Sưu Thần Ký

Quyển 1 - Chương 11: Thủy Yêu Long Nữ (1)

Trăng sáng vằng vặc, cả không gian như chìm vào yên lặng, chỉ có tiếng gió vi vu và tiếng côn trùng rả rích không ngừng.

Mọi người kinh hãi đến trợn mắt há mồm, biến cố trước mắt thật quá sức tưởng tượng của tất cả. Vừa mới cách đó không lâu, Thập Tứ Lang còn vênh váo tự đắc dơ roi dọa nạt Thác Bạt Dã vốn không thể nhúc nhích, vậy mà chỉ trong một khắc hai người đã đổi chỗ cho nhau. Thác Bạt Dã nhanh như chớp liên tục tấn công, chiêu thức quá nhanh, thật không thể tưởng tượng nổi.

Trong sân, chỉ có Khoa Sa Độ và Đoạn Duật Khải mơ hồ nhìn ra một chút manh mối. Hai người không hẹn mà cùng nghĩ, Thác Bạt Dã lúc trước rõ ràng đã hấp hối vậy mà trong thời gian ngắn như vậy lại có thể như rồng cuốn hổ chồm, một chiêu chế địch, thật là quá mức kỳ quặc. Mà việc lúc trước hắn dùng liên hoàn cước đánh bại Đường Thất cũng vô cùng khả nghi. Giải thích duy nhất mà hai người có thể nghĩ ra chính là có người ở sau lưng dùng ma pháp hoặc nội lực cực mạnh điều khiển Thác Bạt Dã.

Khoa Sa Độ liếc mắt nhìn Đoạn Duật Khải cũng đang bối rối ngó vào khoảng sân đầy ánh trăng bên trong tòa đình. Hắn hơi phất tay, một gã đô con mặc áo đen bước lên đỡ Thập Tứ Lang sang một chỗ để rịt thuốc băng bó.

Thác Bạt Dã mượn sức của của thiếu nữ áo trắng, trong chớp mắt đã hạ gục tên Thập Tứ Lang hống hách kiêu ngạo kia nên trong lòng vô cùng sung sướиɠ. Chợt nghĩ tới người con gái mặc áo trắng, thì ra nàng không thể trơ mắt nhìn mình bị người ta đánh nên phải ra tay, trong lòng hắn lại càng vui mừng vô cùng. Đang định quay đầu qua đám người của cốc Triêu Dương chế nhạo mấy câu thì đột nhiên thấy lực lượng của thiếu nữ áo trắng biến mất, hai chân đột nhiên mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới cỏ. Bạch Long Lộc thì chạy tới vui mừng kêu lên không ngừng.

Khoa Sa Độ nhìn vào trong tòa đình cất cao giọng: “Cao nhân phương nào, có thể xuất hiện một chút hay không?” Giờ phút này trong lòng lão đã chắc chắn rằng trong đình viện còn có người khác, mà người đó không phải Thanh Đế. Theo tính tình của Thanh Đế thì nhất định sẽ không âm thầm tương trợ Thác Bạt Dã mà không hiện thân. Nhưng người này có thể khống chế Thác Bạt Dã, lại đánh bại Thập Tứ Lang, chắc chắn không phải người thường. Lão nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra liệu có thể là ai.

Trong đình vẫn vắng lặng không một tiếng động.

