Editor: Hỉ Tử
Lý Chiêu Minh ngồi dưới đất, ngước mắt lên và không tự chủ được mở lớn miệng sau khi nhận ra người đến là ai.
"Đường..."
Giọng cậu như khàn đi và hơi thở trở nên nặng nề.
"Quá tốt rồi!"
Người đàn ông từ trên cao mà nhìn xuống, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, con ngươi đen kịt tỏa sáng dưới ánh đèn đầy ám muội.
"Cậu còn nhớ tôi!"
Người đàn ông đã lâu không gặp đứng trước mặt cậu, cười nói ra nguyên do. Từng có một đồng nghiệp làm việc ngắn hạn với Đường Uẩn Huy trở về thành phố N định cư, công việc của anh ta là mỗi ngày giới thiệu người quét dọn cho người đi đường.
Anh ta tự xưng là bản thân đã gặp một người trông rất giống Lý Chiêu Minh --- nhân tiện, Đường Uẩn Huy đã thay ảnh đại diện và hình nền tài khoản xã hội của hắn bằng ảnh của Lý Chiêu Minh và hiệu ứng này đã ăn sâu vào lòng mọi người.
"Còn cái này!" hắn giơ điện thoại lên: "Chức năng định vị! Sau khi đến thành phố N tôi đã thử sử dụng cái này lần đầu tiên, không nghĩ tới liền cho tôi cầm lấy giải nhất!"
Khi Đường Uẩn Huy đang giải thích quá trình, Lý Chiêu Minh đang dựa vào cửa sổ, cảm nhận làn gió mùa thu thổi vù vù vào ban đêm.
"Anh dám tới gần, tôi liền nhảy xuống!"
Nơi cậu đang đứng là tầng thứ năm, không cao nhưng cũng không phải là thấp. Có thể ngửi thấy mùi từ những gian hàng chợ đêm ồn ào, trái ngược hoàn toàn với căn phòng yên tĩnh.
Đường Uẩn Huy cười toe toét, trong nụ cười thậm chí còn có một chút ý tứ cưng chiều.
"Cậu sẽ không nhảy, dù sao trên cõi đời này thứ cậu yêu nhất chính là cái sinh mệnh nhỏ của cậu!"
Một người sau khi trưởng thành còn sống nhờ ăn rác rưởi, dùng thủ đoạn bẩn thỉu để trục lợi, thậm chí còn không tiếc đánh người, sao lại có thể cam tâm rơi vào nồi sắt của quầy thịt nướng như một trò hề, vỡ đầu chảy máu?
“Đừng tới đây!” Lý Chiêu Minh trừng mắt nhìn hắn, trong căn phòng nhỏ không đến bốn mươi mét vuông, nếu như đánh tay đôi, khoảng cách bây giờ có lẽ cũng gần như nhau: "Chúng ta ngồi xuống cùng bàn luận về nó một chút, thế nào?"
"Cậu nói xem?"
"Lần trước anh cũng hỏi cái vấn đề này, kết quả là anh thao tôi, cuối cùng cũng không buông tha tôi!"
"Cậu quá thù dai!"
"Anh còn không biết ngại mà nói tôi!"
Đường Uẩn Huy đang đứng ở bên cạnh giường, còn Lý Chiêu Minh thì kề sát vào cửa sổ, hai người nói qua nói lại, đấu khẩu nhau bằng những lời nói vô nghĩa.
Tình thế lâm vào bế tắc, chuông cửa đột nhiên vang lên, Đường Uẩn Huy sửng sốt một chút, sau đó nổi giận: "Cậu cư nhiên gọi cảnh sát?!"
Lý Chiêu Minh vội vàng nói: "Không phải... cái đó..."
"Dù sao hiện tại tôi cái gì cũng chưa làm, gọi cảnh sát cũng vô dụng! Còn đứng đó làm gì? Đi mở cửa đi!"
Sau khi bị Đường Uẩn Huy mắng, Lý Chiêu Minh ngay lập tức run lên, khom vai mà nhanh chóng đi vòng qua hắn để ra mở cửa.
Đường Uẩn Huy vung tay lên và ném một bộ quần áo qua: "Ít nhất hãy mặc quần áo vào! Cậu có nhận thức chung không?"
Lý Chiêu Minh cảm thấy rằng cậu có mặc quần áo hay không cũng không quan trọng, nhưng cậu rất quan tâm đến thái độ của Đường Uẩn Huy, hắn giống như một con chó bị chủ bỏ rơi, một mình đi hàng ngàn cây số tìm đến chỉ để sủa trước mặt chủ nhân.
