Thanh âm của hắn rất thấp, Lạc Dao không nghe thấy, có lẽ nghe thấy được cũng sẽ không tiếp nhận, đối với nàng mà nói, làm cho Ân Vân Độ khôi phục lại là chuyện gấp gáp nhất.
Thân thể Lạc Dao rất mềm, vòng eo nhỏ nhắn như rắn nước, một đôi vυ' sung mãn mềm mại, nàng chui vào ngực hắn, tùy theo mà đến, còn có một hương hoa nhàn nhạt.
Thoáng cái, đuổi đi hết chút rét lạnh bối rối trong đầu hắn. Hắn không cảm giác được lạnh, ngược lại một cảm giác nóng bỏng từ sâu trong thân thể bị đốt lên, đốt cháy đầu óc hắn.
Chi tiết cho rằng sớm đã quên đi bỗng nhiên dũng mãnh vào trong đầu, quần áo Lạc Dao treo ở khuỷu tay, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, không lưu loát bưng lấy bầu vυ' trắng noãn đầy đặn, kẹp hắn ở giữa hai khe núi, chăm sóc không quá thuần thục.
Rõ ràng là một tình cảnh tình sắc kiều diễm vô cùng, nhưng lúc ấy sự chú ý của hắn vẫn rơi vào trên vai nàng, đầu vai trắng muốt mượt mà, một dấu răng đỏ tươi hết sức dễ làm người khác chú ý.
Trong lòng liền giống bị đồ vật nào đó không quá bén nhọn đâm một cái.
Nhiệt độ cơ thể của Ân Vân Độ thấp giống như khối băng, Lạc Dao vừa tiến vào trong lòng ngực của hắn, đã bị đông lạnh đến run run một cái. Dựa theo tính khí Ân Vân Độ, nàng cho là mình không thiếu bị đẩy ra mấy lần, nhưng hắn không có. Nàng cảm nhận được hơi thở thiếu niên dâng lên bên cạnh cổ mình, da thịt lạnh như vậy, hơi thở lại là nóng hổi.
"Tiểu long quân, còn lạnh không?" Lạc Dao bị đông cứng đến nổi da gà, sợ run cả người, lại không nói lời gì siết chặt cánh tay, ôm hắn càng chặt hơn, "Như vậy sẽ tốt hơn một chút sao?"
Ân Vân Độ: "... Ừ."
Lạc Dao không nghĩ tới hắn sẽ đáp lại bản thân, chôn ở trong lòng ngực của hắn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại. Lạc Dao vẫn lần đầu tiên quan sát hắn ở khoảng cách gần như vậy, da của hắn rất trắng, cách gần như vậy cũng nhìn không ra chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, cái mũi cao để lại cái bóng nhỏ ở bên mặt.
Con ngươi màu sáng rất trong trẻo, giống như một đứa trẻ đang một mình nhìn hội đèn l*иg đêm Nguyên tiêu, rất yên tĩnh cũng rất trống rỗng.
Trong lòng Lạc Dao hiện ra vài phần yêu thương.
Nàng nhìn chằm chằm quá lâu, Ân Vân Độ đột nhiên thò tay, bàn tay phủ mặt nàng, nhấn một cái trên bờ vai.
"... Đừng nhìn." Hắn nói giọng khàn khàn.
Lạc Dao săn sóc ừ một tiếng, thuận theo nằm ở trên vai của hắn. Kỳ quái chính là, rõ ràng là tư thế mập mờ như vậy, trong lòng nàng lại chỉ tràn đầy bình tĩnh với an bình.
Dù sao hắn vẫn luôn làm cho nàng cảm thấy an bình, giống như thiếu niên đêm đó rút kiếm ngược gió đứng dưới ánh trăng.
Ngón tay Ân Vân Độ khoác lên ngang hông nàng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng đang nhanh chóng hạ xuống, hắn hỏi: "Ngươi không sợ lạnh sao?"
"Sợ." Lông mi Lạc Dao run rẩy một cái, rất không có năng lựa mà thừa nhận sợ hãi, "Nhưng ta càng sợ ngươi chết."
Hắn hừ một tiếng: "Huyền Long sẽ không chết dễ dàng như vậy."
"Ừ."
Không biết qua bao lâu, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, củi lửa sắp đốt sạch rồi, nhiệt độ cơ thể Ân Vân Độ cũng dần dần ấm lại, thậm chí quá ấm rồi, phía sau lưng hắn phủ lên một tầng mồ hôi mỏng.
"Nếu như..." Ân Vân Độ khàn giọng mở miệng, "Nếu có một ngày, ta muốn ngươi dâng lên hết thảy cho ta, ngươi sẽ đồng ý sao?"
Lạc Dao chưa mở miệng, đã cảm thấy bụng dưới bị một ngón tay thon dài hơi lạnh chống đỡ, ngón tay của hắn lúc nhẹ lúc nặng đè lấy bụng của nàng, trượt theo dưới rốn đáng yêu, chui vào nơi ấm áp ẩm ướt giữa hai chân, ám chỉ hết sức rõ ràng.
Đầu vai Lạc Dao run lên. Nếu như không có Ân Vân Độ, nàng sớm đã chết ở buổi tối hai năm trước, nàng vốn nên trả lời ngay là đồng ý, nhưng chẳng biết tại sao, có chút chần chờ.
Nàng tưởng tượng qua rất nhiều lần, sau này mình sẽ gả cho một người nam nhân, sinh một đứa bé đáng yêu, trải qua cuộc sống ấm áp lại theo khuôn phép cũ... Thế nhưng là, từ khi bước vào Tù Long Uyên, nàng đã ở ngoài khuôn phép cũ.
Nàng chờ đợi cả đời, cả đời, một đôi người, mà Long quân trên chín tầng trời, cũng không trong phạm vi nàng có thể muốn.
Vì vậy, nàng chần chờ.
Chậm chạp không có trả lời, làm cho Ân Vân Độ rất bất mãn, ngón tay kẹp lấy nhụy hoa, gảy gảy đài hoa mẫn cảm, hung mãnh dồn dập, không có vài cái đã đảo ra nước, nhóp nhép nhóp nhép.
Kɧoáı ©ảʍ dày đặc, Lạc Dao thiếu chút nữa hét lên, đột nhiên kẹp chặt hai chân, nhưng không ngờ càng đẩy hai tay vào chỗ càng, Ân Vân Độ nhíu mày, thuận lợi cắm hai ngón tay vào.
"Tiểu long quân..." Lạc Dao lại hít vào một hơi.
"Đã nói là không "Tiểu " làm sao ngươi mãi không sửa được?"
Hắn sờ lên thành trong trơn ướt ấm áp, mυ'ŧ gặm từ cái cổ đến xương quai xanh, cuối cùng nói giọng khàn khàn: "Khép chân lại."