Đoạn Duật Khải cười hắc hắc nói: “Buồn cười, buồn cười quá đi mất! Đánh không lại người ta lại dùng biện pháp này để chữa thẹn hay sao?” Khoa Sa Độ giận dữ đến bốc lửa trên đầu, nhưng nghĩ tới người thần bí kia có vẻ như đối địch chứ không phải bạn, nếu thật sự giao đấu chỉ sợ bên mình ăn thiệt mà thôi. Huống chi Thập Tứ Lang bị thương thế thế nào còn chưa rõ, bên mình tinh thần đã xuống thấp, rõ ràng đang ở thế yếu, nên tránh đi là hơn. Còn việc gã Đoạn Cuồng Nhân càn rỡ xông tới đây, ngàn dặm quanh vùng này đều đã bày thiên la địa võng, còn sợ hắn mọc cánh bay đi hay sao? Nghĩ vậy, lão lập tức chắp tay hướng vào trong đình nói: “Không biết cốc Triêu Dương đã đắc tội gì với các hạ mà lại làm khó chúng ta như vậy? Oan gia nên cởi không nên kết, nếu cốc Triêu Dương có gì mạo phạm thì xin các hạ giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho.” Chờ một lát vẫn thấy không có tiếng đáp lại, lão lại nói: “Đã như vậy, núi xanh còn đó, nước biếc còn đây, sẽ còn gặp lại. Hôm nay bọn ta xin cáo từ trước.”

Nói xong lão phất tay, đám người mặc đồ đen cõng theo Thập Tứ Lang nhanh chóng đi xuống núi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Mãi đến lúc này khí lực của Đoạn Duật Khải mới thông thuận, cố gắng đứng dậy đi đến bên Thác Bạt Dã chắp tay nghiêm mặt nói: “Tiểu huynh đệ, đại ân không lời nào nói hết được, tính mạng này của Đoạn mỗ là do ngươi cứu về, sau này ngươi có khó khăn gì, chỉ cần không trái với lương tâm thì Đoạn mỗ nhất định sẽ thay ngươi đi làm.”

Thác Bạt Dã lúc này cả người đã không còn chút sức lực nào, trên mặt vết thương truyền tới từng trận đau rát nhưng vẫn khoát tay, nhe răng trợn mắt cười nói: “Tánh mạng của ngươi không phải là ta cứu…” Hắn đang muốn nói: “Là tiên nữ tỷ tỷ đã cứu.” thì bên tai nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của thiếu nữ áo trắng: “Công tử, chuyện ta và ngươi gặp gỡ xin chớ nói cho người thứ ba biết.” Ngừng một chút, nàng lại thấp giọng nói: “Người này là sứ giả của thành Thận Lâu, ngươi cứ đem huyết thư của Thần Đế giao cho hắn là được. Giang hồ hiểm ác, xin công tử bảo trọng.”

Thác Bạt Dã trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ nàng đang nói lời cáo biệt hay sao? Cũng không biết tại sao lúc ấy hắn lại có đủ năng lực để đứng phắt dậy, nhắm thẳng vào tòa đình mà chạy tới. Chạy được chừng mười bước thì ngã lăn ra, nhưng hắn vẫn quyết tâm bò về phía trước. Trong đình ánh trăng như nước, bóng trúc đong đưa, nhưng người thì đã không còn thấy đâu nữa. Mùi thơm vẫn còn lưu lại vấn vương, từng tia, từng tia như những mũi kim đâm vào tận tâm can, phế phủ của hắn.

Trong lòng hắn vô cùng đau khổ, trong đầu muôn vàn nỗi hoang mang, nhìn bóng trúc đong đưa dưới trăng hai khóe mắt không tự chủ được mà nước chảy ra giàn giụa. Thiếu niên đa tình, một lần gặp gỡ này khiến cho hắn cả đời không thể quên.

Đột nhiên không biết từ nơi nào truyền tới tiếng tiêu tịch liêu, u buồn, như mây cô đơn in hình trong nước, như có, như không, như gần lại như xa. Chẳng lẽ tiên nữ tỷ tỷ muốn thổi tiêu cáo biệt hắn hay sao?

Thác Bạt Dã trong lòng đau đớn, chân chạy như điên, đυ.ng phải Đoạn Duật Khải, không kịp nói chuyện cứ thế nhắm ra ngoài mà chạy. Bóng trăng loang lổ, cây cối cứ thế lùi lại phía sau.

Hắn chạy vội tới ngọn đình bằng trúc bên Thiên Hồ. Đình vắng ngắt, trên bàn đá có một lư hương bằng mã não, hương vẫn còn chưa cháy hết.

