ rồi à.
Shh__
Đây là một tin tức cực lớn đó.
Nhưng mà trong lời Mục lão sao lại nhắc tới Cảnh lão nhỉ.
Lẽ nào....
Trong lòng Trần trưởng lão sinh ra một suy nghĩ hoang đường, lẽ nào tên tiểu quỷ này cũng được Cảnh lão nhắm trúng rồi.
Nếu thật sự là như vậy.
Vậy thì tin tức này lại càng kinh khủng hơn, càng khó tin hơn rồi.
Trần trưởng lão vừa nghĩ tới Cảnh lão, cả người đều rét run.
Nếu nói Mục lão đã khiến ông ta cảm thấy cao không với tới rồi, vậy thì Cảnh lão ở Kiếm Ma tông chính là một sự tồn tại cấm kỵ.
Ngoại trừ ông ta và một vài bậc trưởng bối của Kiếm Ma tông, không ai biết Cảnh lão đại diện cho điều gì.
Không ngờ tên tiểu quỷ này lại có vận may lớn đến thế.
“Thôi bỏ đi, nhóc con nhà ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, đợi tham gia xong cuộc khảo thí ngoại môn này, ta cùng ngươi đi tìm lão già chết tiệt kia.” Thấy Lâm Tiêu do dự, Mục lão cũng không muốn làm khó hắn nữa.
Dù gì ông ta cũng chỉ là nhất thời vui sướиɠ nên nói ra vậy thôi.
Nếu thật sự tiền trảm hậu tấu mà cướp tên nhóc này đi, lỡ lão già chết tiệt kia tìm ông ta liều mạng thì phải làm sao.
“Được!” Lâm Tiêu cũng thở phào một hơi.