"Anh có thể đừng mắng tôi nữa được không?"
"Ha ha..." Đường Uẩn Huy giận quá hóa cười: "Tôi chưa đánh cậu là còn may!"
"Anh muốn đánh tôi?"
"Đi mở cửa đi!"
“Chú ý âm lượng, ở đây cách âm không tốt!” Lý Chiêu Minh tức giận khoác áo ngoài lên người, không thèm cài cúc hết đã trực tiếp mở cửa ra.
Một người phụ nữ trẻ dáng người nhỏ nhắn đứng ở cửa. Cô giơ tay lên, như chuẩn bị gõ cửa, khi nhìn thấy bộ dạng xộc xệch của Lý Chiêu Minh, tự nhiên nở một nụ cười ngọt ngào.
"Anh Lý, tôi để anh đợi lâu rồi, anh gọi phục vụ phải không?"
Lý Chiêu Minh vò đầu bứt tóc: "Là tôi, nhưng hiện tại đang có chút chuyện xảy ra, nên tạm thời không cần nữa, cô đi đi!"
Người phụ nữ hiển nhiên rất khó tiếp thu: "Nhưng, anh Lý..."
"Tôi sẽ thanh toán phần còn lại, cô có thể đi!"
"Như vậy a..."
Người phụ nữ dường như không tin lời cậu, giả vờ cúi xuống chỉnh lại dây giày cao gót mỏng manh, nhưng thực chất lại để lộ chiếc váy trễ vai quấn trong áo khoác. Vì vậy, rãnh ngực hình chữ I bất thình lình đập vào mi mắt.
Lý Chiêu Minh biết rất rõ, ngực của nữ nhân này nhất định phải rất lớn, cho dù là người ngực nhỏ bóp mạnh cũng chỉ có thể nặn ra hình chữ Y. Còn I, chứng tỏ rằng cúp ngực của cô gái này ít nhất cũng là...
"Đây là ai?"
Bất tri bất giác, ánh mắt của Lý Chiêu Minh chỉ lo hướng về người phụ nữ trước mặt mà không biết rằng Đường Uẩn Huy đã đi tới bên cạnh cậu từ lúc nào.
"Tôi là Cherry!" người phụ nữ nhìn Đường Uẩn Huy, như thể bị thu hút bởi vóc dáng cường tráng của hắn.
Đường Uẩn Huy cũng dùng ánh mắt không chút khách khí nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc sau, hắn ghé mặt vào tai Lý Chiêu Minh, nói bằng giọng mà phụ nữ đều có thể nghe được: "Không hổ là em, Lý Chiêu Minh... Để tôi ở một mình trong căn phòng trống, cô quạnh khó chịu, nhưng em lại ở đây tìm phụ nữ!"
Ngày sau đó hắn một phát bắt được cánh tay của cô ta: "Cô cùng cái cô Tiểu Hoa trước kia giống nhau, đều là bạn gái?"
"Tiểu Hoa là ai?" Lý Chiêu Minh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Cô ấy là Tiểu Diệp!"
Người phụ nữ bị Đường Uẩn Huy kéo vào phòng, vì cô ta đi giày cao gót mà suýt chút nữa thì ngã xuống, nhưng người đàn ông cao lớn kéo cô ta vào vẫn quay đầu nói với người đàn ông đã trả tiền: "Không khác nhau nha! Ngược lại sau khi em biến mất, cô ấy cũng không có liên lạc cho em!"
"Đây là tôi kêu lên phòng phục vụ, anh hài lòng chưa?"
...
Sao cô cảm thấy khách tối nay hơi lạ nhỉ? Cherry bối rối nhìn chiếc giường đôi. Khu vực lớn nhất trong phòng là chiếc giường, và rõ ràng tối nay trên giường sẽ xảy ra chuyện. Tuy nhiên, bây giờ có hai người đàn ông ở đây, mối quan hệ của họ vừa giống người quen vừa là kẻ thù, giữa họ có một sự căng thẳng không thể giải thích được, hiện tại có vẻ như người đàn ông cao lớn đang chiếm thế thượng phong.
"Tại sao anh lại đưa cô ấy vào?"
"Em không phải muốn một người phụ nữ sao?"
"...Đúng!"
"Có gì đâu mà không được! Nữ nhân tới rồi, em cũng cởϊ qυầи áo ra đi!"
