Làm Omega Cũng Rất Tuyệt

Chương 6

Buổi sáng đúng 5 giờ Hồ Thùy Uyên liền tỉnh dậy, Sau khi rửa mặt liền thay giày thể thao để ra ngoài chạy bộ.

Vừa mới ra ngoài liền đυ.ng phải nhân viên công tác Omega động dục ngày hôm qua.

Khi người nọ thấy tầm mắt của cô quét tới thì hơi tránh né một chút, nhưng lập tức ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm nói:

🌸Rất xin lỗi, vì hôm qua đã đánh chị.

🌸Không sao

Hồ Thùy Uyên dừng chân, lại hỏi một câu:

🌸Cô không sao chứ?

🌸Ừm, đã khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn chị.

Đúng lúc này người từ bên trong cửa lớn mở cửa ra, một Camera Man xoa xoa đôi mắt của mình đi ra, có chút ngoài ý muốn.

🌸Chị Hồ, sao chị lại ra ngoài sớm vậy?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Tôi đi chạy bộ buổi sáng.

Chạy bộ?

Chạy bộ?!

Tinh thần của Camera Man lập tức tỉnh tảo, Tăng tốc lên đuổi theo cô.

Hồ Thùy Uyên vô ngữ:

🌸...... Cái này cũng phải quay sao?

Nhân viên công tác:

🌸Để quay chụp phong cảnh đó, chúng tôi có nhiệm vụ tuyên truyền đảo Cẩn Sảng.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Nếu tôi đoán không sai, Lưu tổng cũng ra ngoài vận dộng đúng không?

Hơn nữa cái vụ tuyên truyền đảo Lâm Hậu này, không phải việc của chị ta sao? Tại sao lại không quay chụp Lưu Gia Thư?

Nhân viên công tác ngượng ngùng nói:

🌸Lưu tổng cố ý dặn dò chúng tôi, ngài ấy không thích người khác theo sau khi đang chạy bộ.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Được rồi, thật ra cô cũng không thích người khác theo sau khi đang chạy bộ, nhưng ai biểu chị ta là tổng tài chứ?

Đau nhưng không nói.

Hồ Thùy Uyên chạy phía trước, phía sau còn có một đoàn Camera Man, còn có mấy cái camera không người lái bay trên không đang quay toàn cảnh đảo Làm Hậu.

Đường mới ở đảo được xây ngoằn ngoèo uốn cong dọc theo bờ biển, nước biển ở đảo Cẩn Sảng có màu trong suốt, trong màu chàm còn lộ ra một màu xanh biếc, có bờ cát, vách núi đen, đá ngầm các loại phong tình ở bờ biển, phong cảnh quả thật rất không tồi.

Hồ Thùy Uyên chạy một hơi 6 km, chạy một vòng liền thấy được bóng dáng của Lưu Gia Thư, nhưng đường chạy của đối phương không giống với cô, người nọ đang chạy từ ngã rẽ để xuống núi.

Tròng mắt Hồ Thùy Uyên chuyển động, đột nhiên nghĩ tới thứ gì đó, ngay sau đó đột nhiên tăng tốc chạy về phía trước:

🌸Lưu tổng, chị cũng đang chạy bộ à?

Lưu Gia Thư "Ừ" một tiếng, âm thanh lạnh lẽo như sương sớm trong khe núi.

Hồ Thùy Uyên đuổi theo, chạy song song với chị, biết rõ còn hỏi:

🌸Sao bên người chị không có ai chạy theo quay vậy?

Lưu Gia Thư:

🌸Tôi không thích có người theo sau.

🌸Gặp gỡ chính là duyên phận,

Hồ Thùy Uyên lại như vô tình nói,

🌸Nếu đã đυ.ng nhau như vậy rồi thì chạy chung đi, phối hợp một chút được không?

Hồ Thùy Uyên cũng không quên, vừa rồi khi cô chạy bộ, dáng vẻ của nhóm cameraman như mới nghe trộm điện thoại của người khác, đỏ người , biểu cảm của mỗi người đều thở hổn hển nhưng vẫn rất cố gắng chạy theo.

