Cung Thiên Thành cau mày từ trong túi áo móc ra bao thuốc lá cùng bật lửa, dùng ngón tay bật lửa đốt một điếu thuốc, đưa đến bên miệng.
Hắn thả lỏng, lưng dựa vào lan can trên ban công, trong miệng phun ra một đám khói thuốc xinh đẹp, Cố Lê Chu đi vào ban công, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy: Nam nhân ôm cánh tay, bàn tay kẹp thuốc lá hút lên xuống, sương khói lượn lờ trước mặt nhìn thế mà có chút... thâm thúy?
Quả nhiên là nam chủ, không cần nói lời nào thế nhưng giống như có chuyện vậy.
Cung Thiên Thành thấy cô rốt cuộc cũng theo đi vào, trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường, hừ lạnh nói:
"Cố Lê Chu, cô không cảm thấy đêm nay cô dùng lạt mềm buộc chặt quá nhiều rồi sao?"
Cố Lê Chu:?
Quả nhiên là nam chủ, lời vừa nói ra liền là lời ngu ngốc như vậy.
Trong lòng tuy rằng đối với loại hành vi ngốc nghếch tự luyến này rất là cạn lời, nhưng cô vẫn phải đến tiếp chiêu:
"Anh có thật sự biết là anh đang nói cái gì không?"
Cung Thiên Thành hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ không theo kịch bản mà hắn đã soạn sẵn phát bài ra, trên mặt hiện rõ ràng sửng sốt, nhưng giây tiếp theo hắn liền nhấc chân đi đến trước mặt Cố Lê Chu từ trên cao nhìn xuống cô, cười nhạo nói:
"Cô lại muốn chơi đa dạng cái trò gì?"
Cố Lê Chu mắt thấy Cung Thiên Thành trên mặt mình phun ra một ngụm sương khói, nghe được mùi thối liền nhanh chút lui ra sau, nhưng vẫn là bất hạnh mà bị ngửi thấy, cô mày nhăn lại, ngữ khí không kiên nhẫn:
"Anh đại khái gì cũng không biết, Cố gia chúng tôi từ trước đến nay đều khinh thường với thể loại chơi đùa đa dạng a."
Cô trong lòng khó chịu tới cực điểm: Người khác hút chính là thuốc lá, còn tên ngốc này hút thì làm cho mình khinh bỉ thật sự, khó nghe chết đi được!
Cung Thiên Thành ở bên này vẻ mặt buồn cười, nữ nhân này thật ngu xuẩn, khinh thường loại chơi đa dạng? Ở trong sân cô lúc nãy hô mưa gọi gió đến hỗn loạn giờ như thế nào lại chưa từng chơi loại đa dạng đó.
Hắn trong lòng phun tào hai câu, lại nghe thấy Cố Lê Chu vững vàng thanh âm nói:
"Nhưng nếu chúng ta chơi, nhất định người kia sẽ bị chơi đến chết thảm."
"Anh không phải là đang tốt, tôi như thế nào liền ở trước mặt mà chơi đa dạng ha?"
Cung Thiên Thành nghe được lời này, sắc mặt lập tức âm trầm, bàn tay đặt ở trong túi đều đã nắm chặt, hắn bực bội mà liền hút liền mấy điếu thuốc, sau một trận hít mây nhả khói nói:
"Cố Lê Chu, cô đừng ỷ vào là tiểu thư của Cố gia liền muốn làm gì mà làm, tôi cảnh cáo cô, đừng có vọng tưởng gì gây bất lợi cho Khuynh Ngôn, bằng không tôi sẽ cho cô ân hận cả đời!"
Cố Lê Chu: Cái ngoạn ý gì vậy? Tên ngốc này cũng không nghĩ lại việc làm của hắn đi!
Cô nhịn xuống ánh mắt xúc động đến trợn trắng, ghét bỏ nói:
"Anh suy nghĩ nhiều rồi."
