Xuyên Thư Thành Nữ Xứng Hào Môn Gánh Vác Nữ Chủ

Chương 5

"Khuynh Ngôn cô cũng tới a, từ lần trước chúng ta sau khi cùng nhau chụp ảnh phim truyền hình xong, nếu không sai biệt thì hai tháng rồi không gặp nhau, đêm nay cuối cùng cũng có cơ hội hội thành một tụ. Tôi cũng không nghĩ tới Khuynh Ngôn cùng Cố tiểu thư lại là bằng hữu, bất quá nếu là bằng hữu của Khuynh Ngôn thì cũng là bằng hữu của tôi, chúng ta nên chuẩn bị đồ đi đến bể bơi ngoài trời bên kia chơi đi, Cố tiểu thư cũng cùng đi đến đó ha, các người khác cũng đừng lại đây a, chúng ta bên này đều ước hảo."

Nàng ta nói một bên còn một bên thì vội vàng đi đến gần những người kia.

Những người đó trong lòng đối với cách làm của nàng ta không quá thích, nhưng cũng khó mà nói ra, cuối cùng bọn họ cũng đều biết được nàng cùng Cung Thiên Thành là thanh mai trúc mã, đến để giúp hắn chiêu đãi khách nhân việc này cũng không phải là lần một lần hai.

"Bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng mau qua đi, nơi này cảnh đêm thực đẹp a."

Nàng một bộ dáng ra vẻ làm nũng, vừa nói vừa lôi kéo tay của Cố Lê Chu.

Cố Lê Chu chỉ cảm thấy cánh tay nổi lên một trận da gà, cô ở dưới chân dịch một chút, né tránh sự thân cận của Nhạc Du Du.

"Cố, Cố tiểu thư?"

Nhạc Du Du trong ánh mắt liền hiện lên một tia hung hăng, nhưng ngay sau đó nàng mở to đôi mắt mang theo biểu tình khó hiểu cùng ủy khuất, con ngươi tràn ngập nước linh động làm cho người ta cảm giác ở giây tiếp theo sẽ có nước mắt rới ra tới.

Thoạt nhìn, thật sự là bộ dáng đáng thương hề hề, chọc người ta thật sự là trìu mến.

Cố Lê Chu đem nhất cử động của Nhạc Du Du đều xem ở trong mắt, đáy lòng ghét bỏ càng sâu, người này quả thực chính là diễn xuất từ trong học viện mà ra, nguyên chủ trách không được bị chơi đến thảm như vậy!

Nếu là đổi thành nguyên chủ lúc này, khả năng liền ngây ngốc mà thấu động tâm rồi, không chỉ sẽ cho nàng ta thể diện, mà lúc sau còn giúp đỡ khi dễ Ngôn Ngôn.

Liền ở trước mặt tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm một màn này Cố Lê Chu tiếp theo lui một bước về sau, cách xa Nhạc Du Du hơn một chút.

Chung quanh mọi người đều nhìn thấy cô cau mày, một bộ dáng bất kham phiền nhiễu, tiếp đến liền nghe được thanh âm cô:

"Ngượng ngùng a, tôi có chứng khiết phích một chút, không có thói quen cùng người khác vừa biết đến làm ra hành động quá mức thân mật, hơn nữa tôi cũng không biết cô là ai, cô làm như vậy sẽ làm tôi cảm thấy thật không thoải mái, có điểm thất lễ rồi."

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Nhạc Du Du, có ghét bỏ, cũng có vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Bọn họ cũng không phải người ngu ngốc, đều biết Nhạc Du Du này trừ bỏ bọ dáng là thanh mai trúc mã của Cung Thiên Thành ra thì cũng chỉ là một minh tinh ở giới giải trí hỗn loạn thôi, cùng Cố gia tiểu thư căn bản là vô pháp mà so sánh, người ta đều nói không quen biết nàng ta vẫn mặt dày đi lên lôi lôi kéo kéo, cũng không suy xét một chút về cảm thụ của đại tiểu thư a, không bị cự tuyệt mới là lạ.

Nhạc Du Du cảm giác được được sự biến hóa, nhịn không được mặt mài cứng đờ, bộ dáng đáng thương hề hề thiếu chút nữa không còn giữ được trên mặt.

Dám làm cô mất mặt, rốt cuộc là ai nói Cố gia tiểu thư là ngốc bạch ngọt, trò hay làm cho?!

"Các người đang làm gì?"