Cho nên mới nói cô không thích có người chạy theo sau.

Chạy bộ sao...... Nói ra thì việc này cũng rất bình thường, Hồ Thùy Uyên là diễn viên, bản thân cô cũng không phải quá để ý loại tình huống này, dù sao thì người nọ cũng phải chấp nhận mà thôi. Lực hấp dẫn, với cái trình độ này của cô là một loại khẳng định.

Nhưng cũng không có ác cảm gì, đối với cô việc này cũng không quá vui vẻ gì, hiện tại Lưu Gia Thư muốn quay chụp tuyên truyền mà lại không muốn tự mình ra trận, làm sao có thể có chuyện tốt như vậy được?

Huống chi, Lưu Gia Thư là người có thể làm chân của cả ba giới tính đều mềm, chị ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?

Trong nguyên tác có viết, nữ nhân lạnh lùng như thế này, chỉ cần thở gấp một tiếng, cũng có thể làm người khác biến thành một bãi nước.

Hơn nữa dáng của Lưu Gia Thư là một bộ dáng không thể để người khác trêu đùa, mọi người lại càng muốn nhìn thấy một màn chị ta gợi cảm đổ mồ hôi.

Càng miễn bàn nói đến tiếng thở dốc gần như vang bên tai.

Hồ Thùy Uyên hơi mỉm cười, trong năng sớm ngẩng đầu lên nhìn chị:

🌸Lưu tổng.

Cô vừa mới chạy xong, hơi thở còn chưa ổn định, câu này là dùng âm tiết để kêu, còn mang theo âm thanh khàn khàn gợi cảm mà chính bản thân cô cũng không biết.

Ánh mắt Lưu Gia Thư tối lại, sắc mặt cũng trầm xuống, vừa lạnh lẽo vừa kiên quyết nói:

🌸Tránh ra.

Hồ Thùy Uyên không để ý tơi chị, lại bước về phía trước hai bước:

🌸Nếu đã tới đây tham gia chương trình rồi, cũng không ngoại lệ một chút được sao.

Không đợi đối phương từ chối, cô lập tức nói thêm một câu:

🌸Dù sao cũng là tuyên truyền phong cảnh địa phương.

Lưu Gia Thư nhíu mày đánh giá cô, hai người giằng co ở ven biển, nơi có phong cảnh duyên dáng, trong không khí cũng bắt đầu có chút căng thẳng

Hồ Thùy Uyên nhân cơ hội quang minh chính đại đẻ đánh giá Lưu Gia Thư, hôm nay chị ta mặc một bộ đồ vận động bó màu đen.

Chạy nhanh như như thế nào?

Bởi vì bộ ngực quá lớn, nên phồng ra thành một độ cung rất rõ thấy, bắp tay cũng rất lớn, nhưng cơ bụng ở phần eo co lại, khiến cho phần eo nhìn có vẻ nhỏ.

Tầm mắt nhìn xuống, lòng ngực người phụ nữ bị mồ hôi làm cho ước nhẹp, vừa đẹp lại vừa khiến cho người khác nổi lên du͙ƈ vọиɠ, giống như có thể khiến cho người ở bất cứ nơi nào cũng có thể nhào lên

Đáng tiếc Lưu Gia Thư là một người có gương mặt quá mức cao lãnh, dáng người rất cao, biểu cảm cũng bình tĩnh.

Chờ khi khuôn mặt này được tháo ra, không biết có thể gợi lên bao nhiêu ham muốn chinh phục trong lòng người khác.

Con người ai cũng thích theo đuổi cái đẹp.

Nhϊếp ảnh gia rõ ràng cũng biết được điểm này của Lưu Gia Thư, bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn vòng lên phía trước để chụp hình, nhưng mà khi ánh mắt lạnh bằng của Lưu Gia Thư đảo qua, bọn họ lại bị đóng đinh tại chỗ, đây chính là kim chủ ma ma, chọc giận chị sẽ bị đuổi đi chỗ khác.

