Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 44: (18+) Chỉ mới bắt đầu.

"Cưỡng… Cưỡng bức sao ạ?"

Tư Thành bóp má cô, nghiên đầu thè lưỡi liếʍ bầu má rồi cười thấp giọng. Hà nhắm một mắt, la lên, Tư Thành nắm lấy cổ tay đang muốn đẩy anh ra, thô bạo kéo lêи đỉиɦ đầu.

Hà Tranh trợn mắt: "Chú mơ cưỡng bức em sao?"

Tư Thành nhướn mày, bình thản mở mồm: "Thì sao? Tôi có nói tôi là người tốt à?"

"Nhưng mà… Nhưng mà…"

Hà Tranh thảng thốt trong lòng, thành ngữ nói "hổ vằn ngoài da người vằn trong bụng", cơ mà con hổ này vằn cả da lẫn bụng, xấu xa đê tiện từ lòng dạ cho đến mặt mũi. Chẳng hiểu sao, bà Cầm đẻ ra đứa con trai đẹp mã nhưng cái nết lại biếи ŧɦái sa đọa đến mức này.

Tư Thành đẩy hai đầu gối của Hà Tranh ra, chen vào nằm lên người cô, một tay nắn eo một tay bóp ngực, chuyên tâm hôn mυ'ŧ cần cổ và cắn gặm xương quai xanh cô gái.

Chỗ đó của anh liên tục cạ vào đùi non của cô, tay anh như lò than liên tục dồn nén áp lực lên ngực, mái tóc đen tuyền lả tả trên vai cô, dần đi xuống.

Tư Thành bóp ngực Hà Tranh, ép đỉnh nhọn hồng hồng nhô thật cao, hơi thở ấm áp phả quanh, lưỡi thè ra đảo một vòng quanh đỉnh nhọn. Hà Tranh rùng mình, Tư Thành thẳng thắn há miệng ngậm lấy núʍ ѵú, cô không kìm được kêu một tiếng.

Tiếng mυ'ŧ chặt khe khẽ nhả ra vang lên, sau đó là một loạt âm thanh ẩm ướt nhớp nháp. Tư Thành luồn tay nắn đùi cô gái, ngón tay đi nhẹ một đường giữa qυầи ɭóŧ, trêu chọc cô một cái rồi cho tay vào quần.

Hà Tranh không chịu nổi công kích mãnh liệt từ hai phía, lòng rối bời kí©ɧ ŧɧí©ɧ chẳng biết để đặt tâm tư ở nơi nào. Ngón tay ngoe nguẩy của anh, hay cái lưỡi nóng ấm đảo điên như một con rắn độc.

Tư Thành vuốt dọc hai mép thịt, móng tay hơi cào nhẹ, cảm nhận nơi đó đang run lên, anh yêu chiều xoa nắn hạt tình nho nhỏ, ngón trỏ vuốt từ từ vào trong. Khi Tư Thành cho một ngón tay vào, mặt mày Hà Tranh bỗng chốc trắng toát.

Cô khép chặt chân, mở to mắt nhìn anh lắc đầu.

"Đừng…"

Tư Thành chậm rãi nâng mắt, đầu vẫn ở giữa đôi bồng đào đẹp đẽ, lưỡi khẩy đỉnh nhọn, ánh nước sóng sáng bao quanh, dấu hôn đỏ hồng, ẩn hiện xung quanh còn có vết cắn mơ hồ.

Anh lần mò tay trái lên mặt cô, ngón tay nhét vào miệng tách răng cô ra, kẹp lấy cái lưỡi, vui đùa cùng nó.

Hà Tranh không thể khép miệng, tiếng kêu khẽ khàng vang lên, tay bấu chặt ga giường, tay kia túm áo trên lưng anh.

Bàn tay ở trong qυầи ɭóŧ màu trắng hoạt động liên tục, khớp ngón tay nhấp nhô, tư do thám hiểm hơi hang động thần bí với tinh thần phấn khởi nhất.

Bụng dưới liên tục quặn thắt, từng xúc cảm quái lạ như cơn sóng đổ ập vào bến bờ lặng yên, Hà Tranh cong eo gồng mình, ngón tay ở bên trong liên tục trêu chọc cho dù cô đã ra bao nhiêu là nước.

Kích thích qua đi, Tư Thành nhổm dậy, rút ngón tay vươn đầy dịch nhờn, há miệng ngập lấy. Ánh mắt nhìn cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nước trên tay loang lổ chảy xuống kẽ tay, anh thè lưỡi cuốn lấy nó, một giọt cũng không bỏ qua.

Hình ảnh dâʍ ɖu͙© quá sức tưởng tượng, Hà Tranh cuộn mình lại, hai tay che mặt không dám nhìn anh tiếp tục giở trò.

Tư Thành bật lên tiếng cười trầm trầm, như tiếng đá sỏi ma sát với nhau, vui tai nhưng ngứa lòng.