Cung Thiên Thành:
"Phải không? Sao tôi không cảm thấy như vậy! Nữ nhân khác đều một mặt đối với Khuynh Ngôn chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, mà cô không giống như vậy, có phải cô muốn tiếp cận nàng để khi dễ nàng đến thảm, vì muốn có được đến tôi, cô liền không từ thủ đoạn như vậy hả? Đôi ta chỉ có thể chơi đùa, nhưng không thể thật sự ở bên nhau, nếu cô vẫn muốn chia rẽ tôi cùng Khuynh Ngôn, tôi đây nói cho cô biết, tuyệt đối sẽ không có khả năng đó!"
Cố Lê Chu:... ngày gì vậy trời, hắn rốt cuộc là đang nói cái loại ý nghĩ ngốc nghếch trẻ con gì vậy? Ta hoài nghi hắn tồn tại chỉ là vì để thỏa mãn sự đa dạng giới tính của giống loài mà thôi.
Cung Thiên Thành thấy Cố Lê Chu mặt chân chân thật thật cương lên, trong lòng rốt cuộc cũng không ít thoải mái, hắn yên lặng nhìn cô, đột nhiên cười nói:
"Cô vẫn còn rất thức thời."
Cố Lê Chu:......
Cô quả thực không nghĩ tới Cung Thiên Thành này ngốc nghếch như vậy, nhớ không lầm thì ở quyển sách kia lúc trước đã nhìn đến qua, thiểu năng trí tuệ liền có thể sẽ lây bệnh, cô nên chạy nhanh cách xa một chút, liền lùi ra sau hai bước, nhìn khoảng cách trung gian của hai người có thể đứng được bốn năm người, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Lại không biết Cung Thiên Thành thấy cô lui về phía sau nghĩ rằng là yếu thế, cho nên cô lại nghe thấy hắn nói:
"Nếu cô có thể bảo đảm thức thời như này, tôi có thể sẽ thử tiếp thu cô."
Không sợ tra nam là ngựa giống, chỉ sợ ngựa giống bày đặt thâm tình.
Cố Lê Chu đều muốn đối với hắn mắng ra tiếng, loại nhân tra này còn muốn chiếm tiện nghi của cô, một bên thì đối với nữ chủ là duy nhất thủ tâm vì nàng, một bên lại thất thân với nhiều loại nữ xứng, hắn mà xứng sao? Cô khinh!
"Cung Thiên Thành, nếu anh thực sự có ý tứ đó, tôi..."
"Không hảo! Bạch tiểu thư rơi xuống nước rồi!"
Cố Lê Chu lời nói còn chưa nói xong, liền nghe thấy có người ở ngoài ban công kêu lên, trong đầu cô tức khắc oành một tiếng, xoay người bước nhanh ra khỏi ban công.
Cung Thiên Thành tự nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt thoáng chốc khó coi lên, hắn tưởng tượng thôi cũng biết được chuyện gì có thể xảy ra, tranh sủng sao, nữ nhân đó thật là càng ngày càng quá mức rồi!
Nam nhân luôn trốn ở ngoài ban công thấy Cố Lê Chu cùng Cung Thiên Thành trước sau hướng tới bể bơi mà đi, hắn cũng vội vàng đi theo, trên đường còn không quên móc di động ra cấp BOSS của mình phát tin nhắn: Lão bản, tiểu thư không có chịu khi dễ, hết thảy an toàn, Over.
Vừa mới.
Bạch Khuynh Ngôn cùng Phương Chí thời điểm tìm được Nhạc Du Du liền nhìn thấy nàng ta đã thay một thân đồ bơi, đang cùng đám bằng hữa của nàng ở bên bể bơi chơi đùa.
Nhìn thấy các nàng đến, Nhạc Du Du trên mặt ý cười phai nhạt xuống, ánh mắt liền dừng ở trên người Bạch Khuynh Ngôn, cảm xúc trong mắt ẩn ẩn chán ghét.
Nàng cho rằng chính mình che giấu thực tốt, lại không biết, làm diễn viên, ánh mắt vốn dĩ chính là có thể truyền đạt được cảm tình, cũng sẽ không gạt được người, cho nên liền tính chỉ có một hai giây, chán ghét kia vẫn bị Bạch Khuynh Ngôn xem đến rõ ràng.