Hồ Thùy Uyên ở một bên châm ngòi thổi gió:

🌸Loại người của Lưu tổng cũng quá mê người rồi, làm người tuyên truyền cho chương trình tuyệt đối sẽ rất hot đó.

Lưu Gia Thư nhíu mày, thanh âm trầm xuống:

🌸Cô đừng có mà tiến được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

🌸Lưu tổng oan uổng cho tôi quá, tôi đâu có tiến lên tấc nào? Tôi đây là nghĩ cho ngài,

Hồ Thùy Uyên hơi mỉm cười, tiếp tục lừa dối:

🌸Dù sao đây cũng là chương trình do ngài đầu tư, chẳng lẽ ngài không hy vọng nó sẽ nổi tiếng sao?

🌸Hơn nữa hoạt động trên đảo cũng không dễ dàng gì, cống hiến của ngài có thể giúp đảo Cẩn Sảng trở thành đảo Hawaii ở phía Tây đấy.

Mày của Lưu Gia Thư vẫn nhíu chặt như cũ, nhưng lại chưa hề nói lời từ chối.

Phó đạo diễn thuận theo chiều gió, bắt đầu phương châm không nên can thiệp vào việc này.

Nhóm nhϊếp ảnh gia bắt đầu ngo ngoe rục rịch, tất cả đều xông tới, một người chụp một bức hình toàn cảnh, một người chụp một bức nửa người, còn có một người chụp một bức ảnh có dính một góc vai của Lưu Gia Thư, lúc đầu là chương trình gameshow hoa thủy, hiện giờ thì như đang chuẩn bị cảnh để quay phim vậy.

Trong bức hình, Lưu Gia Thư hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén dừng trên người Hồ Thùy Uyên

Thiếu nữ mặc một cái áo thun màu nâu, nhan sắc lại như làm tổ trên mặt cô, giống như cả người cô đang sống dậy.

Trên mặt cô treo một nụ cười giảo hoạt, ánh mắt vừa chân thành lại vừa tha thiết, viên lệ chí bên khóe mắt lại thêm phần phong tình cho cô.

Lưu Gia Thư thu hồi tầm mắt, vươn tay:

🌸Đưa cho tôi.

Micro được ném qua, Lưu Gia Thư cong eo chụp lấy, rất nhanh đã gắn micro vào cổ áo.

🌸Lưu tổng,

Hồ Thùy Uyên nhắc nhở,

🌸Chụp từ phía dưới lên trước.

Cô vừa nói vừa vén áo lên, ý bảo sẽ chụp từ bên dưới trước.

Vì làm động tác như vậy, nên áo thun màu nâu cuốn lên một nửa phần bụng, lộ ra một đoạn cơ bụng trắng nõn, được nắng buổi sớm chiếu vào, sáng tới chói mắt.

Lưu Gia Thư lui về sau nửa bước, bất động thanh sắc dời tầm mắt đi, không hiểu sao lại thấy yết hầu của mình có chút khô.

Chờ khi não chị phản ứng lại, mới phát hiện thân thể đã tự hành động, một tay vén áo lên trên.

Lưu Gia Thư nghĩ thầm, rất có thể là do tối hôm qua đã ăn cơm chiên trứng của Hồ Thùy Uyên, nên động tác này là phản xạ có điều kiện.

Động tác chị rất nhanh, nhưng vẫn máy ảnh chụp được một đoạn eo hữu lực, mang theo vài phần sắc tình.

Phía trước chị, Hồ Thùy Uyên muốn ném camera ra để chụp chung, nên đã sớm chuồn trước.

Lưu Gia Thư không chần chờ gì nữa, lập tức đuổi theo

Đường lộ ở chính giữa được vây quanh bởi núi rừng cùng biển bao la hùng vĩ, ở trên đường rộng lớn, hai thân ảnh mạnh mẽ người chạy người đuổi, không ai nhường ai, cuối cùng đoạn đường kia như một cái sân thi đấu.