Dạng chân quỳ trên giường, anh bắt chéo tay cởϊ áσ. Cơ bắp trên người căng thẳng, cơ ngực phình ra, theo hơi thở từ từ xẹp xuống rồi lại phình ra. Hình xăm ở cổ trở nên không rõ ràng, hình xăm ở bắp tay thì ghê rợn thô tục, duy chỉ có hình xăm giữa ngực là thu hút trái tim Hà Tranh nhất, hình xăm chữ "vạn".

Cô vươn tay sờ lên nó, mơ hồ nhớ đến ngày đầu tiên gặp anh, vết xăm sưng đỏ, trông có vẻ rất đau.

"Sao chú lại xăm hình vậy ạ?"

Tư Thành đang tháo nút thắt lưng quần, nghe cô hỏi thì ngẩng đầu lên: "Thằng chủ tiệm xăm là bạn cũ của thằng Tuyên, tôi muốn tiếp cận nó nên có làm vài thủ tục bắt chuyện làm quen."

"Nhưng mà chú không xóa đi sao?"

Tư Thành khịt mũi một cái: "Nó dùng cái loại mực gì bảo khó phai lắm, nhanh thì cũng 1 năm, mẹ cái thằng!"

Dưới sự cáu bẳn của Tư Thành, Hà Tranh lại vô thức nhăn mày, nét mặt có chút sót xa, tay sờ đến những vết sẹo trên bụng anh.

Hai vết một nâu sạm một đang tróc vảy, đều là những vết sẹo lớn và ghê sợ nhất. Hà Tranh nhìn anh hỏi thầm.

"Đây là bị sao vậy ạ?"

Tư Thành nhìn đôi bàn tay nhỏ thó sờ chạm lên vùng bụng ghồ ghề, đáp: "Bị đạn bắn, khoảng 3 năm trước khi tuy đuổi tội phạm định gϊếŧ người."

Hà Tranh mím môi. Vì không để cho người vô tội bị bắn, anh đã đưa mình vào thế hiểm nguy. Sau đó 3 năm, bên bụng phải vốn lành lặn lại chịu thêm vết thương chồng chéo, bị đạn sượt qua rồi bị gã Lộc đâm cho một nhát.

Thấy sắc mặt cô trở nên trầm mặc, Tư Thành cười khẽ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt lên giữa l*иg ngực mình, chạm vào hình xăm chữ "vạn".

"Đây là hình xăm duy nhất tôi yêu cầu. Chữ "vạn" trong vạn thọ, tức nghĩa mệnh lớn, không dễ dàng chết được."

Hà Tranh cười thành tiếng, vì đau lòng mà bật cười. Thân ở nơi hiểm nguy, mệnh lớn có là gì. Thấy cô trầm tư đến nỗi mặt mày cau có mếu máo vì xót anh thân đầy vết thương, Tư Thành kéo tay cô, hôn vào lòng bàn tay một cái.

"Giường em không ổn lắm, sang phòng tôi đi."

Hà Tranh chớp mắt tỏ ra không hiểu, Tư Thành chỉ tay lên đầu giường rồi luồn xuống eo cô nhấc lên.

"Chân giường lỏng lẻo, nện vài phát là đập vào tường ầm ầm, chắc em không muốn bị bà Cằm mắng vì tội làm ồn nửa đêm đâu nhỉ?"

Anh vừa nói vừa giúp cô cởi bộ váy hoa ra, mặt Hà Tranh đỏ bừng, phồng má trừng anh. Tư Thành kéo chân cô quặp lên hông anh, ôm dậy đi ra cửa, xong lại mở cửa phòng mình, bật đèn lên.

"Tắt đèn không được hả chú?"

"Không được."

Hà Tranh nhìn anh năn nỉ, Tư Thành thẳng thắn nói: "Tôi phải xem cho rõ ai kia lớn gan hiến dâng bản thân sẽ có biểu cảm gì."

Hà Tranh bị phản kháng nhưng khi vừa thả chân là cả người đổ ập xuống giường, Tư Thành nhè môi cô hôn ngấu nghiến, tay cởϊ qυầи, cởi luôn qυầи ɭóŧ ở trong.

"Cây hàng" bật ra, đỏ tím vằn vện cơ gân, đường cô thô bạo hưng phấn vì sắp được ra trận mà giật lên thấy rõ. Hà Tranh nhìn thấy nó ở trong lòng bàn tay anh, như khẩu súng đã lên nòng, đang nhắm vào cô mà trừng phạt.

Mặt cắt không còn một giọt máu, Hà Tranh thất kinh nhìn chằm chằm vật đó. Tư Thành nhìn cô gái nằm trên ga giường màu xám xộc xệch của mình, đèn huỳnh quang rọi sáng làm làn da cô càng trắng mịn như sữa, bầu ngực tròn, eo thon nhỏ, vòng mông cong, bắp chân đầy thịt thon dài thẹn thùng khép lại.

Tư Thành nâng cô nửa nằm trên đùi mình, tách chân ra, nơi múp máp yêu kiều, lông măng mỏng khe khẽ run. Tư Thành đặt "hàng" lên bụng dưới của cô, màu da khác biệt, một hung bạo một mỏng manh non nớt, sự đối lập vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt nhìn.

"Sợ không?" Tư Thành hỏi.

