Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 46

Editor: Tiểu Bông

A Bảo

đi

vào viện của Lý Minh Phượng, đại nha hoàn của Lý Minh Phương là Thanh Thước nhận được tin, liền ra cửa viện nghênh đón. Vì A Bảo chỉ tới thăm tỷ muội, cũng

không

cần mấy nghi thức kia, Tấn vương phi về nhà mẹ đẻ cũng

không

kinh động tới mọi người, lúc này tới Phương Ức viện cũng

khôngcó trưởng bối tiếp đón với nét mặt lo sợ.

trên

đường, A Bảo hỏi Thanh thước: "Lục muội sinh bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng

không?"

Thanh thước ấp úng, cuối cùng chỉ

nói: "Vương phi, người tới xem liền biết, cũng

không

nghiêm trọng lắm, chỉ là mùa hè gầy

đi, say nắng thôi ạ." sau đó cái gì cũng

không

chịu

nói

thêm.

A Bảo nhíu mày, cũng

không

làm khó nàng.

Vừa vào phòng, A Bảo liền bị

một

cỗ nhiệt ập vào, cửa sổ cũng

không

mở, sắc mặt nặng nề, khẽ quát: "Bị say nắng, đại phu

nói

trong phòng

không

được thông gió sao?"

Thanh Thước hoảng hốt, thấp giọng trả lời: "Bẩm vương phi, tiểu thư

không

cho mở cửa..."

Xem ra tình huống có vẻ rất nghiêm trọng.

A Bảo để các nàng lui ra, tự mình tiến vào phòng tìm Lý Minh Phượng.

Bởi vì đóng cửa,

không

khí

không

lưu thông được, trong phòng rất oi bức, A Bảo khó chịu, tự mình mở cửa sổ, ánh nắng rực rỡ khiến cả gian phòng bừng sáng.

Có lẽ tiếng động mở cửa sổ

đã

làm kinh động người bên trong, ngay lập tức

âm

thanh của Lý Minh Phượng vang lên: "không

phải ta

đã

nói

không

được mở cửa sổ sao?"

A Bảo tiến vào phòng, thấy Lý Minh Phượng mặc

một

thân tẩm y

(áo ngủ đó mấy nàng)ngồi

trêngiường, sắc mặt tái xanh, thần thái trong mắt

âm

u, đúng là dáng vẻ của người bệnh. Lúc thấy người tiến vào, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó là buồn bã, vội vàng đứng dậy

nói: "A Bảo, tỷ đến rồi.... aiz, phải gọi tỷ là vương phi."

A Bảo kéo tay nàng: "Được rồi, cứ nằm

đi,

đang

bệnh cần gì mấy nghi thức này."

nói

xong liền nhìn kỹ sắc mặt nàng, hỏi: "đang

khỏe mạnh sao lại bệnh rồi?"

"Trời nắng gắt nên dễ bệnh thôi." Lý Minh Phượng uể oải đáp.

A Bảo ra ngoài sai Thanh Thước bưng

một

chén nước ấm tới, tự mình đút cho nàng, Lý Minh Phượng uống nửa chén nước, đột nhiên nức nở, dọa A Bảo suýt làm rơi chén, ôm nàng vào lòng, vỗ về hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì

không

vui

nói

ta nghe

một

chút, ta

hiện

tại là vương phi, có thể làm chủ cho ngươi."

nói

rồi, lại

không

nhịn được dùng khẩu khí đùa giỡn.

Lý Minh Phượng bật cười, nín khóc, cọ cọ

trên

người A Bảo rồi mới bắt đầu lau nước mắt.

A Bảo ra đời

không

lâu liền được ôm tới viện nhị phu nhân nuôi cùng Lý Minh Phượng, hồi còn bé

khôngcó gì giải trí, ỷ mình có

một

đời ký ức, thường xuyên thừa dịp

không

ai chú ý liền đùa nghịch bé con ngây thơ Lý Minh Phương, đùa lại đùa, tự nhiên đùa nghịch ra cả tình tỷ muội. Có thể

nói, toàn bộ Uy Viễn Hầu phủ, trừ phụ thân nàng, người thân thiết nhất với A Bảo chính là Lý Minh Phượng.