Chạy theo Lưu Gia Thư vào hoa viên nhỏ, Hồ Thùy Uyên ở một bên thở hổn hển oán trách:

🌸Lưu Gia Thư, chị chạy nhanh vậy làm cái gì!

Đã lâu rồi cô chưa vận động kịch liệt như vậy, cổ họng nóng rát, tứ chi mềm nhũn, giống như một giây sau sẽ ngã xuống đất.

Lưu Gia Thư cũng có chút mệt mỏi, chống đầu gối không ngừng thở dốc, bất quá thanh âm vẫn còn vững vàng:

🌸Không phải vừa rồi cô rất lợi hại sao? Nhanh như vậy đã không được nữa?

🌸Ai nói bà không được!

Hồ Thùy Uyên cuối cùng cũng giãy giụa:

🌸Lại chạy một lần nữa, tôi đảm bảo sẽ vượt qua chị!

Lưu Gia Thư:

🌸Không có hứng thú.

Hồ Thùy Uyên cong môi, đầy mặt đỏ bừng, mỉm cười kiêu ngạo:

🌸Không nghĩ tới chính chị cũng không được.

Ngày xưa Lưu Gia Thư cũng sẽ không bao giờ phản ứng tới cái loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ ấu trĩ này, nhưng ngày hôm nay lại không biết vì sao, chị ngay tức khắc lại cảm thấy có chút bực bội.

Chị lạnh lùng quét mắt tới chỗ Hồ Thùy Uyên, trong âm thanh mang theo cảnh cáo:

🌸Thu lại tin tức tố của cô đi.

Không nghĩ tới đối phương sẽ trào phúng theo khía cạnh này, Hồ Thùy Uyên liền lập tức cười lạnh:

🌸Chị nói tôi làm cái gì, chính chị cũng vậy đó thôi, chị không thấy được sao?"

Lưu Gia Thư:

🌸Không có khả năng, không ai có thể ngửi được tin tức tố của tôi.

Hồ Thùy Uyên theo bản năng cảm thấy đây là lời nói dối, nhưng mà ngay sau đó, cô lại đột nhiên nhớ tới, Lưu Gia Thư hình như có một cái tật xấu kỳ quái, chính là chỉ động dục với một mình Phác Anh Trâm.

Nhưng vừa rồi cô thực sự đã ngửi thấy.

Tin tức tố Lưu Gia Thư nhạt, lại lạnh như băng, giống như mặc kệ bất cứ Omega nhiệt tình như lửa nào, cũng có thể dập tắt ngọn lửa.

Công chính cao lãnh chỉ túng dục với một người thụ chính, cái này thiết kế này quả thật rất tình cảm.

Hơn nữa nhìn thể trạng cùng dáng người của Lưu Gia Thư, tuyệt đối là người phi thường trọng dục, hiện tại càng nhiều áp lực, thì về sau sẽ thô lỗ gấp bội.

Nhận thấy được tầm mắt của cô đang dừng trên người mình, âm thanh của Lưu Gia Thư trầm thấp vài phần:

🌸Cô cười cái gì?

Hồ Thùy Uyên bừng tỉnh đại ngộ:

🌸Tôi biết rồi, có phải chỉ một mình Phác Anh Trâm mới có thể ngửi không?

Lưu Gia Thư nhíu mày:

🌸Liên quan gì tới Phác Anh Trâm?

Đúng lúc này, Phác Anh Trâm ngáp một cái đi ra, mới vừa bước một chân ra ngoài liền cảm nhận được tin tức tố, lập tức rụt trở về, ghét bỏ nói:

🌸Làm gì vậy? Mới sáng sớm đã phát ra mùi tin tức tố nồng như vậy, bộ mới hồi xuân hả?

Vốn dĩ cô ta chỉ muốn oán giận Hồ Thùy Uyên, không nghĩ tới vừa ngước đầu lên nhìn liền hai Alpha đang nhìn cô ta, nháy mắt liền cứng lại.