Bạch Khuynh Ngôn sắc mặt nhàn nhạt: Nếu là thời điểm đóng phim nàng có thể làm cho bản thân diễn tốt kỹ thuật như vậy sẽ thật cao hứng, vậy có thể không *NG sớm kết thúc công việc.
*NG: là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng (trích từ sgv.edu.vn).
Nhưng các nàng lúc trước ở cùng cái đoàn phim đã đối đãi qua, nàng đối với kỹ thuật đóng phim của Nhạc Du Du thật sự không ôm nổi dậy được tâm thái lạc quan.
Bạch Khuynh Ngôn thấy Nhạc Du Du đi tới cùng Phương Chí nói chuyện, nàng cũng không muốn nói, nghiêng đầu nhìn về phía không có ai xuất thần.
Ai ngờ cứ như vậy liền bị người ta đẩy xuống bể bơi, rơi xuống nước khi nàng rơi xuống còn nghe được âm thanh của Nhạc Du Du: Trời ạ! Khuynh Ngôn! Tôi không phải cố ý, trên mặt đất thật sự quá trơn trượt, xin lỗi, xin lỗi mà......
Nàng biết bơi cũng tốt, chỉ sặc một ít nước, liền nhanh phản ứng lại, hướng tới trên bờ mà bơi lên.
Chờ Bạch Khuynh Ngôn sau khi đi lên, váy trắng trên người đã ướt đẫm, gắt gao mà dính lấy thân mình, dáng người yểu điệu bị không sót chút gì, ở đây không thiếu có người cầm di động đối với nàng mà chụp, không cần xem nàng cũng biết lúc này bộ dáng nàng có bao nhiêu chật vật.
Nhưng thực mau liền có người lại đây đem tây trang áo khoác đưa cho nàng, nàng giương mắt nhìn lại, trước mặt là hai nam nhân ca lạ, nàng nghe thấy bọn họ thấp giọng nói:
"Chúng tôi là bảo tiêu của Cố gia, Bạch tiểu thư yên tâm mặc vào đi."
Bạch Khuynh Ngôn nhẹ nhàng thở ra, hướng bọn họ nói cảm ơn, liền nhận lấy cầm quần áo, nàng mới vừa cầm quần áo mặc vào, liền nghe thấy phía sau ' phanh ' một tiếng, sau đó chính là Nhạc Du Du âm thanh cầu cứu:
"Cứu... Cứu mạng! Tôi bị sặc nước! Mau... Mau cứu cứu tôi!"
Nhưng mà không có ai xuống nước, nàng phịch té đến lợi hại, ngay cả nàng cùng các đồng bọn không ai có động tác, ngược lại lui lui về sau, đều là một bộ dạng sợ nàng lôi kéo xuống nước mà giữ chặt, liền không dám tới.
Lúc này Bạch Khuynh Ngôn bên người lại đi tới một người nam nhân, nàng nghe được nam nhân vừa cho nàng quần áo nói nhỏ với người nọ:
"Lão tam, nàng ta uống nước đủ rồi, vớt lên đi, đừng đem người làm cho chết đuối."
Người kia trên mặt lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ, nam nhân cho nàng quần áo tiếp tục nói:
"Người là do anh đẩy xuống, anh ghét bỏ cũng vô dụng, đến lúc đó người xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến khách sạn, chúng tôi cũng không giúp được anh hướng tới lão bản mà cầu xin được đâu."
Người kia một câu oán giận:
"Nữ nhân kia bơi kém như vậy, đợi lát nữa nàng khẳng định sẽ muốn lay tôi, thật là người phiền phức." Nói xong hắn vẫn là nhận mệnh xuống nước đi vớt người.
Đúng lúc này, Bạch Khuynh Ngôn nghe thấy được âm thanh Cố Lê Chu, nàng vừa xoay người đã bị ôm chặt lấy, thân mình ướt lạnh lập tức bị một cổ ấm áp vây quanh, bên tai tràn đầy lời nói quan tâm:
"Ngôn Ngôn, có nơi nào không thoải mái không?"