Lần này Lý Minh Phượng thất thố có liên quan tới hôn

sự

của nàng ấy, lúc Lý Minh Phượng cập kê, Uy Viễn Hầu phủ liền định hôn cho nàng, đính hôn với đích tôn phủ Trung Vũ tướng quân – thứ tử Vũ Hạo. Hôn

sự

này là do Trung Vũ tướng quân phủ tự mình tới cầu, Uy Viễn Hầu và nhị lão gia bàn bạc, cảm thấy rất tốt, liền đáp ứng hôn

sự

này, chờ tới trung thu năm nay, liền gả Lý Minh Phượng.

Mấy ngày trước,

trên

đường

đi

mua đồ, Thanh Thước tình cờ gặp Vũ Hạo, sau đó phát

hiện

bí mật Vũ hạo gạt người nhà, lén nuôi phòng ngoài, hơn nữa

đã

sinh hai hài tử, liền trở về

nói

với Lý Minh Phượng, Lý Minh Phượng vô cùng tức giận. Con cháu thế môn danh gia luôn giữ mình trong sạch, còn chưa thành thân, lại trong sạch tới mức nuôi cả phòng ngoài, tuyệt đối là kẻ nhân phẩm có vấn đề, nếu thích, liền thu làm thông phòng trong nhà, sao lại an bài ở bên ngoài

không

cho ai biết? Hơn nữa chính thê còn chưa qua cửa, cũng kiêng kỵ chuyện thông phòng mang thai, lại còn có tới hai hài tử, cho dù là chuyện nhà ai cũng đều là chuyện

không

vẻ vang gì. Đương nhiên, nếu là sau khi cưới chính thê, mấy năm

không

có con, thϊếp thị sinh trưởng tử, đây lại là chuyện khác.

Lúc đầu Lý Minh Phượng còn nghĩ là hiểu lầm, nhưng Thanh Thước

đã

đi

xem, hai đứa bé kia, đứa lớn chính là phiên bản

nhỏ

của Vũ Hạo, nàng

không

kìm được, lại

đi

nghe ngóng, người ở đó cũng xác nhận phòng ngoài kia có liên quan tới Vũ Hạo, Vũ Hạo cũng thường tới thăm ba mẹ con này, căn bản

khôngthể lầm lẫn được.

Lý Minh Phượng vẫn luôn hài lòng với hôn

sự

này, lúc trước Trung Vũ tướng quân phủ tới cầu thân, nàng trốn ở sau tấm bình phong lén nhìn Vũ Hạo, mặc dù

không

khôi ngô phong nhã bằng những công tử danh môn thế gia kinh thành, nhưng cũng uy vũ bất phàm, trong lòng cũng rất vui mừng.

Có lẽ hy vọng càng lớn

thì

thất vọng càng nhiều. Chuyện này của Vũ Hạo hoàn toàn đập tan mộng thiếu nữ của nàng, cộng thêm trời nóng nực oi bức, sinh tâm bệnh, lại sinh thêm bệnh. Mà nàng lại

khôngdám

nói

chuyện này với mẫu thân, chỉ sợ mẫu thân tức giận, vì chuyện của mình khiến tổ mẫu

khôngưa, chỉ có thể buồn bực, quyết định tự mình nghĩ thông suốt rồi mới quyết định.

"Muội nghĩ sao?" A Bảo vỗ vỗ lưng nàng, hỏi.

Lý Minh Phượng mím môi,

nói: "Cho dù bên nào từ hôn, nếu

không

có lý do chính đáng, danh tiếng của phủ chúng ta đều bị tổn hại, thậm chí còn ảnh hưởng tới thanh danh của các tỷ muội trong phủ. Hai ngày nay muội

đã

nghĩ rất nhiều, nếu

nói

chuyện này với mẫu thân, tuy có thể dùng chuyện này để từ hôn, nhưng chuyện xấu này người bình thường còn che giấu

không

kịp, nếu truyền ra ngoài, phủ tướng quân nhất định

sẽ

hận chúng ta, tới lúc đó hai phủ trở mặt, e là

không

tốt. Nhưng nếu vô cớ từ hôn, hậu quả càng

không

tốt..."

Vậy nên, đây đúng là tình thế khó xử.

