Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 14

Trước khi Tạ Vãn Nguyệt đến trường học báo danh, cô đã đến thăm Vạn gia, Vạn Ngọc Sơn không có ở đó, nghe nói là đi Hạ Môn, hơn nửa năm nay Vạn lão thái thái chỉ nhìn thấy cô ở trong video, bây giờ gặp nhau, lập tức tinh thần tốt hơn ngày thường gấp mấy lần.

Lần này Lương Mạn đưa Tạ Vãn Nguyệt đi nhập học một tháng, ở nhà Vạn gia với cô hai đêm, đối với hoàn cảnh của Vạn gia, Lương Mạn rất hài lòng, có điều vẫn không gặp được Vạn Ngọc Sơn, chỉ nghe được tin tức có hạn từ trong miệng Tạ Vãn Nguyệt, không đủ để nhìn thấu được người này.

Hoàn thành xong xuôi các thủ tục, cô được đàn anh giúp khiêng chăn đệm đến phòng ngủ.

Phòng ngủ có tổng cộng bốn giường ngủ, đều là giường trên cao, phía dưới là tủ đồ và bàn đọc sách, Tạ Vãn Nguyệt đến sớm nhất, các bạn cùng phòng khác còn chưa tới, Từ Tố Phương muốn giúp cô leo lên trải chăn đệm, Tạ Vãn Nguyệt lập tức tiến lên: “Để cháu làm cho, chỗ này hơi cao, cô giúp cháu quét dọn ngăn tủ một chút là được rồi.”

Từ Tố Phương chuẩn bị dụng cụ, lau rửa tủ đồ từ ngoài vào trong xong một lần, lại đi lau bàn đọc sách, ký túc xá này quá đơn sơ, ván giường là một tấm gỗ mỏng, phía trên trải một tấm nệm bông, một cái tủ đồ nhỏ nhắn, không cao bằng một người trưởng thành, phân thành hai ngăn trên dưới, có thể chứa được mấy bộ quần áo, còn có cái bàn đọc sách này, phía trên là hai hàng giá sách liên tiếp, bên phải có mấy cái ngăn chứa để vật dụng hàng ngày, mặt bàn vừa ngắn vừa hẹp, chẳng dùng được gì, bà ấy nói vài câu với Lương Mạn: “Có muốn tìm chỗ ở khác bên ngoài không, chỗ này vừa nhỏ vừa hẹp, lại rất phức tạp, sợ là không an toàn.”

Lương Mạn đang bày đồ rửa mặt ra sắp xếp, nghe vậy thì trả lời: “Ở đây cũng rất tốt, hồi tôi đi học điều kiện còn thua nơi này nhiều, Vãn Nguyệt trước nay chỉ lo học hành, tính tình có chút cô đơn, tôi sợ nó cả đời này không có bạn bè, ở đây để cho nó tiếp xúc với người khác nhiều một chút, làm quen với sinh hoạt tập thể.”

Từ Tố Phương nhìn vị phu nhân nhã nhặn trước mắt, không hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của bà, con gái sinh hoạt thì phải tinh tế mới được, gia đình đã có điều kiện thì sao phải sống nhà sư khổ hạnh chứ, nhưng Lương Mạn mới là người giám hộ của cô, bà ấy cũng không tiện nhiều lời, chỉ đau lòng cho Tạ Vãn Nguyệt, vốn cô nên được nuông chiều mới phải, ngờ đâu lại bị ném ở nơi này, lúc trở về bà ấy phải nói vài câu với lão thái thái mới được.

Tạ Vãn Nguyệt trải giường xong thì ngồi nghỉ ngơi trên giường, đôi chân dài lúc ẩn lúc hiện.

Lương Mạn bỏ quần áo vào trong tủ đồ, nói: “Mẹ chỉ mang quần áo thường ngày cho con, đợi đến lúc chuyển mùa sẽ đi mua quần áo mùa đông sau.”