"Cô vừa kêu tôi là gì?"
Bạch Khuynh Ngôn rõ ràng cảm nhận được ôm của cô, thân người liền cương lên chút, trong lòng buồn cười, trên mặt lại bất động thanh sắc nói:
"Tôi không có việc gì, cô còn không chịu buông ra? Muốn ôm tới khi nào?"
Cố Lê Chu nghe vậy đành phải đem thân mình mềm mại trong lòng ngực buông ra, sửa lại tay mà lôi kéo.
Cô vừa nắm lấy tay Bạch Khuynh Ngôn, đã bị lạnh lẽo cảm xúc làm cho kinh ngạc, trong lòng càng thêm tự trách, rõ ràng biết việc này trong cốt truyện, thế nhưng không có cách ngăn cản, cô nhìn người ướt đẫm trước mặt, trong lòng lan tràn khó chịu, còn cảm giác được một tia đau lòng.
Nữ chủ rõ ràng là người không hề tồi tệ mà.
Xem hết quyển sách cô có thể rút ra lời nói như vậy, người này chính là mặt ngoài thoạt nhìn lạnh như băng, kỳ thật nội tâm cất giấu một ngọn lửa ấm, bất khuất, gặp chuyện *tam quan bất chính, nỗ lực hướng về phía mặt trời mà sống.
*Tam quan ở đây là thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
*Tam Quan Bất Chính nói đến vấn đề , ,..nói chung là chuyện xấu (trích từ: truyenhdd .com)
Nàng tốt như vậy, người tới khi dễ nàng quả thực bị mù mắt, hoặc là chính là không có lương tâm, quá xấu rồi.
Cố Lê Chu trong lòng nghẹn khí, hướng tới hiện trường người đang chụp ảnh nâng nâng cằm, trước mặt bảo tiêu nói:
"Đối với những người chụp ảnh này ảnh chụp được đều xóa, xóa sạch sẽ điểm." Cố Lê Chu cũng chú ý tới lúc này NHạc Du Du nằm liệt trên mặt đất giống như chết cẩu, hồn nhiên không biết nàng chính mình đã đi hết, lại tiếp tục nói:
"Nữ nhân kia không cần xóa, các người cũng chụp lại chút, đưa đến văn phòng của tôi."
"Tốt tiểu thư." Bọn bảo tiêu đồng thời gật đầu.
"Khuynh Ngôn, cô không sao chứ?"
Cung Thiên Thành một bên lại đây liền nhìn thấy trường hợp có chút hỗn loạn, rơi xuống nước trừ bỏ Khuynh Ngôn, còn có Du Du, lúc này Du Du chính nằm liệt trên mặt đất, mồm to hút khí, chung quanh còn có người ở chụp ảnh, mà Khuynh Ngôn đứng ở Cố Lê Chu bên người, hai người lôi kéo tay, Cố Lê Chu đối diện với nàng hướng đến trước mặt mấy nam nhân nói cái gì, mà Khuynh Ngôn tắc vẻ mặt nhu hòa nhìn nàng.
Cung Thiên Thành: Vẻ mặt nhu hòa??? Các nàng cả hai từ khi nào quan hệ tốt như vậy!?
Bạch Khuynh Ngôn nghe được Cung Thiên Thành thanh âm, ánh mắt cũng chưa động một chút, chỉ há mồm nói câu:
"Không có việc gì."
"Anh đưa em về nhà ha, Khuynh Ngôn."
Cung Thiên Thành nói, muốn đi lên kéo tay Bạch Khuynh Ngôn, lại bị bọn bảo tiêu chắn đến kín mít.
"Các người là ai? Đều cút ngay cho tôi!"
Bọn bảo tiêu biểu tình không kiên nhẫn, hoàn toàn không nghĩ tới để ý đến hắn, trực tiếp thượng thủ, trói hắn hai tay đem hắn ném tới nữ nhân nằm liệt trên mặt đất bên kia.