A Bảo cau mày, nỗi lo này của Lý Minh Phượng rất bình thường,

hiện

tại tuy thế lực phủ Trung Vũ tướng quân

không

còn phong quang vô hạn như lúc khai quốc, nhưng cũng

không

thể khinh thường, ảnh hưởng trong triều khá lớn, đặc biệt lúc này Trung Vũ tướng quân trấn thủ tàn triều ở biên ải Tây Bắc

đãnhiều năm, uy tín trong quân rất cao, kết thân cùng bọn họ, đối với Uy Viễn Hầu phủ mà

nói

là vô cùng có lợi.

A Bảo trầm ngâm

một

lúc,

nói: "Việc này cứ từ từ tính, để tỷ cho người

đi

điều tra, nếu là

thật, đến lúc đó... vẫn là tỷ nên tới phủ Trung Vũ tướng quân

một

chuyến,

nói

thầm với lão thái thái phủ tướng quân vài câu, xem phản ứng của bọn họ thế nào, nếu

không

thể giải quyết,



nương Lý gia chúng ta cũng

không

dễ để người tùy tiện bắt nạt được."

Lý Minh Phượng nghe vậy, có chút mơ hồ, tựa như lần đầu biết nàng vậy.

Trong lòng nàng, A Bảo là



nương ôn hòa nhu thuận, dù hơi bưu hãn

một

chút, nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời,

không

bao giờ có thái độ "không

nghe liền gϊếŧ".

Cho nên

nói, hơi hơi sơ ý, A Bảo

đã

để lộ bản tính dũng mãnh dọa người rồi.

"Được rồi, muội yên tâm, tỷ

sẽ

không

để muội phải chịu ủy khuất" A Bảo tiếp tục dũng mãnh an ủi nàng.

Lý Minh Phượng sững sờ, mãi đến lúc A Bảo rời

đi, đột nhiên nhảy dựng lên, có chút nghi ngờ

khônghiểu, gọi Thanh Thước tới hỏi: "Bên ngoài có lời đồn gì

không? Ừ, liên quan tới phủ Tấn vương?"

Thanh Thước vô cùng vui mừng vì tiểu thư

không

còn chán nản nữa, liền thấy

nói

chuyện này với Tấn vương phi là đúng, nhưng hơi khó hiểu với câu hỏi của nàng: "không

có ạ, sao tiểu thư lại hỏi vậy?"

Lý Minh Phượng lo lắng

nói: "Chẳng lẽ chúng ta hiểu lầm Tấn vương rồi? Ngũ tỷ gả

đi

không

biết hoàn cảnh thế nào, lần trước

không

có thời gian hỏi, lần này lại

không

kịp hỏi, hy vọng tỷ ấy sống ở phủ Tấn vương

thật

tốt..."

********

A Bảo đâu chỉ sống tốt ở Tấn vương phủ, cả Tấn vương phủ đều sắp thành địa bàn của nàng rồi.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Tiêu Lệnh Thù chưa về phủ.

Thời điểm Tiêu Lệnh Thù chưa hồi phủ, Tấn vương phủ chính là núi

không

hổ, con khỉ A Bảo chính là vua! Trong phủ, hạ nhân do Lưu quản gia cầm đầu đều nghe lệnh nàng, cũng

không

có chuyện gì cần lo, vô cùng tự tại. Chỉ có chuyện trong phủ

không

có trưởng bối chỉ điểm ngày lễ tế là hơi khổ cực

mộtchút, nhưng những ngày thường tuyệt đối nhàn hạ.

Trở về phủ, A Bảo uống nước ô mai Hoa ma ma làm, trong phòng đặt

một

chậu băng dày, nha hoàn ở

một

bên quạt,

thật

là hưởng thụ!!!

A Bảo uống nước ô mai, lại nghĩ nên sai ai

đi

thăm dò chuyện của Vũ Hạo, người nàng nghĩ tới đầu tiên chính là người của mình, mẫu thân cho nàng đồ cưới bên trong có cửa hàng thôn trang ruộng đất, mà lại ở vị trí tốt, thu nhập dồi dào, hàng năm những quản

sự

phụ trách

sẽ

gặp nàng

một

lần, chuyện này có thể giao cho bọn họ làm, dĩ nhiên, còn phải chọn kẻ thành thục đáng tin cậy nhất.

Ngay lúc A Bảo

đang

suy tư, tiền viện truyền đến tiếng ồn ào, Tiêu Lệnh Thù

đã

về.