Tạ Vãn Nguyệt nắm lấy thanh chắn, nghiêng người xuống nhìn thoáng qua tủ đồ, tầng dưới treo đầy quần áo, tầng trên chứa hộp đựng đồ, bên trong là nội y chất đầy, trước giờ Lương Mạn vẫn luôn rất thích mua quần áo cho cô, cứ kết thúc một mùa là phải thanh lý tủ quần áo một lần.

‘Rầm’ một cái,cửa phòng ngủ bị đá văng ra, một cô gái mang theo hai cái túi siêu to xông vào, theo ở phía sau còn có một đôi nam nữ trung niên.

“Ký túc xá này nhỏ quá, căn bản là không đủ để dùng mà, con gái à, mẹ thuê phòng ở cho con ở bên ngoài rồi mà.”

“Có phòng thuê nào có bạn cùng phòng xinh đẹp như vậy đâu, mẹ à, mọi người có thể đi được rồi.” Cô gái đặt mấy cái túi đang xách trên tay xuống, ra bên ngoài đuổi người.

“Không được đâu, mẹ không nỡ rời xa con, mẹ với cha con ở lại một lúc được không?”

Cô con gái cũng không thèm để ý, khẽ gật đầu với Lương Man và Từ Tố Phương, ngửa đầu nói với Tạ Vãn Nguyệt: “Xin chào, tớ tên là Hàn Lộ.”

Tạ Vãn Nguyệt nhảy xuống từ trên giường: “Chào cậu, tớ tên Tạ Vãn Nguyệt.” Dứt lời cô lại thăm hỏi hai vợ chồng kia, “Chào chú, chào dì.”

“Cô bé này thật là hiểu chuyện.” Mẹ Hàn đi tới cầm tay Tạ Vãn Nguyệt, “Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, con là người ở đâu?”

“Chúng tôi là người phương bắc.”

“Bình thường người phương bắc đều nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng mọi người thì ngược lại, chồng à, anh có thấy như vậy không?”

“Đúng vậy.” Cha Hàn đáp lời.

Mẹ Hàn lại chuyển qua hướng Lương Mạn: “Chắc vị này là mẹ Tạ nhỉ, nhìn trẻ thật đấy, cùng lắm hơn ba mươi tuổi một tí thôi.” Bà lại liếc mắt nhìn Từ Tố Phương, thấy người đàn bà này cứ một mực ném ánh mắt không mấy tốt đẹp về phía mình, bờ môi giật giật, quay lại bên cạnh cha Hàn, hỏi: “Con gái à, con có muốn trải giường chiếu không?”

Hàn Lộ trả lời: “Hai người chờ ở chỗ này, để con đi nhận chăn đệm đã.”

Chà Hàn mẹ Hàn nghe theo, tìm mấy cái ghế, lấy khăn ướt từ trong túi ra lau chùi rồi ngồi xuống.

Ba người khác trong phòng thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, yên lặng loay hoay trong vùng trời của riêng mình.

Hàn Lộ mới ra ngoài không lâu, hai người bạn cùng phòng khác cũng lần lượt đến, trong đó một người cũng có người lớn trong nhà đi theo, cô gái họ Ô, tên là Ô Đan, tiểu công chúa ngồi trên ghế, một bên nói chuyện phiếm với cha mẹ đang bận rộn, một bên coi video chương trình giải trí. Một người khác thì đến một mình, không biết tên là gì, từ đầu đến cuối không nói với mọi người một lời nào, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, người ngoài bắt chuyện với cô ấy, cô cũng tránh xa vạn dặm.

Phòng ngủ vốn không lớn, tận chín người tràn vào lập tức lộ rõ sự chật chội, cha Hàn mẹ Hàn trông coi chỗ nằm của Hàn Lộ, ánh mắt theo dõi mọi người chuyển đồ ra ra vào vào xung quanh.

Từ Tố Phương che chở Tạ Vãn Nguyệt, phòng ngừa cô bị người khác đυ.ng phải, Lương Mạn thấy thế liền nói: “Chúng ta sắp xếp xong cả rồi, đi ăn cơm trưa thôi.”

Ba người ra khỏi phòng ngủ, liền gặp được Hàn Lộ một mình ôm chăn đệm lên tầng, Tạ Vãn Nguyệt bước lên phía trước giúp cô ấy một tay.