Cố Lê Chu thấy vậy, trong lòng bật nhạc, đang muốn hướng bảo tiêu đưa các cô ra ngoài, liền nghe thấy di động linh vang lên, cô phỏng chừng hẳn là quản gia đem phòng chuẩn bị tốt, mở tin tức ra vừa thấy, phòng 8302.
"Đi theo tôi có được không?"
Bạch Khuynh Ngôn thấy Cố Lê Chu nhẹ nhàng lung lay vào cái nắm tay của các nàng, nói ra một câu ngữ khí xấp xỉ làm nũng.
Cô mặt đầy chờ mong mà nhìn chằm chằm chính mình, màu nâu nhạt trong ánh mắt che giấu không được sự khẩn trương.
Tay rõ ràng bị cầm thật chặt.
Bạch Khuynh Ngôn rũ mắt, nàng nghe được chính mình trả lời thanh âm:
"Hảo."
Các cô đi theo sau bảo tiêu, tránh đi qua đại sảnh, từ ít người lộ rời đi.
Cung Thiên Thành lúc này mới tỉnh ngộ lại thì ra mấy nam nhân kia đều là người bên cạnh Cố Lê Chu, hắn cố nén trụ lửa giận trong lòng, hung hăng mà nhìn lướt qua người xem kịch vui xung quanh, thấy bọn họ thức thời mà thu hồi ánh mắt, hắn mới xoay người đem Nhạc Du Du nâng dậy tới, cầm quần áo cởi ra khoác ở trên người nàng.
"Anh Thiên Thành... em sợ quá." Nhạc Du Du mang theo khóc nức nở hướng Cung Thiên Thành cầu an ủi, nàng lúc này còn không có hoãn lại đây, kia cảm giác hít thở không thông, phảng phất là bị người gắt gao mà thít chặt cổ, làm nàng thiếu chút nữa liền chìm xuống thấy Diêm Vương!
Cung Thiên Thành lúc này trong lòng chính là phiền, buổi tiệc sinh nhật hảo hảo đều bị giảo thành như vậy, hắn hoàn toàn không có liếc mắt nhiều xem qua tâm tình của Nhạc Du Du, chỉ khinh phiêu phiêu mà ném xuống một câu:
"Trở về đi, uống nước ấm nhiều chút, ngủ một giấc thì tốt rồi."
"Anh Thiên Thành, anh không tiễn em trở về sao?" Nhạc Du Du chưa từ bỏ ý định hỏi.
Cung Thiên Thành không lại lý nàng, ngược lại là đi tới trước mặt Phương Chí, nhíu mày nói:
"Ông đi theo nhìn náo nhiệt cái gì? Liền đứng tại đây cái gì cũng không làm?"
Phương Chí:
"Tôi cũng không biết bơi lội, có thể làm cái gì, mặt sau Cung tổng ngài không phải lại đây rồi sao."
"Được rồi, vậy ông đưa nàng ta trở về đi." Cung Thiên Thành vẻ mặt không kiên nhẫn mà xua xua tay, nâng lên chân liền dẫn đầu rời đi nơi này.
Phương Chí trong lòng lại còn ở kinh ngạc hắn vừa mới ở chỗ này đã thấy, Bạch Khuynh Ngôn cùng này Cố tiểu thư quan hệ thế nhưng như vậy hảo, đối với nàng thật đúng là rất để bụng a!
Nữ nhân này cũng là lợi hại, lúc này mới có một thời gian trong buổi tiệc liền đem người cấp thông đồng, Phương Chí trong lòng lại bắt đầu đánh lên bàn tính tới, Thiên Duyệt tuy rằng chỉ là giải trí công ty, tổng thể thượng so bất quá Cung thị, nhưng không chịu nổi nhân gia phía sau là có Cố thị chống lưng, này liền hảo thuyết, Cung thị căn bản liền không thể cùng Cố thị đánh đồng.
Cho nên, hắn muốn hay không đem nịnh bợ trọng tâm phóng tới Cố gia tiểu thư trên người đi đâu?