Hổ

đã

về núi, tiểu hầu tử nàng nên ngoan ngoãn làm thuộc hạ thôi.

Tiêu lệnh thù phong trần mệt mỏi tiến vào, A Bảo vừa thấy

đã

biết ngoài thành gặp bão cát, vội hầu hạ

hắn

thay y phục rửa mặt, ai biết

hắn

đè lại bàn tay

đang

bận rộn của nàng, từ ống tay áo rộng thùng thình, lấy ra

một

vật

nhỏ...

"Gâu gâu…"

A Bảo giật mình nhìn cún con

đang

ngồi trong lòng bản tay của nam nhân kia, mắt mở to. Con cún này vô cùng

nhỏ,

nhỏ

như cái cốc vậy, lại vô cùng mập, toàn thân trắng muốt, chỉ có lông quanh mắt là màu đen, dĩ nhiên rất giống mắt gấu mèo.

"Cho nàng"

Tiêu Lệnh Thù đặt nó vào lòng bàn tay A Bảo.

A Bảo ngốc lăng nhìn chú cún

nhỏ

trong tay, nó được ôm qua, tỉnh dậy, cái mông vểnh lên, A Bảo thấy



ràng, cái mông của nó có

một

vòng màu đen - vị trí này cũng quá..., lại nheo nheo mắt, cún

nhỏngồi xong, nghiêng đầu, dùng đôi mắt ngốc nghếch ướp nhẹo nhìn nàng.

A Bảo lập tức bị hấp dẫn.

"Vương gia, cho thϊếp ư?" A Bảo theo sau

hắn, dè dặt hỏi.

Tiêu Lệnh Thù nhàn nhạt đáp

một

tiếng,

đi

tới nhĩ phòng, hạ nhân

đã

chuẩn bị xong nước tắm cho

hắnthanh tẩy

một

thân mồ hôi đất bụi phong trần, A Bảo nhận được quà, quá kinh ngạc, liền vô thức theo

hắn

vào nhĩ phòng, mãi đến lúc

hắn

cởϊ qυầи áo trước mặt nàng, mới tròn mắt, vội xoay người.

Chuyện kế tiếp, chính là Tiêu Lệnh Thù ngồi trong thùng tắm tắm rửa, A Bảo ngồi bên cạnh dùng xà bông thơm tắm cho chú cún kia, dĩ nhiên tiểu tử này

không

thích chạm nước, ô ô réo

không

ngừng, cả người A Bảo đều bị nó làm cho ướt đẫm, đành phải xách nó ra ngoài, để hạ nhân tắm cho nó sạch

sẽ.

Trở lại nhĩ phòng, Tiêu Lệnh Thù

đã

tắm xong, tự mình mặc y phục. A Bảo hết sức hài lòng nhìn hành động thuần thục, tự mình hành động của Tiêu Lệnh Thù, có lẽ trước lúc

hắn

mười tuổi, đều là tự mình làm, sau khi lớn lên liền tạo thành thói quen. Đương nhiên, nếu A Bảo ở bên

hắn

liền chẳng thèm động thủ,

một

bộ đại gia, đứng im để nàng hầu hạ.

A Bảo thấy

hắn

chỉ mặc trung y,

đang

chờ nàng tới hầu hạ, lau vệt nước

trên

mặt, lau khô tay, lấy quần áo

trên

giá mặc vào cho

hắn.

"Nàng cũng tắm

đi." Tiêu Lệnh Thù

nói, liếc nhìn bồn tắm.

"Vâng, thϊếp biết rồi." A Bảo ngoan ngoãn đáp.

Chờ Tiêu Lệnh Thù ra ngoài, A Bảo cởi y phục, nhảy vào bồn tắm lớn. Trong Tấn vương phu, mỗi viện đều xây nhĩ phòng như thế này, có điều A Bảo thích tắm trong thùng tắm, nên cũng

không

thường tới nhĩ phòng.

Sau khi A Bảo tắm xong, Nhạn Hồi Nhạn Thanh cầm y phục vào hầu hạ nàng thay y phục, xong xuôi, mới trở về phòng.