“Cảm ơn cậu.” Hàn Lộ cảm kích cười với cô, tóc mai trên trán bị mồ hôi thấm ướt, bị bết lại thành từng lọn.

“Không cần cảm ơn.” Tạ Vãn Nguyệt lại rút khăn tay ra lau cho cô ấy, trong phòng cha mẹ Hàn vẫn đang ngồi yên, nghe thấy thanh âm của con gái, mờ mịt nghiêng đầu sang nhìn cô.

“Mẹ, không thì bây giờ hai người quay về đi.” Hàn Lộ lau mồ hôi đang chảy ròng ròng, đuổi người một lần nữa.

“Cũng được, cái phòng nhỏ này quá đông rồi, cha mẹ đi về trước đây, ngày mai quay lại thăm con sau.”

“Con xem thời khoá biểu, ngày mai sẽ huấn luyện quân sự, cha mẹ đến đây lại ảnh hưởng không tốt.”

“Thôi cũng được, chồng à, vậy cuối tuần chúng ta lại đến được không?”

“Được.”

Hàn Lộ tiễn cha mẹ về, chào hỏi mọi người trong phòng một vòng rồi trở lại chỗ nằm trước đó của mình, ném đệm lên giường trước rồi leo lên trải ga giường ra bọc lại, sau đó lại trèo xuống giường đưa chăn mền lên, xếp gọn gàng. Làm xong những việc này, cô ấy ngồi xổm xuống mặt đất mở hai cái túi lớn, mang từng đồ vật bên trong ra, sau khi sửa soạn xong hết cả, trong ký túc xá chỉ còn lại mình cô ấy, cô ấy bèn thả người xuống ghế thở dài ra khoan khoái, bụng đói đến kêu ùng ục.

Buổi chiều, Lương Mạn vội vã đến sân bay, Từ Tố Phương trở lại Vạn gia, Tạ Vãn Nguyệt trở lại ký túc xá, nhìn thấy Hàn Lộ đang ngồi trên ghế lau tóc, cô liền chào hỏi.

“Trời nóng quá, tắm rửa một cái là thấy thoải mái hẳn ra.”

“Tớ cũng muốn đi tắm.”

“Đi tắm đi, bốn giờ chiều mới đi nhận đồng phục quân sự, còn dư thời gian.”

Tạ Vãn Nguyệt lấy đồ rửa mặt ra đi vào phòng tắm, kí túc xá ở đây có một điểm rất tốt là có phòng tắm riêng.

Bỏ một chút thời gian ra tắm rửa, lúc cô đi ra, hai người kia đều đã trở về.

Ô Đan và Hàn Lộ đang kể cho nhau mấy chuyện thú vị hồi cấp ba, thỉnh thoảng lại cười phá lên, nữ sinh không biết tên kia thì mang tai nghe nhạc, không để ý đến ai.

“Mười phút là tớ tắm xong rồi, đợi tớ ra rồi nói chuyện tiếp.” Ô Đan nhảy từ trên ghế xuống, căn dặn Hàn Lộ.

“Được.” Hàn Lộ đồng ý, cô lật người, nằm lì trên giường nhìn Tạ Vãn Nguyệt, “Da của cậu trắng ghê.”

Tạ Vãn Nguyệt mím môi, vui vẻ nói: “Nhưng dễ bị rám nắng.”

“Dù sao cũng tốt hơn là da ngăm tự nhiên.”

Bốn giờ chiều nhận quần áo quân sự, mọi người lần lượt đi tới dãy nhà dạy học, tìm tới phòng học, bên trong có không ít người ngồi rồi, có người đang tụm lại nói chuyện phiếm, cũng có người nằm trên bàn ngủ.”

Chủ nhiệm lớp là một nữ sĩ già dặn, sau khi đi vào liền tự giới thiệu đơn giản về bản thân, sau đó bắt đầu điểm danh. Lúc này Tạ Vãn Nguyệt mới biết người bạn cùng phòng thứ ba của mình tên là Bạch Mộ Sương.