Trở Thành Món Đồ Chơi Của Bạn Cùng Ký Túc Xá

Chương 3: Đừng mà

Sắc mặt Hứa Ngọc Thanh tái nhợt, cậu vội vàng giải thích, “Không phải, tôi không có đọc, do chị đưa cho tôi thôi, thật đó!”

Nhưng lời giải thích của cậu chẳng thể thuyết phục được ba người kia.

“Tôi cứ tưởng là sẽ từ từ rồi tới, nhưng cậu đã thế thì bọn tôi sẽ không khách sáo nữa.”

Chu Thần Dật đi tới cửa, khóa cửa lại, sau đó hắn lại nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp kia, vẻ da^ʍ tà chợt hiện lên trên gương mặt của hắn.

Vạn Anh Duệ cũng kéo tất cả màn cửa lại, nhìn cậu thanh niên như đang quan sát con mồi.

Anh cởi một cái cúc ra, xương quai xanh xinh đẹp, cơ ngực cường tráng cùng những đường gân xanh nổi lên dưới cơ bụng lộ ra trước mắt.

Hứa Ngọc Thanh trợn tròn mắt, cậu hoảng sợ, “Các cậu làm gì thế?”

Căn phòng ký túc xá này biến thành phòng bí mật, những người bạn cùng phòng vừa rồi còn nói cười vui vẻ với mình, giờ lại nhìn chằm chằm mình rồi tự cởϊ qυầи áo ra.

Chu Thần Dật bước ra sau lưng cậu, túm chặt hai tay cậu rồi ghé sát vào tai cậu, thổi một hơi, “Làm gì à? Tất nhiên là làm cậu đó thỏ con à!”

Hắn và Vạn Anh Duệ rất thích người bạn cùng phòng mới này, ban đầu hai người cùng nghĩ cứ từ từ rồi tới, dần dần khiến cậu thích bọn họ, ai ngờ trong vali của bạn cùng phòng mới lại có một cuốn truyện tranh sεメ to đùng như thế.

Xem ra Hứa Ngọc Thanh là một bé lẳиɠ ɭơ, không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài.

Hắn túm lấy cánh tay của Hứa Ngọc Thanh, ném cậu lên giường rồi cúi người đè lên. Một tay hắn chộp được hai cánh tay nhỏ nhắn đang đẩy lên ngực mình, tay còn lại luồn vào vạt áo cậu.

Được lắm, trên cái eo nhỏ mảnh khảnh bằng phẳng chẳng hề có chút thịt mỡ dư thừa nào.

Hứa Ngọc Thanh giãy giụa tới nỗi nước mắt tràn ra đuôi mắt, cậu đau khổ cầu xin, “Đừng mà, đừng mà, xin cậu đừng làm như vậy với tôi…”

Hứa Ngọc Thanh chưa từng yêu đương, chưa từng bị người ta ép buộc như thế, cậu vô cùng sợ hãi. Nhưng cậu không biết rằng mình làm như thế càng khơi dậy ham muốn đùa giỡn chán chê của đàn ông.

Chu Thần Dật không nhịn được rướn người lên hôn mi mắt của cậu, liếʍ nước mắt trên khóe mi đi, hắn hạ giọng an ủi cậu, “Bé ngoan đừng khóc, lát nữa anh đây sẽ cho cậu sung sướиɠ.”

Sau đó, hắn vén áo mình lên, l*иg ngực của bé ngây thơ trắng nõn, có hai trái anh đào đỏ tươi trước ngực. Hắn nhẹ nhàng sờ lên đó, đầṳ ѵú lập tức run run dựng thẳng.

Vạn Anh Duệ đứng bên cạnh chợt nheo mắt, anh cũng leo lên giường, chen chúc tới gần, “Cho tôi cùng chơi với nào.” Anh giơ tay vuốt ve ngực Hứa Ngọc Thanh, chỉ vừa mới xoa bóp là anh không nỡ buông tay. Bàn tay dày rộng nhào nặn bầu ngực đến nỗi nó biến dạng, còn không quên đùa giỡ hai đầṳ ѵú dựng thẳng kia.

“Ưm… a… xin, xin các cậu đó… đừng giở trò với tôi như thế… a a a… đừng mà…”

Hứa Ngọc Thanh khóc nức nở, cố gắng lắc đầu từ chối, chưa một ai chạm vào người cậu như thế. Hiện giờ bị người khác quấy rối, cơ thể trở nên vô cùng nhạy cảm, khiến cậu không thể kìm được tiếng rên.

Nghe tiếng kêu dâʍ đãиɠ của mình, mặt cậu đỏ ửng, chỉ muốn kìm nén bản thân không để mình bật thốt ra tiếng kêu gì. Ai ngờ khi phát hiện cậu cố ý nhẫn nhịn, Vạn Anh Duệ bỗng nhiên nhào nặn mạnh hơn, đầu ngón tay bóp nắn mạnh hơn một chút, “Rên đi bé dâʍ đãиɠ à.”

“A, đau quá! Xin cậu… đừng…” Làm như vậy với tôi.

Hứa Ngọc Thanh bị bóp phát đau, cậu nhịn không được kêu lên một tiếng, lời nói tục tằng của anh ép cậu lắc đầu nhanh hơn.

Hứa Ngọc Thanh chưa từng trải qua chuyện này, vốn là chuyện cậu thích đàn ông và bị nhục mạ đã khiến một người hướng nội như cậu tự ghét xu hướng tính dục của bản thân, cộng thêm chuyện đang xảy ra, lòng Hứa Ngọc Thanh suy sụp, không thể kìm nén nước mắt được nữa, nước mắt lăn dài từ đuôi mắt đến gối nằm.

Vạn Anh Duệ thấy cậu khóc, anh càng sốt ruột, một tên dâʍ đãиɠ mà giả vờ làm người trinh tiết gì chứ? Hứa Ngọc Thanh xem cả loại truyện tranh 18+ này rồi, chắc là thân thể này bị không biết bao nhiêu người chơi đùa, còn giả vờ ngây thơ cho ai xem?

Anh tùy tay kéo quần của Hứa Ngọc Thanh tới đầu gối, lộ ra hai cái đùi trắng nõn, tiếp đến là qυầи ɭóŧ tứ giác màu xám. Anh túm lấy cậu nhỏ của Hứa Ngọc Thanh, nhẹ nhàng nắm trọn, Tiểu Ngọc Thanh run rẩy trong bàn tay anh.

“Đừng, đừng mà… xin cậu, xin cậu tha cho tôi đi, quyển sách đó không phải của tôi thật mà…”

Tiếng khóc của người thanh niên cùng với thân thể run bần bật khiến đũng quần của hai người đều căng ra, làm sao bọn họ tha cho cậu được?

-----

Moè: Mình có hỗ trợ nạp vàng để đọc bộ truyện này bằng cách chuyển khoản (tài khoản ngân hàng hoặc qua momo), rẻ hơn so với nạp thẻ cào. Có hỗ trợ nạp từ 10k - 30k nha. Liên hệ với mình qua zalo 0399938623 để được hỗ trợ.