Cung Thiên Thành mới từ toilet ra tới liền phát hiện động tĩnh bên này, hắn đi hai ba bước lên phía trước.

Nhạc Du Du thấy thế, cảm thấy hình tượng vẫn còn đường sống còn có thể vãn hồi, nàng ta liền nháy nháy đô mắt nước lung linh, một bộ dáng càng thêm nhu nhược đáng thương, vươn tay nhéo nhéo tay áo của Cung Thiên Thành, ủy khuất nói:

"Tôi là Nhạc Du Du, cùng anh Thiên Thành ca từ nhỏ quantcố ý muốn cùng tôi nói giỡn đúng hay không?"

Cố Lê Chu ánh mắt một chút cũng không nhìn đến Cung Thiên Thành, nghe được Nhạc Du Du nói, sắc mặt lộ ra vài phần không tán đồng, nhẹ lắc đầu:

"Chẳng lẽ bình thường mọi người đều phải biết đến cô mới được hay sao? Cô là minh tinh hay là thanh mai của Cung tổng cũng thế thôi, đối với người xa lạ vẫn là nên có chút lễ phép, rốt cuộc đều là do mọi người ở đây giống tôi rộng lượng không muốn truy cứu với cô thôi, về sau đừng có lần đầu tiên gặp mặt liền đối với người khác lôi lôi kéo kéo, loại hành vi này thật không tốt lắm, vạn nhất người khác có thói ở sạch có phải khi về nhà đều phải rửa tay không ít lần sao a."

Bạch Khuynh Ngôn ở một bên nghe xong Cố Lê Chu nói, yên lặng mà cúi đầu nhìn nhìn chính mình vừa mới bị lôi kéo không buông tay.

Chung quanh mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Nhạc Du Du mang theo tia hài hước cùng khinh thường, đặc biệt là những người vừa nãy bị Nhạc Du Du đuổi đi, lúc này đã bắt đầu hướng về nàng ta chỉ chỉ trỏ trỏ rồi.

Vốn tưởng rằng nữ nhân này sẽ xem trọng mặt mũi của anh Thiên Thành hướng với mình mà tiếp lời của mình, không nghĩ tới cô ta thế mà một chút mặt mũi đều không cho, Nhạc Du Du cúi đầu cắn môi dưới, trong mắt toàn là hung ác, trong lòng đối với Cố Lê Chu từ chán ghét đã biến thành hận.

Cung Thiên Thành thấy vậy tình huống như vậy, trong lòng liền bực bội, đem tay đang nắm lấy tay áo của hắn hất ra, biểu tình không kiên nhẫn mà nói:

"Đủ rồi, đều tản ra."

Thấy hắn hoàn toàn không có chút tính toán giúp đỡ cho mình, Nhạc Du Du đành phải cắn răng nhịn xuống khí giận trong lòng, cúi đầu bước nhanh rời khỏi nơi này, hướng về bể bơi bước đến.

Ánh mắt của Cung Thiên Thành hướng đến quét một vòng ở xung quanh, thấy người ở quanh đều không đã không còn chuyên chú đến đây, không khí ở buổi tiệc bình thường trở lại, hắn mới đưa ánh mắt rơi trên người của Bạch Khuynh Ngôn, trong ánh mắt không có chút nào che giấu tham lam, nhưng cuối cùng lại biến thành thở dài bất đắc dĩ.

Ngay sau đó hắn nhìn về phía Cố Lê Chu, sắc mặt không vui nói:

"Cô đến ban công đi, chúng ta cùng nói chuyện."

Cũng không đợi cô, hắn liền trực tiếp xoay người đi trước về ban công.

Ngốc bức này lại muốn làm gì đây?

Cố Lê Chu híp mắt lại, đang muốn nhấc chân đi theo sau, nhưng lại bị người níu lại, cô quay đầu nhìn thấy hai mắt của Bạch Khuynh Ngôn đầy ý không tán đồng.

Cố Lê Chu thuận thế nhẹ nhéo vào tay nàng, thấp giọng nói:

"Không có việc gì đâu, buổi tiệc có bảo tiêu của nhà tôi."

Bạch Khuynh Ngôn nghe điều này cũng chỉ có thể buông tay ra, cuối cùng nàng cũng không có lập trường giữ cho người ta không đi.

Nghĩ vậy, nàng trong lòng hơi hơi có chút không thoải mái, nàng rõ ràng biết Cung Thiên Thành không phải người đứng đắn gì, mà cũng không chịu mở lời nói gì để ngăn cản.