Thấy Lý Chiêu Minh đứng yên, Đường Uẩn Huy thô bạo đẩy cậu lên giường, không cởi giày đã dùng đầu gối đè lên đùi cậu, cứ như vậy mà cởi những chiếc cúc áo cho cậu. Lý Chiêu Minh lộ ra vẻ mặt như phát điên, đã lâu không gặp nhưng Đường Uẩn Huy vẫn là vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như vậy.
Cậu kiên nhẫn hỏi lại một lần: "Anh đang làm cái gì vậy?"
"Dĩ nhiên là XXX em!"
"Trước mặt người khác, nghĩ cũng đừng có nghĩ tới!"
Lúc này, Cherry đứng bên giường rụt rè xen vào: "Xin lỗi... là muốn 3P sao?"
"Ừ!" Đường Uẩn Huy gật đầu: "Có thể chứ?"
"Thỉnh thoảng có khách đề xuất loại dịch vụ này! Tuy nhiên, nếu thêm người mới, giá sẽ thay đổi! Để tôi hỏi quản lý..." cô vừa nói vừa lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Ngồi phía sau Đường Uẩn Huy, Lý Chiêu Minh hét vào mặt cô bằng khẩu hình miệng: Chạy đi!
Cô vờ như không nghe thấy, dùng ngón tay gõ gõ điện thoại thật nhanh. Tiền là một chuyện, mặt khác, hai vị khách đêm nay một người cao to khỏe mạnh, một người gầy nhưng khuôn mặt khả ái, có vẻ như họ sẽ là kiểu người đặc biệt gợi cảm khi họ dâʍ ɖu͙© trên giường. Cô ấy muốn thử thách một công việc đầy ý nghĩa như vậy.
“Nhân tiện, tôi cũng có mang theo đạo cụ!” cô nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống giường.
"Ồ? Còn có đạo cụ nữa sao!"
Đường Uẩn Huy nhíu mày và lấy ra một chiếc che mắt, bóng miệng, trứng rung, dầu bôi trơn và côn ŧᏂịŧ giả từ trong túi xách.
"Dịch vụ của cô thực sự là chu đáo!"
"Đây là Lý tiên sinh cùng quản lý trao đổi, anh ấy nói hi vọng có chút đạo cụ tăng thêm phần vui vẻ..."
Đường Uẩn Huy quay đầu lại, trong khi Lý Chiêu Minh nhìn đi chỗ khác mà lặng lẽ đỏ mặt.
"Tôi hiểu rồi!"
Hắn lấy hết bαo ©αo sυ trong túi ra, nhìn Cherry cười xin lỗi.
"Lý tiên sinh sẽ chuyển thêm số tiền cần thanh toán, như vậy tôi hy vọng cô hiểu tôi kế tiếp nói cái gì!" thái độ của hắn rất chân thành, Cherry gật đầu.
"Như cô có thể thấy, tôi và Lý tiên sin này thực sự là người yêu của nhau... Còn quá sớm để thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên! Sự tình đầu đuôi sự việc là như vậy! Lý tiên sinh đã phạm một sai lầm nhỏ, và em ấy nghĩ rằng mình sẽ bị tôi trừng phạt nặng nề, mà không ngờ rằng tôi không hề để tâm đến điều đó, tôi đã lê thân và tâm trí đầy vết sẹo của mình đi tìm em ấy khắp nơi, trong khi em ấy chạy tung tăng như một con mèo hoang! Em ấy gọi cô đến đây, thật ra là cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi, cô không nghĩ ra sao? Em ấy là loại người làm việc gì cũng không có chừng mực, ham chơi hơn cả trẻ con, lại không có gan gánh chịu hậu quả! Xem, cô gật đầu, điều đó có nghĩa là cô có thể hiểu được nỗi khổ của tôi! Cái gì? Cô có một con mèo ở nhà? Không có gì lạ!"
Đường Uẩn Huy dừng lại, rồi nói tiếp: "Tiếp theo, mời ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh! Tôi sẽ trừng phạt Lý tiên sinh ương ngạnh này! Em ấy ghét bị coi là dâʍ ɖu͙©, đặc biệt là trước mặt phụ nữ! Trong tủ lạnh mini có nước và đồ uống, cô có thể lấy bất cứ thứ gì cô muốn, nhưng đừng lại gần chiếc giường này!"
"Tôi hiểu rồi!"