Thác Bạt Dã nhớ tới người thiếu nữ mặc áo trắng, nâng lư hương lên, cẩn thận vuốt ve nó, trong lòng càng đau khổ không thôi. Hôm nay từ biệt không biết ngày nào mới có thể gặp lại nhau? Nước mắt hắn cứ thế chảy đầy trên mặt.

Trong lòng khổ sở, mơ màng với những tình cảm khó gọi tên, hắn chỉ cảm thấy toàn thân một trận đau nhức, một lúc sau đã ngủ say trên bàn đá.

Đến khi hắn tỉnh lại thì đã là buổi sáng hôm sau. Ánh mặt trời chiếu khắp nơi, sóng nước lăn tăn, trên bàn hương trong lư đã cháy hết nhưng mùi thơm vẫn còn quanh quẩn không tan. Hắn nhớ lại từng chuyện xảy ra đêm qua. Rồi hắn ngồi dậy, thấy bên ngoài trúc đình, cạnh Thiên Hồ, Đoạn Duật Khải đang ngồi nướng cá, Bạch Long Lộc thì bơi lặn trong hồ, thỉnh thoảng lặn xuống dưới nước chỉ để thò ra một cái đuôi như đuôi cá.

Đoạn Duật Khải thấy hắn tỉnh lại thì quay đầu cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đói bụng không? Tới đây ăn cá đi.” Thác Bạt Dã nhét lư hương vào trong ngực, gật đầu rồi nhảy ra khỏi trúc đình, còn chưa tới bên hồ đã thấy nước hồ văng tới khiến toàn thân ướt đẫm. Bạch Long Lộc từ trong hồ lao ra nhanh như chớp, đẩy hắn ngã ra rồi dùng lưỡi liếʍ liếʍ trên mặt hắn, không ngừng vui sướиɠ rít lên.

Thác Bạt Dã cầm lấy khúc cá mà Đoạn Duật Khải đưa cho cắn lấy một nửa, một nửa nhét vào miệng Bạch Long Lộc.

Đoạn Duật Khải đột nhiên hỏi: “Tiểu huynh đệ, ta thấy trên người ngươi bảo bối không ít, nhưng hình như ngươi lại không biết võ công?”

Thác Bạt Dã biết võ công của hắn rất cao, ánh mắt thì sáng như đuốc giữa khuya, biết có giấu diếm cũng không được nên lập tức cười cười rồi đem những chuyện xảy ra gần đây kể ra. Thác Bạt Dã biết hắn là một người hiệp nghĩa, lại từng chung hoạn nạn nên không giấu một điều gì, duy chỉ có việc gặp thiếu nữ áo trắng là hắn nói thành gặp một người bịt mặt mà thôi.

Đoạn Duật Khải nghe được Thần Nông đã qua đời thì thất thanh kinh hãi, một lúc sau lộ ra vẻ sầu thảm cười nói: “Không nghĩ tới Thần Đế lại chết trên núi Nam Tế. Đang định chạy tới xin hắn chủ trì công đạo, thế này thì hỏng bét rồi!”

Lại nghe tới việc Thác Bạt Dã cầm huyết thư của Thần Nông tới giao cho Thanh Đế cùng thành chủ của thành Thận Lâu là Kiều Vũ thì sắc mặt hơi tái đi, âm thanh có chút run rẩy: “Tiểu huynh đệ, ta tới từ thành Thận Lâu, có thể cho ta xem qua bức huyết thư hay không?”

Thác Bạt Dã đã biết hắn là người của thành Thận Lâu từ trước, lại được chính tiên nữ tỷ tỷ xác nhận. Trong lòng thầm nghĩ rằng, Đoạn Duật Khải từ ngàn dặm tới đây tìm Thanh Đế chỉ sợ có quan hệ với việc Thần Nông phó thác cho mình. Thế nên liền đem bức huyết thư cùng lệnh bài giao cho hắn.