Về phòng, A Bảo liền nhìn thấy

một

màn kì lạ, nam nhân mặt

không

cảm xúc, lười biếng tựa

trêngiường, cún con

đã

được tắm sạch

sẽ

nằm

trên

giường

nhỏ, ngón tay thon dài của nam nhân thi thoảng chọc chọc chú cún, chọc cho cún

nhỏ

lật tới lật lui, trốn

không

được, đành dùng cặp mắt đen láy ướt nhẹp kia nhìn

hắn.

không

khí

thật

là quỷ dị...

Lúc này, Hoa ma ma bưng tới

một

chén nước ô mai ướp lạnh, A Bảo nhận lấy, bưng tới cho Tiêu Lệnh Thù, thừa dịp

hắn

rút tay về, cẩn thận ôm chú cún

nhỏ, an ủi cún

nhỏ

đáng thương.

"Vương gia, con cún

nhỏ

này từ đâu có?"

"Nhặt được"

"Nga" Vậy

thì

không

thành vấn đề. A Bảo vô cùng an tâm nhận lễ vật này, cười ngọt ngào với Tiêu Lệnh Thù.

************

Ai

nói

không

thành vấn đề, mà vấn đề rất lớn!

Tịch Viễn chạy tới nơi ở của Giải Thần Y, hỏi

hắn: "Thần Y, ngươi biết hôm nay vương gia làm gì

không?

hắn

cư nhiên lại cưỡng ép mua

một

con cún từ

một

thương nhân,



ràng thương nhân kia

khôngbán..."

Giải Thần Y

đang

mài thuốc, mồ hôi nhễ nhại, nghe

hắn

lẩm bà lẩm bẩm,

thật

muốn tát

hắn

một

cái bay ra ngoài, tức giận

nói: "hắn

chính là tên cướp ác bá, làm vậy

thì

có gì lạ?

không

cướp mới

không

phải

hắn!" Hiển nhiên trong lòng Giải Thần Y, oán niệm với vị chủ nhân Tiêu Lệnh Thù vô cùng lớn.

"Ai

nói

không

lạ? Con cún kia rất

nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay, thương nhân kia

nói

nó là cún bỏ túi, ngài ấy

nói



phải cướp về tặng vương phi! Nhiều năm như vậy, ta còn chưa thấy

hắn

để ý tới ai như vậy." Tịch Viễn chua xót

nói, thiệt cho

hắn

bán mạng mười năm, xưa nay nam nhân kia còn

không

thèm thông cảm

một

lần, lẽ nào đây chính là phân biệt đối xử nam nữ?

Sau khi nghe xong, Giải Thần Y đột nhiên có hứng thú: "Xem ra nam nhân kia rất thích vương phi của

hắn!

nói

ta nghe chút chuyện hôm nay

đi."

Tịch Viễn cầm lấy bình sơn tra Giải Thần Y tự làm, gặm gặm,

nói: "Hôm nay làm nhiệm vụ xong, đáng lẽ nên hồi kinh, ai biết trong bụi cây chạy ra

một

con chó

nhỏ, vương gia trực tiếp nhấc con chó

nhỏ

bằng lòng bàn tay kia lên, chuẩn bị cho vào ống áo, đột nhiên chủ nhân của nó tìm tới. Nguyên lai con cún này là thương nhân kia từ nơi khác mua về, định tặng cho mẫu thân

hắn

ở biệt trang giải buồn, lại bị vương gia mạnh mẽ cướp đoạt. Ngại thân phận của ngài ấy, thương nhân kia tức mà

không

dám

nói

gì, còn muốn tặng

không

con cún kia cho

hắn."

"Vương gia xuất kinh?" Giải Thần Y chỉ chú ý tới điểm ấy, cao giọng: "hắn

không

động thủ?"

" Ách..." Tịch Viễn nháy nháy mắt, " Đương nhiên

không

động thủ, chỉ có điều lúc đe dọa thương nhân kia, trực tiếp chém đứt thân cây bên cạnh..."

Giải Thần Y lập tức nhảy lên, gầm thét: "Lẽ nào các ngươi

không

biết nội thương của

hắn

chưa khỏi hẳn,

không

thể làm bừa sao? Các ngươi

không

thể bớt phiền phức cho ta nhờ sao? Tiếp tục như thế, thương thế của

hắn

khi nào mới khỏi hẳn? Nếu dưỡng

không

tốt,

sẽ

để lại di chứng, đến lúc đó đừng

nói

ta y thuật

không

tốt, chẩn đoán sai cho

hắn..."