"Cô hiểu cái gì?" Lý Chiêu Minh ở bên cạnh hét lớn: "Còn chưa cút ra ngoài!"
Đường Uẩn Huy không để ý tới cậu và bắt đầu cởϊ qυầи áo. Lý Chiêu Minh nắm lấy thắt lưng của hắn, kéo hắn đến bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi: "...Anh điên rồi à?"
"Ừ!" hắn thẳng thắn nói: "Không điên làm sao xứng với em!"
"Tôi muốn báo cảnh sát!"
"Vậy thì em cũng sẽ bị bắt vì tội mua bán gái mại da^ʍ!"
"..."
Đường Uẩn Huy biết rõ lúc này người đang tức đến nổ phổi mới là chân thực là Lý Chiêu Minh. Trong suốt 2 tháng chung sống, cậu ân cần an ủi hắn nhưng chỉ là sự che đậy vụng về khiến hắn mất cảnh giác.
Từ đầu đến cuối người này xấu toàn tâm toàn ý, không có tâm tư gì khác, khiến người ta không khỏi thầm nghĩ “Nếu như gϊếŧ chết hắn cũng quá đáng tiết!”.
Nhấn công tắc, côn ŧᏂịŧ giả bắt đầu run rẩy theo hướng của các nếp gấp của ga trải giường. Với sự phát triển của khoa học và công nghệ, người ta nói rằng ngay cả loại vật này cũng có chức năng sưởi ấm.
Đường Uẩn Huy nghịch cái côn ŧᏂịŧ giả kêu vo vo và trêu chọc: "Em định để cho người ta dùng cái này làm ở phía sau? Em không phải là người rất có lòng tự trọng sao? Hay là em không quan tâm người ta nghĩ em là biếи ŧɦái sao?"
"...Tôi tiêu tiền, và tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn người khác làm!"
"Cần gì chứ? Tìm tôi không được sao? Hay là em chê tôi chưa đủ lớn, kỹ thuật chưa đủ tốt?"
Dưới ánh mắt giễu cợt của hắn, Lý Chiêu Minh quay mặt sang một bên, nhỏ giọng nói: "Anh cũng là... bình thường!"
“Vậy thì, cho anh một cơ hội nữa đi!” Đường Uẩn Huy thì thầm vào tai cậu: “…Lý tiên sinh!”
Lý Chiêu Minh không thể không tránh xa giọng nói trầm ấm của người đàn ông, trong khi Đường Uẩn Huy nắm lấy cổ tay cậu và đẩy cậu xuống.
Vô duyên vô cớ yêu, cụ thể hóa thành du͙© vọиɠ buồn cười, trong nháy mắt bị áp đảo, in dấu một nụ hôn cháy bỏng. Là mùi của người đó --- Lúc này, trong lòng hai người đều cảm thấy chính xác cùng một loại cảm xúc.
"Tôi sẽ gϊếŧ anh!"
Đôi mơi tách ra và tầm nhìn cũng trở nên mờ ảo.
"Tôi cũng vậy!"
Gạt thứ ngôn ngữ cằn cỗi đó sang một bên, lần thứ hai cậu mím môi lại.
Hôn một lúc, Lý Chiêu Minh như muốn ngạt thở, hai gò má ửng hồng, Đường Uẩn Huy đưa tay sờ sờ, khẽ cười: “Bị người khác nhìn, em càng có cảm giác?”
"Tôi không có! Chỉ là..."
"Vậy thì đừng nhìn! Cái gì cũng không thấy, cái gì cũng đừng nghĩ! Ngoan ngoãn làm học sinh tốt đi!"
Đường Uẩn Huy đeo bịt mắt lên cho cậu.
"Trong chín mươi hai ngày xa cách em, tôi nghiệm ra một điều! So với yêu, tôi dễ dàng chấp nhận mình ghét một người hơn! Chỉ khi đắm chìm trong hận thù, tôi mới có thể khiến người khác chú ý! Tuy nhiên, đó không phải là lỗi của em, trái tim của em bị bệnh và em không biết điều đó!"
Trong bóng tối, Lý Chiêu Minh không thể nhìn thấy gì, chỉ có thính giác của cậu trở nên cực kỳ nhạy bén.
"Ghét người khác và khiến người mình ghét ghét mình còn khó hơn trăm lần yêu nhau! Tuy nhiên, em đã làm rất tốt!"
Ngón cái thô ráp vuốt ve gò má cậu, trên da vẫn còn lưu lại dấu vân tay.