Edit: Samie
Sở Cửu Ca nửa điểm không biết, nàng sống sót ra khỏi Sở phủ, sẽ dẫn tới sự chú ý của nhiều người như vậy.
Đương nhiên, coi như nàng biết cũng sẽ không để ở trong lòng. Chuyện hiện tại nàng phải làm, chính là hoàn thành chấp niệm của nguyên chủ, sống sót gả vào Bắc Vương Phủ, trở thành người mà nguyên chủ mong muốn, Bắc Vương Phi phong quang vô hạn.
Mặc dù, Sở Cửu Ca cũng không cho rằng, sau khi nàng gả cho Bắc Vương, trở thành Bắc Vương phi, sẽ có thể phong quang vô hạn, nhưng ít nhất có thể dựa vào thân phận Bắc Vương Phi mà đạp bay những người đã ức hϊếp nguyên chủ.
Từ phản ứng của Bắc Vương Phủ, Sở Cửu Ca có thể chắc chắn, đám hạ nhân ở Bắc Vương Phủ này nửa điểm cũng không thèm để ý chuyện nàng có phải là Bắc Vương Phi hay không? Nếu không, bọn họ cũng sẽ không thờ ơ khi nghe được tin nàng đột tử như vậy.
“Đột nhiên cảm thấy chính mình thật đáng thương.” Nhìn Bắc Vương Phủ ở ngay trước mắt, Sở Cửu Ca không khỏi thở dài trong lòng.
Vì hoàn thành ý nguyện của nguyên chủ, nàng thực sự là ngay cả mặt mũi cũng không cần, một tân nương cầm đao, tới cửa bức người ta nghênh thân, nói ra ngay cả nàng cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng phiền muộn chính là phiền muộn, biểu tình trên mặt Sở Cửu Ca vẫn không hề thay đổi một chút nào, bước chân cũng không loạn, vẻ mặt kiên định đi tới Bắc Vương Phủ, sai người phá cửa!
“Đập? Phá cửa?” Quan gia công tử đang đứng ở sau lưng Sở Cửu Ca xem náo nhiệt, nghe được lời nói của Sở Cửu Ca, kinh ngạc nhảy lên.
Hừ, bọn họ là đến xem náo nhiệt, không phải là đến làm tay chân cho Sở Cửu Ca, vị Sở cô nương này có phải hiểu lầm gì rồi không?
“Không nghe lầm, chính là phá cửa, đập đại môn của Bắc Vương Phủ cho ta, hết thảy hậu quả Sở Cửu Ca ta gánh chịu!” Đã đến giờ lành, lại không phái người đi đón dâu, Bắc Vương Phủ ép một tân nương tử như nàng phải tự mình tới cửa, nếu nàng không cho người của Bắc Vương Phủ một bài học, bọn họ còn tưởng là nàng dễ ức hϊếp.
Mặc dù, bây giờ nàng thực sự rất dễ dàng bị người ta khi dễ. Không nói Bắc Vương Phủ, riêng một Sở gia, cũng không phải chỉ dựa vào một cô nhi không cha không mẹ không gia tộc như nàng có thể chống lại.
“Ngươi nói cái gì? Sở Cửu Ca mang người đến, cầm đao đánh tới Bắc Vương Phủ, muốn người trong vương phủ chúng ta ra nghênh thân sao?” Trong một góc của Bắc Vương Phủ, Tô Mộ Bạch ngồi trên ghế đá, nhàn nhã uống trà, nghe được hạ nhân bẩm báo, vô cùng không ưu nhã phun nước ra khỏi miệng.
Hắn biết Sở Cửu Ca vô cùng bưu hãn, lại không nghĩ đến nàng hung hãn như vậy, một điểm rụt rè và e lệ của tân nương tử cũng không có.
Ưu nhã lấy khăn lau miệng, Tô Mộ Bạch bỗng nhiên đứng lên, giật mình nói: “Không đúng, Sở Cửu Ca chưa chết?”
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, tối hôm qua, mũi tên kia đâm thẳng vào trái tim của Sở Cửu Ca, coi như vương gia cho nàng ăn một viên đan dược cầm máu, thế nhưng bị vương gia đạp một cước, cho dù không chết cũng phải dưỡng thương khoảng một năm rưỡi nữa, làm sao còn có sức lực dẫn người tới phá cửa?