"..."

Đáng thương, Tịch Viễn từ Bán Hạ Các rời

đi, trước khi

đi,

trên

tay còn mang theo

một

ấm sắc thuốc, bên trong là loại thuốc

đã

được sắc tốt trong Bán Hạ Các, thẳng bước tới chính viện.

Sắc trời tối dần, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù

đang

dùng bữa tối, liền nghe hạ nhân báo Tịch thị vệ đưa thuốc tới cho vương gia.

"Thuốc?" A Bảo hơi khó hiểu, bất quá vẫn cho Tịch Viễn vào.

Tịch Viễn tiến vào thiên sảnh, thấy hai vị chủ nhân

đang

dùng thiện, cung kính hành lễ, sau đó đưa bình thuốc kia cho Nhạn Hồi,

nói

với A Bảo: "Vương phi, đây là thuốc Giải Thần Y vừa sai người sắc tốt, xin ngài khuyên vương gia dùng khi còn nóng."

A Bảo cau mày, liếc Tiêu Lệnh Thù mặt

không

cảm xúc, cũng

không

thấy

hắn

bị thương chỗ nào, vội hỏi: "Sao vương gia phải uống thuốc?"

"Lúc trước vương gia bị trọng thương, tuy ngoại thương

đã

khỏi, nhưng nội thương hơi phiền phức, Giải Thần Y

nói

phải dưỡng

một

tháng mới có thể khỏi hẳn." Tịch Viễn vốn muốn

nói

đáng lẽ

không

cần uống thuốc nữa, nhưng hôm nay chỉ vì

hắn

uy hϊếp người, cướp chú chó

nhỏ, vậy nên nội thương tái phát, nên mới phải uống thuốc, nhưng Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nhìn sang, liền nuốt xuống lời còn sót lại.

Vừa nghe

hắn

nói

xong, A Bảo nhớ tới hai tháng trước, lúc ở phủ Bình vương thấy

hắn, lúc đó

hắn

đangho khan thổ huyết, xem ra thương thế rất nặng, lẽ nào thương tổn lần trước tới giờ còn chưa khỏi hẳn?

Nghĩ xong, ánh mắt nhìn Tiêu Lệnh Thù có thêm mấy phần lo lắng.

Ăn tối xong, A Bảo tự mình đổ thuốc vào chén, thừa dịp còn nóng, bưng tới cho Tiêu Lệnh Thù.

Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng

một

cái, chậm rãi bưng chén thuốc uống, mặt

không

đổi sắc.

Lúc này, Nhan Nhiên cầm

một

bình mứt tới, đưa cho A Bảo,

nhẹ

giọng

nói: "Vương phi, Tịch thị vệ

nói, vương gia uống thuốc xong, có thể ăn ít mứt ạ."

nói

xong, cảm thấy trong phòng như có quỷ vậy, vội vàng lui xuống.

A Bảo sững sờ, Tiêu Lệnh Thù uống thuốc xong, mở bình ra, Tiêu Lệnh Thù mặt

không

đổi sắc ăn nửa bình mứt. A Bảo liền khẳng định, vị gia này ghét uống thuốc, thích ăn đồ ngọt.

Sau đó gọi Nhạn Nhiên vào thu dọn, sai nàng tìm Tịch Viễn,

nói

hắn

biết "Vương gia

đã

uống thuốc xong"

Tịch Viễn thở phào

nhẹ

nhõm,

không

nhịn được hỏi: "Vương gia có tức giận

không?" Có hất chén thuốc

không? Câu đằng sau là thầm hỏi trong lòng. Thấy Nhạn Nhiên

một

mực lắc đầu, trong lòng sinh ra

mộtcảm giác sáng tỏ.

Buổi tối, vì A Bảo có thêm

một

sủng vật, hưng phấn tới nỗi

không

ngủ được, gọi con vật kia là "Trà Trà", bỏ nó vào trong ly, nhìn nó bò ra ngoài, đáng

yêu

vô cùng, hai mắt sáng lấp lánh.

Tiêu Lệnh Thù từ thư phòng xử lý công việc về phòng, thấy nàng

đang

nằm

trên

bàn, hai mắt lấp lánh nhìn con cún kia, ánh mắt lóe lên,

đi

tới ôm lấy nàng, đặt

trên

cánh tay, sau đó ném con cún kia vào trong rổ

đã

chuẩn bị sẵn, ôm nàng vào bên trong ngủ.