Cố Lê Chu thấy nàng buông tay ra quay đầu không nghĩ xem bộ dáng của chính mình, đáy lòng liền mềm nhũn, nhịn không được mở miệng hống nàng nói:

"Tôi đi một lát thôi, thực mau liền trở về, không cần phải sinh khí có được không?"

Bạch Khuynh Ngôn hoàn toàn không nghĩ tới người này sẽ nói như vậy đối với nàng, dùng loại ngữ khí này a, là xem nàng thành tiểu nữ hài đến để hống ta sao?

Cố Lê Chu phảng phất giống như không biết lời nói của chính mình có vấn đề gì, rèn sắt khi còn nóng nói:

"Tôi thật sự rất thích cô diễn xuất, đợi lát nữa sẽ có lễ vật tặng cho cô nga, lý lý ta sao."

Mắt thấy nàng ánh mắt trông mong nhìn chính mình, cũng không biết có phải hay không tác dụng vào tâm, Bạch Khuynh Ngôn lại không để ý tới cô, cô buộc phải thò cả người qua.

Đáy lòng có loại cảm giác hoảng loạn xa lạ, Bạch Khuynh Ngôn đành phải lưu loát mà gật đầu:

"Hảo."

Chờ người này đi đến ban công, nàng ở trong đầu không cấm được bắt đầu đêm nay.

Chuẩn xác mà nói, là hồi tưởng nhìn thấy Cố Lê Chu sau sở hữu sự.

Cố Lê Chu, nàng rốt cuộc là muốn làm sao?

Bạch Khuynh Ngôn một bộ dáng mỹ nhân lạnh lùng, đứng tại chỗ bất động, chung quanh không thiếu người nhìn lén nàng, thấy nàng một bộ cự tuyệt người cùng khí thế ở ngoài xa cách ngàn dặm ngàn dặm, bọn họ cũng không dám đi lên đến gần, vạn nhất tại đây bị cự tuyệt trước nhiều người như vậy liền ném mất mặt a.

Phương Chí cùng bằng hữu nói mấy lời liền xong, trong lòng tính toán, đêm nay không khí thật không tồi, liền tìm Bạch Khuynh Ngôn nói chuyện làm cho nàng cùng Nhạc Du Du hợp tác sự tình.

Hắn mới vừa tìm được kịch bản phim truyền hình, hướng tới cho Bạch Khuynh Ngôn diễn nữ chính thì khẳng định chỉ có thể hot, nước phù sa không chảy ngoài ruộng, cũng có thể làm nữ hai hot lên đương nhiên tốt nhất cũng chỉ là giải trí Áo Nghĩa của hắn, hắn suy xét một chút, cảm thấy Nhạc Du Du liền không tồi, cuối cùng thấy chính mình tiếp xúc cùng Cung Thiên Thành khá nhiều, hai người kia cũng có một tầng quan hệ.

Nghĩ vậy, hắn liền đem ánh mắt dừng ở trên người Bạch Khuynh Ngôn.

Không hổ là vương bài của hắn, đứng trong góc nhưng vẫn như cũ đoạt ánh nhìn của mọi người, nghĩ như vậy, Phương Chí liền đi qua, đồng thời thầm hạ quyết tâm một hồi sẽ đem sự việc nói tốt đến nàng.

"Khuynh Ngôn à, vừa lúc cô không có việc gì, chúng ta nói chuyện về công tác đi."

Phương Chí âm thanh truyền tới bên tai Bạch Khuynh Ngôn làm cho nàng thoát ra khỏi suy nghĩ trong lòng.

"Công tác gì?" Nàng thanh âm nhàn nhạt, làm người nghe nhìn không ra cảm xúc.

Phương Chí:

"Tôi tìm được cái kịch bản, muốn cho cô tới diễn vai nữ chính, cho Nhạc Du Du diễn vai nữ hai."

"Ông muốn tôi nâng đỡ mang nàng ta theo?"

"Đúng, cô hiện tại là nổi danh độ hot nhiều, nên mang theo nghệ sĩ công ty, đối với công ty liền phát triển tốt."

Bạch Khuynh Ngôn giương mắt, nhìn thẳng Phương Chí, nàng thanh âm trầm tĩnh, hỏi:

"Là loại hình điện ảnh gì?"

Phương Chí mặt cương xuống, thần sắc cũng thoáng mang theo do dự.