Cô ta đối với Lưu Gia Thư luôn vừa kính lại vừa sợ, hiện tại vừa mới iệng mồm như lưỡi dao lại sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt xém chút nữa là không giữ được bình tĩnh.

Càng không xong chính là, Hồ Thùy Uyên lau mặt, cười lạnh một tiếng:

🌸Chúng tôi đang chờ cậu đấy.

Phác Anh Trâm: "......".

🌸Rất xin lỗi, tôi sai rồi, chị...... Mấy chị cứ tiếp tục.

Phác Anh Trâm lập tức lùi về phía cửa sau lưng, nhanh như chớp bò lên trên phòng.

Trong hoa viên nhỏ, hai Alpha vừa mới vận động xong, tin tức tố dây dưa một chỗ, micro thu âm thu được tiếng thở dốc xuyên qua tai nghe, mặt của mấy nhân viên công tác nháy mắt đỏ một mảng lớn.

Cái này thật đúng là muốn mạng người mà.

Hồ Thùy Uyên nghỉ ngơi xong rồi, không có hứng thú diễn sắc tình phối âm nữa, lấy micro bỏ trong túi quần ra:

🌸Tôi đi tắm trước đây.

Lưu Gia Thư đột nhiên ngẩng đầu, rốt cuộc biết được ý đồ thu âm của Hồ Thùy Uyên.

Ánh mắt của người phụ nữ dần nguy hiểm lên, thanh âm cũng thấp hơn mọi lần:

🌸Cô cố ý chỉnh tôi?

🌸Sao có thể chứ?

Hồ Thùy Uyên cà lơ phất phơ cười,

🌸Tôi là thở hổn hển từ sáng sớm tới giờ, còn Lưu tổng chỉ mới cống hiến được có mấy phút thôi mà?

Lưu Gia Thư: "......"

Tầm mắt sâu thẳm của chị dừng trên người nhân viên công tác, người tới lấy micro sợ tới mức thở cũng không dám, lập tức niệm một trăm lần xã hội chủ nghĩa trong lòng.

Trong phòng, cắt nối biên tập nhìn một màn trước mắt này, quả thực kích động muốn chết.

🌸Nếu đăng đoạn này lên để quảng cáo, ratting kỳ này của chúng khẳng định sẽ rất hot.

🌸Hot cái rắm! Chúng ta là 《 Cùng Ăn Nào 》, không phải 《 Cùng Ngắm Mỹ Mạo 》!

Đạo diễn dựng lông mày, nghĩ một lại nói:

🌸Đoạn chạy bộ kia không cần thêm âm thanh với phụ đề gì hết, để tự người xem não bổ đi, để tự bọn họ nhìn ra. Còn đoạn sau khi trở về, từ lúc Phác Anh Trâm ra thì tất cả đều cắt hết, phần chính không thể để tư liệu sống của bọn họ lộ ra được, cắt một cái bản đặc biệt đi.

🌸Tuân lệnh!

Sau khi Lưu Gia Thư trở về thì sắc mặt vẫn không ổn lắm. Bình thường sau khi vận động thì cả tinh thần lẫn thể xác đều rất thoải mái, nhưng không tại sao, hiện tại chị lại cảm thấy có chút bực bội.

Chẳng lẽ là vì Hồ Thùy Uyên kɧıêυ ҡɧí©ɧ chị?

Nhưng nó chẳng qua cũng không ảnh hưởng tới việc vui buồn của chị, nếu là ngày thường thì chị cũng không thèm để ý.

Vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Lưu Gia Thư lên lầu tắm rửa, lại không ngờ vừa mới mở cửa ra đã nghe tiếng nước trong nhà tắm, cái áo thun nâu ướt đẫm cùng quần đùi bị ném trên ghế, tỏa ra mùi tin tức tố dầy đặc.

Lưu Gia Thư nhăn mày lại, không chút do dự xoay người rời đi.

Chị cách phòng tắm càng ngày càng xa, cảm giác khô nóng trong người càng ngày càng nhiều. Giống như tin tức tố vẫn luôn bị áp xuống, rốt cuộc cũng tìm được đường để phát tiết.