Đừng Nói Nhảm Nữa

Chương 15

"A! Anh nhẹ chút được không?" Tống Quân vén áo lên, một tay tức giận nắm chặt tóc Cố Phán, "Đau! Đừng cắn!"

Cố Phán nghe vậy ngước mắt nhìn cậu, liếʍ đầṳ ѵú bị mυ'ŧ sưng to, buông vυ' bị mυ'ŧ sạch sữa ra, đổi bên kia mυ'ŧ.

"A!" Tống Quân bị hút sữa mềm tay, áo không nắm chắc rơi xuống đầu Cố Phán, làm hắn như thể chui vào áo.

Mùi sữa ở mũi càng nồng, Cố Phán không nhịn được siết chặt eo Tống Quân, nuốt sữa tươi thơm ngọt trong miệng.

Tống Quân muốn giãy giụa, lại bị quần áo giam cầm, chỉ có thể mặc kệ hắn dùng môi lưỡi xâm phạm, đầṳ ѵú bị mυ'ŧ sưng đỏ giống như hai quả nho.

Cố Phán mυ'ŧ xong sữa cũng không buông, liếʍ đầṳ ѵú ướt sũng, cứ phải làm đầṳ ѵú cũng đầy mùi sữa mới thôi.

Tống Quân không nhịn được nhấc chân kẹp eo Cố Phán, phía dưới của cậu cũng giống như bị liếʍ, nước dính nhớp trong suốt theo đùi chảy xuống đầu gối, làm ướt quần Cố Phán.

"A, đừng mυ'ŧ!" Tống Quân kéo áo lên, đẩy đầu hắn ra, cầm tay hắn sờ phía dưới.

"Ướt vậy à." Cố Phán sờ ướt tay, muốn sờ sâu hơn nhưng lại nghĩ đến cậu vừa mới sinh con, lại yên lặng rút tay ra.

Tống Quân đợi mãi, thấy Cố Phán đến tủ đầu giường lấy giấy lau tay, tức giận kéo hắn lại, "Anh bỏ mặc em như thế?"

"Không phải, em vừa mới sinh xong..."

"Sắp hai tháng rồi! Em tra mạng làm được rồi!" Tống Quân nói xong, cố ý làm giọng vừa mềm vừa ngọt, "Anh không muốn à? Em ướt rồi..."

Tống Quân nói xong còn chủ động cởϊ qυầи xuống đầu gối, đỏ mặt tách chân ra cho hắn xem lỗ nhỏ ướŧ áŧ, "Này, anh xem..."

Cố Phán không hề dao động, thậm chí bị giọng nói cố ý của cậu làm cho nổi da gà.

"Thôi nghỉ ngơi thêm đi..."

Tống Quân thấy hắn lại muốn qua loa lấy lệ, phẫn nộ tột cùng. Cậu kéo tay Cố Phán, hắn chưa phản ứng lại đã bị đè trên giường.

Cố Phán bị kéo ngẩn người, Tống Quân ngồi trên bụng hắn, kéo hai tay hắn lêи đỉиɦ đầu, hung tợn nói, "Đừng hòng lừa gạt em! Cố Phán, không phải là anh không được đấy chứ?!"

Nói xong cậu cảm thấy có cái gì đó chọc vào mông, Cố Phán nhìn cậu, mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, "Anh chỉ lo cho sức khỏe của em."

"Sức khỏe của em em biết rõ!" gương mặt Tống Quân đỏ hồng, nhưng cậu vẫn kiên cường nói, "Dù sao hôm nay em phải sướиɠ!"

Tống Quân cởϊ qυầи, lại ngồi trên người Cố Phán, trên cơ bụng toàn là nước mà cậu chảy ra.

Cậu cố ý tránh đi dươиɠ ѵậŧ chót vót đằng sau, ngồi trên cơ bụng hắn cọ, cơ bắp không ngừng ma sát dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng, ngẫu nhiên cọ vào âm đế, kɧoáı ©ảʍ cọ xát âm đế làm cậu thỉnh thoảng run rẩy, khăn trải giường trong tay nhăn nhúm.

Chung quy kɧoáı ©ảʍ hữu hạn, sau khi thích ứng tiết tấu như vậy, chỉ dựa vào hành động cọ không thể làm cậu sướиɠ.