Hà Tranh giờ phút này đã không thể thốt ra lời nào, xấu hổ lan tràn khắp cơ thể, ánh mắt vừa mong chờ vừa sợ hãi nhìn chằm chằm anh.

Tư Thành nhẹ nhàng cọ "hàng" lên em bé nhỏ xinh, nhìn hai mép thịt bị nó chen lấn phải tránh đường. Máu đỏ dồn xuống khiến cô bé có màu đỏ thẫm căng phồng, cọ tầm chục cái, cửa động rỉ nước.

"Cái này đâm vào đã đau lắm rồi, em còn muốn tôi tròng thêm bαo ©αo sυ gai… Tìm chết."

Tư Thành thô tục nói, ngữ điệu vừa lỗ mãn vừa trêu chọc. Hà Tranh bị kích cọ qua cọ lại, cọ lên cọ xuống mấy chục vòng cũng vô thức xoay mông đi theo hướng di chuyển của anh.

Cô túm chăn ôm thật chặt, cắn vào góc chăn đến ẩm ước cả một mảng.

Tư Thành bỗng nâng đùi cô dậy, qυყ đầυ đặt ngay cửa động bé tí, anh hơi nhấp nhẹ, nơi có rụt rè co quíu lại né tránh anh.

"Chậc!"

Tư Thành cau mày rít lưỡi một cái, hai tay đè hẳn bắp đùi cô gái, lần nữa dò dẫm đi vào. Hà Tranh cảm nhận từng thớ thịt trong người đang căng ra kinh hoàng, không chịu xâm nhập xa lạ chưa từng có, theo phản xạ né tránh, lại nghe tiếng Tư Thành thốt lên câu chửi thề.

Cô hoảng muốn ngất đến nơi, tuy đã có đọc và xem qua vài tài liệu để chuẩn bị cho chuyện này, nhưng khi vào thực tế, chữ nghĩa phim ảnh gì đó trôi tuột đi đâu, chẳng còn động lại thứ gì ngoài sự khẩn trương và bối rối.

"Để tôi đâm rách nó trước đã."

Tư Thành tỏ ra mất kiên nhẫn, mày cau mặt nhăn khi thịt ngon trước mắt mà ăn mãi không được.

Anh ghì chặt eo cô, bấu chặt đến nỗi dấu tay hằn đỏ. Hà Tranh thấy phía dưới căng ra, một vật cứng như đá và nóng như lò than đang hung hăng cố gắng đi vào.

Tư Thành vào được đoạn đầu, thái dương căng phình, quai hàm nghiến chặt, tập trung toàn bộ sức lực vào tinh thần để cảm nhận hơi ấm của cô.

Thịt non liên tục co quíu, như đã chịu đói lâu ngày vồn vã đòi hỏi anh, Tư Thành từ từ đẩy hông vào, thớ thịt căng chặt hút lấy anh, như muốn hút cạn cả linh hồn đang chìm đắm trong cơ thể người thiếu nữ.

Tiếng anh than thở vang lên, Hà Tranh giật mình ưỡn người. Cảm giác bị xé rách cực kỳ không quen, đau vô cùng.

Tư Thành giật chăn ra khỏi người cô vứt xuống giường, vẻ mặt mê man xen lẫn bất ngờ và dần chuyển sang nhăn nhó vì đau đều ở trong mắt anh, chậm rãi ghi nhớ từng chút một.

"Đau lắm à?" Anh khàn giọng.

Hà Tranh gật đầu, móng tay cào vào bắp tay anh, như muốn chuyển đổi cơn đau bị xé rách dưới thân sang người đàn ông này.

Tư Thành giữ nguyên tư thế, không dám nhúc nhích dù chỉ là một xen ti mét. Anh im lặng thụ hưởng cảm giác căng khít ấm nóng của cô, cũng đợi cho đến khi cô đã quên đi cơn đau.

Tư Thành rút người ra, tơ máu theo chuyển động bám vào "hung khí", dịch da^ʍ hòa cùng máu rơi xuống ga giường. Tư Thành nén lại xúc động, gấp gáp xé bαo ©αo sυ tròng vào.

Hà Tranh nhìn thấy những hạt cao su nhỏ trên thân dươиɠ ѵậŧ, hoàn toàn hoảng hồn. Trông nó… Như vừa to lên gấp đôi…

Đùi bị ép dạng rộng, cô sợ hãi quíu hết cả người, luôn mồm gọi tên anh.

"Tư Thành, Tư Thành khoan đã… Cởi nó ra…"

"Không!"

Anh lạnh lùng đáp, nhè ngay cửa thiên đường mà thúc hông vào một đoạn của qυყ đầυ.

Hà Tranh hụt mất nhịp thở, ngửa đầu kinh ngạc. Cái đó đang vào bên trong cô, lớp gai xuyên vào da thịt, cọ vào từng thớ thịt non mềm nhạy cảm bên trong.

Cô không thể thốt lên được âm thanh gì, nín thở cảm nhận anh đang "xiên" mình một cách đĩnh đạc từ tốn.

Tư Thành nhấc mông cô lên, bản thân lại nằm đè xuống, anh nhếch cười: "Bé ngoan, chỉ mới bắt đầu thôi."