"Kịch bản của ai?"

Bạch Khuynh Ngôn xem phản ứng của hắn liền đoán được không phải là kịch bản phim, liền tính lúc trước nhân viên công tác bên người có thảo luận đến, nàng đã đem về giải nữ chính cùng thị hậu tốt nhất cầm đến tay, nếu biểu diễn phim truyền hình đối với nàng lợi nhuận sẽ không có tăng lên, tính đến chỉ còn hướng về phía trước một tầng đề nghị, về sau hướng về đại màn ảnh làm cho nàng đi.

Cũng không thắng nổi Phương Chí nên nàng không bỏ ở trong lòng, mỗi lần chỉ cần có thể thu lợi càng nhiều, nàng liền sẽ bị đi đẩy ra.

Vừa mới cuối cùng một chút chờ mong, sẽ không lại có tiếp theo.

"Là của Tôn đạo, một bộ phim thần tượng."

Phương Chí biết hắn nói ra lời này, Bạch Khuynh Ngôn trong lòng sẽ nghĩ không chịu, nhưng tính sao đây, thị hậu, ảnh hậu đều so không kiếm tiền nhiều, thừa dịp nàng đang hot nên kiếm vớt chút ít, vừa lúc bộ phim thần tượng này có thể mang đến rất nhiều lợi nhuận, nàng buộc phải chịu.

Hiệp ước trong người, không phải do nàng định.

Bạch Khuynh Ngôn nghe được là phim thần tượng, nội tâm cũng không có bao lớn phập phồng, bởi vì Phương Chí sẽ không để ý đến cảm thụ của nàng, cũng có thể nói là chưa từng để ý qua, hắn chỉ để ý nàng có thể mang đến bao nhiêu ích lợi cho hắn thôi.

Nàng cũng biết đôi chân của bản thân đã lâm vào khốn cảnh, trừ phi rời bỏ giải trí Áo Nghĩa, bằng không cả người đều sẽ rơi vào tròng.

Bọn họ cứ thế kiếm lời được rất nhiều tiền, nàng đối với công ty tình cảm cũng dần không còn bọn họ, giải ước là lựa chọn tốt nhất ở hiện tại, nhưng chuyện này cũng không thể ở mặt ngoài mà nghĩ nghĩ đơn giản như vậy.

Phương Chí, một tầng đổng sự trên Áo Nghĩa, còn có... Cung Thiên Thành, bọn họ đều sẽ không dễ dàng buông tha nàng, Bạch Khuynh Ngôn nghĩ vậy, thấy chính mình như cũ bình tĩnh như thế, đều nhịn không được dưới đáy lòng bật cười chua chát.

Nàng đã sớm biết hiện thực cuộc sống có bao nhiêu là bất đắc dĩ cùng tàn khốc a?

Phương Chí thấy nàng không có đáp ứng chính mình, biểu tình một chút kiên nhẫn cũng không có, liền nói tiếp:

"Khuynh Ngôn, công ty yêu cầu cô nhận bộ kịch này đó."

Bạch Khuynh Ngôn gật đầu, nói một chữ ' tốt ' ứng phó, trong mắt lại chỉ toàn là lạnh nhạt cùng xa cách.

Phương Chí thấy nàng đáp ứng, trên mặt ngay sau đó nhanh lộ ra biểu tình vừa lòng, hắn nâng tay phải lên sờ sờ cằm, nói:

"Cô có thể chấp nhận việc này tôi liền rất vui, một khi đã định như vậy chúng ta liền đi tìm Nhạc Du Du đi, đem việc này nói minh bạch ra."

Vừa mới thấy Nhạc Du Du hình như là hướng bể bơi ngoài trời mà đi, thân hắn liền di chuyến hướng tới bên đó, đối với Bạch Khuynh Ngôn mở miệng nói:

"Đi thôi."

Bạch Khuynh Ngôn cùng hắn đi qua.

Ở bên kia ngoài ban công.

Cung Thiên Thành thấy Cố Lê Chu không có lập tức mà đuổi theo hắn, trong lòng đối với nàng liền bất mãn càng thêm nhiều vài phần.

Nữ nhân không có đầu óc ngu xuẩn này, thế nhưng còn dám mơ ước tới hắn! Ngày sau sẽ cùng nàng liền có thể chơi chơi đùa đùa, nếu dám lì lợm la liếʍ, hắn tuyệt đối sẽ làm cho nàng bản thân tự thấy hối hận!