Cố Phán thấy cậu chậm lại, nhúc nhích bàn tay bị nắm, Tống Quân ra sức đè hắn lại, "Đừng nhúc nhích!"

"Ưʍ... mạnh nữa...", làm thế nào cũng không thấy cảm giác mà ngày thường Cố Phán sờ, Tống Quân chán chường ngồi trên người hắn giận dỗi.

"Để anh sờ cho em." Cố Phán không đành lòng làm cậu khó chịu, "Em nằm trên giường, anh sờ cho."

Nhớ dáng vẻ làm bộ làm tịch vừa rồi của Cố Phán, Tống Quân lại giận, giờ lại còn giả làm người tốt muốn sờ, ai thèm quan tâm!

"Anh sai rồi, vừa rồi anh không nên như vậy." Cố Phán thử nhúc nhích tay, phát hiện Tống Quân không định buông ra, "Em buông anh ra, anh liếʍ cho em được không?"

Tống Quân nhìn cái miệng không ngừng mấp máy, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cong đầu gối ngồi trên mặt hắn, nhắm lỗ nhỏ đang chảy nước ngay miệng hắn, nói, "Vậy anh cứ nằm thế liếʍ đi!"

Cố Phán chưa kịp nói chuyện đã bị cậu ngồi lên mặt, nước da^ʍ chảy thẳng vào miệng.

Hắn không ngờ Tống Quân sẽ làm như vậy, tức khắc trong mũi tràn đầy mùi nước da^ʍ, thò đầu lưỡi ra là có thể liếʍ miệng lỗ nhỏ.

Tống Quân cũng cảm thấy mình như vậy hơi quá đáng, muốn nâng mông lên dậy, vừa mới nhúc nhích đã bị Cố Phán siết eo.

Tay vừa mới thoát khỏi khống chế hiện tại lại khống chế Tống Quân, Cố Phán nắm lấy eo cậu, đầu lưỡi thật mạnh ma xát lỗ nhỏ đầy nước, nước da^ʍ chảy đầy cằm hắn.

"A! Đừng!" Tống Quân hét lên một tiếng, đầu lưỡi đâm vào theo khe hở tách lỗ nhỏ ra, lỗ nhỏ vốn xấu hổ bị liếʍ láp co rút lại phối hợp đầu lưỡi ra vào.

Ngồi quỳ hai chân được liếʍ mất sức, cậu ngã ngồi trên người Cố Phán.

Âm đế cọ chóp mũi Cố Phán, lần này làm Tống Quân mềm eo, lỗ da^ʍ run rẩy chảy nước.

Tay bám đầu giường khớp xương trắng bệch, Tống Quân giống như thiên nga giãy chết, ngẩng cổ bị Cố Phán dùng môi lưỡi liếʍ đến thất thần.

"Ha a... Ưm đủ rồi..." kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm cậu rơi lệ, người giống như mới ngoi lên từ nước.

Đầu lưỡi mềm mại không quan tâm lời xin tha, bởi vì trọng lực nên nó có thể liếʍ càng sâu, mỗi một tấc lỗ da^ʍ đều bị liếʍ thật mạnh.

Tống Quân khóc lóc muốn giãy giụa, âm đế lại bị ma xát, eo mềm ngồi cũng không được, lỗ da^ʍ co rút xoắn chặt đầu lưỡi, lưỡi hắn cũng hơi đau.

Lỗ nhỏ phun ra nước da^ʍ chảy hết xuống miệng và cằm Cố Phán.

Tống Quân chưa quen vẫn đang run rẩy, Cố Phán đỡ cậu nhẹ buông tay, cậu ngã xuống giường, cuộn tròn người run rẩy không ngừng.

Lỗ da^ʍ còn đang chảy nước, giữa đùi bị liếʍ ướt nhẹp.

"Ưm, đừng chạm vào em!" Tống Quân khóc lóc né tránh tay Cố Phán, "Cút đi!"

"Hức, em nói thôi rồi, anh còn không cho em dậy!" Tống Quân khóc nức nở, "Đừng chạm vào em, cút sang chỗ khác đi!"

"Lần sau em nói dừng là dừng, được không?" Cố Phán lau cằm, dỗ: "Em nói không làm là không làm, được không?"

"Ừm..."Tống Quân xoay người ôm eo Cố Phán, vùi trong lòng hắn rầu rĩ nói, "Được rồi, lần này tha thứ cho anh."