Sau khi bị

hắn

ôm, A Bảo rụt cổ

một

cái, cảm giác được con ngươi lạnh lệ kia nhìn chằm chằm mình, vội ngoan ngoãn để cho

hắn

dày vò.

May là đêm nay

hắn

không

có hứng thú, hai người nằm

trên

giường, A Bảo lặng lẽ sượt qua da thịt lành lạnh của

hắn, trong lòng có chút ngạc nhiên, lẽ nào

hắn

vùa

đi

tắm nữa rồi hả? Có điều

thật

thoải mái, cũng

không

ghét bỏ tư thế ngủ ôm cổ này nữa.

Có Trà Trà làm bạn, A Bảo cảm thất cuộc sống

thật

phong phú.

Bọn nha hoàn cũng rất thích cún

nhỏ, có lẽ chỉ cần là nữ nhân đều

không

kháng cự được vật

nhỏ

đáng

yêu

này, mỗi lần đều tranh nhau tắm rửa, cho nó ăn, còn làm y phục cho nó mặc, hầu hạ vô cùng tỉ mỉ, Hoa ma ma thấy

thì

liên tục lắc đầu, cười các nàng chăm soc nó còn cẩn thận hơn chăm hài tử.

nói

đến hài tử, Hoa ma ma thường nhìn chằm chằm bụng A Bảo, mong bụng nàng mau có tin tức, mỗi khi bà nhìn vậy, A Bảo sởn cả tóc gáy.

A Bảo cảm thấy, hài tử là duyên phận, nàng gả cho Tiêu Lệnh Thù chưa được

một

tháng, cũng

khôngsốt ruột chuyện hài tử, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Thoáng qua mấy ngày, chuyện A Bảo sai người điều tra

đã

có kết quả.

So với tin tức



nương chưa gả như Lý Minh Phượng điều tra được, người A Bảo sai điều tra bên này

thật

tra ra chi tiết hơn nhiều, cũng

thật

ngoài ý muốn hơn nhiều.

Tên Vũ Hạo này, cư nhiên lại giúp ca ca

hắn

nuôi vợ bé và hài tử.

A Bảo nhìn thấy kết quả điều tra, chỉ có thể = 口 =!

"Vương phi, người sao vậy?" Nhạn Hồi hỏi. Vì A Bảo cần điều tra chuyện này, nên liền kể chuyện Vũ Hạo cho Nhạn Hồi nghe, để Nhạn Hồi tìm người dò la, nên Nhạn Hồi cũng biết chuyện này.

A Bảo đưa kết quả điều tra cho Nhạn Hồi xem, Nhạn Hồi xem xong, á khẩu, nhìn A Bảo,

nói: "Chuyện này... phải

nói

cho lục tiểu thư sao ạ?

"Đương nhiên phải!" A Bảo vuốt vuốt lông Trà Trà, "Có điều, Vũ Hạo muốn cưới



nương Lý gia chúng ta, nhất định phải để

hắn

giải thích chuyện này, đồng thời còn phải cho

hắn

ít bài học, miễn cho sau này

hắn

học theo thói xấu của huynh trưởng,

không

thể để lỡ lục muội muội." Suy nghĩ

một

chút, A Bảo cảm thấy chuyện này nàng

không

cần nhúng tay nữa, giao nhị phu nhân xử lý.

Sau khi sai người đem phần tư liệu điều tra tới phủ Uy Viễn Hầu xong, A Bảo vỗ đầu

một

cái, tiếc hận chính mính ngoài sai người điều tra việc này, lại

không

thể giúp gì thêm, nếu

không

---- chờ hai người họ thành hôn rồi, phái

một

người tới nhắc nhở Vũ Hạo, nếu dám đối xử

không

tốt với muội muội nàng, nàng liền lấy thế đè người?

Dĩ nhiên, ý tưởng này tạm thời gác xó, A Bảo bây giờ rất bận, chớp mắt lại phải tiến cung thỉnh an hoàng hậu rồi.

**********************

Editor: Chắc phải gọi Tịch Viễn là Tịch ma ma thôi, ảnh đổi nghề từ thị vệ sang làm bà vυ' rồi.