Đoạn Duật Khải chỉ xem trong chốc lát, hai mắt đỏ lên nhưng trên mặt lại mừng rỡ như điên, hắn nhảy bật lên, ôm lấy cổ của Thác Bạt Dã nói: “Mười mấy vạn dân chúng của thành Thận Lâu có thể cứu rồi! Tiểu huynh đệ, ngươi đúng là phúc tinh của chúng ta!” Thác Bạt Dã trong lòng mặc dù vô cùng nghi ngờ nhưng nhìn hắn vui như vậy thì trong lòng cũng hơi vui lây.

Đoạn Duật Khải buông tay ra cười nói tiếp: “Tiểu huynh đệ, vừa nãy ta hơi cao hứng nên đã thất thố rồi. Nhưng huyết thư này của Thần Đế thực sự là đã cứu tính mạng của mười mấy vạn dân thành Thận Lâu đó.” Thác Bạt Dã nghĩ thầm, cuối cùng nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành được một nửa, nhưng tò mò muốn biết bức huyết thư viết gì nên lập tức hỏi: “Đoạn đại ca, ngươi nói nó có thể cứu mười mấy vạn dân chúng là thế nào?”

Đoạn Duật Khải nói: “Chuyện kể ra dài dòng lắm. Tiểu huynh đệ, ngươi đã là sứ giả của Thần Đế, hay là ngươi theo ta đi tới thành Thận Lâu một chuyến đi, trên đường đi ta sẽ đem mọi chuyện kể cho ngươi nghe.” Hắn sợ Thác Bạt Dã không đồng ý nên đã nói thêm một câu: “Thành Thận Lâu là một hòn đảo vô cùng mỹ lệ của Đại Hoang này, nếu đi du ngoạn trên đó sẽ thấy vô cùng thú vị. Đến đó ngươi chính là khách quý của bọn ta.”

Thác Bạt Dã vốn coi bốn biển là nhà, đã có thói quen lưu lạc, nghe nói nơi đó có thể vui chơi thì trong lòng cảm thấy rất hứng thú. Mà hắn lại thầm nghĩ, dù sao chính Thần Nông cũng muốn mình đem huyết thư tận tay giao cho Kiều Vũ là chủ của thành Thận Lâu, hơn nữa trước mắt lại có một vị hướng dẫn du lịch miễn phí thế này thì còn gì tốt bằng. Nghĩ rồi hắn lập tức gật đầu đáp ứng.

Đoạn Duật Khải mừng rỡ nói: “Thật quá tốt! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên lên đường ngay!” Hắn đem huyết thư bọc lấy Thần Mộc Lệnh rồi trả lại cho Thác Bạt Dã.

Hai người cùng cưỡi trên lưng Bạch Long Lộc đi xuống chân núi. Bạch Long Lộc thấy Đoạn Duật Khải muốn nhảy lên lưng mình thì ngẩng đầu gõ vó hí lên phản đối. Hai người vừa cưỡi lên lưng, nó liền nghiêng ngả thân mình, suýt đem cả Thác Bạt Dã hất văng xuống. Mãi một lúc sau, Bạch Long Lộc mới chịu ngoan ngoãn chạy thong thả xuống dưới chân núi.

Đường xuống núi vòng vèo, so với lên núi thì nguy hiểm hơn rất nhiều, cũng may là Bạch Long Lộc không phát cuồng lên mà chạy rất ổn định, tốc độ lại như bay. Mấy lần nó nhảy lên khiến cho Thác Bạt Dã suýt bị ngã xuống, nhưng may có Đoạn Duật Khải ngồi phía sau giữ nên mới có thể ngồi vững vàng lại được.

Hai người một thú phóng đi một mạch, không tới nửa canh giờ sau đã đứng ở dưới chân ngọn Ngọc Bình.

Đoạn Duật Khải đối với con đường này rõ như lòng bàn tay, theo lối rẽ hướng đi thành Thận Lâu gần nhất mà đi.