“Đúng vậy ạ, chưa chết… Người rất tốt, sau lưng còn dẫn theo không ít quan gia tử đệ.” Hạ nhân đến đây bẩm báo cũng mang vẻ mặt cười khổ.
Hắn sống đến từng này tuổi, còn chưa từng gặp qua người nào giống như Sở Cửu Ca, một tân nương lại trực tiếp tới cửa. Đương nhiên, đã nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng gặp qua một vị Vương phi nào có thể còn sống đến ngày thành hôn.
Bởi vậy, đừng nói sáng sớm Sở gia phái người đến báo tin Sở Cửu Ca đột tử, coi như Sở gia không ai nói ra chuyện Sở Cửu Ca đã chết, bọn họ cũng sẽ không đi rước dâu.
Bắc Vương Phủ, cho tới bây giờ cũng chưa từng chuẩn bị rước dâu. Bắc Vương Phủ bọn họ không cần nữ chủ nhân, càng không cần nữ chủ nhân mà hoàng thượng ngự tứ.
“Nữ nhân này thật không đơn giản, lại có thể tìm được người làm chỗ dựa cho nàng. Có những quan gia tử đệ kia ở đây, Bắc Vương Phủ chúng ta muốn từ chối cưới cũng không được.” Tô Mộ Bạch thô lỗ lau đi vết nước đọng trên cằm, hành vi thật không phù hợp với hình tượng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười, nhưng ánh sáng lóe lên trong đôi mắt khiến người bên ngoài không hiểu rõ.
“Vậy, để Sở cô nương đi vào ạ?” Hạ nhân cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Nàng còn chưa đi vào sao?” Tô Mộ Bạch không hiểu hỏi ngược một câu.
Không phải đập đại môn rồi sao? Làm sao vẫn chưa tiến vào?
Hạ nhân cười khổ một tiếng: “Sở cô nương nói, nàng là được ngự tứ cho Bắc Vương Phủ, không phải tự mình mặt dày tới đây. Bắc Vương Phủ muốn nàng vào cửa, phải phái người ra nghênh đón.”
“Còn dùng giọng điệu này sao? Nàng cũng đã đến Bắc Vương Phủ, rốt cuộc còn muốn như thế nào?” Tô Mộ Bạch cười, nếu không phải cố kỵ thân phận, hắn cũng muốn ra gặp mặt Sở Cửu Ca một lần.
Nữ nhân này, thật không có ý tứ.
“Người của vương phủ chúng ta không đi rước dâu, là chúng ta đã làm sai trước.” Hạ nhân liếc nhìn Tô Mộ Bạch, thấy Tô Mộ Bạch không sinh khí, lại bồi thêm một câu, “Hôn sự của Sở cô nương và vương gia là thánh thượng ngự tứ, chúng ta không nghênh đón tân nương là kháng chỉ, làm lớn chuyện này lên đối với chúng ta không có chỗ tốt.”
“Ngươi nghĩ vậy sao?” Tô Mộ Bạch nghiêng người, liếc mắt nhìn hạ nhân kia, hạ nhân đó cười khổ một tiếng, vội vàng lắc đầu, “Tiểu nhân nào có đầu óc này, là Sở cô nương nói. Sở cô nương nói, nếu chúng ta không phái người ra nghênh đón nàng, nàng lập tức đυ.ng đầu chết ngay tại đại môn, nói Bắc Vương Phủ chúng ta ép chết nàng.”
Sở Cửu Ca cũng không muốn cường ngạnh như vậy, nhưng thái độ của Bắc Vương Phủ, thực sự làm cho người ta vô cùng tức giận!
Nàng bảo người ta đập cửa Bắc Vương Phủ, người trong Bắc Vương Phủ nhận được tin tức, không những không ra xin lỗi rồi nghênh đón tân nương, mà còn điều gia binh tới ngăn ở đại môn, không cho phép nàng đi vào. Nếu không phải là nàng không có ý định tiến vào Bắc Vương Phủ, song phương nhất định sẽ giao thủ.
“Lời này của Sở Cửu Ca quả thật có đạo lý, ta càng không biết nên phản bác như thế nào.” Tô Mộ Bạch sờ cằm một cái, cười, “Bất quá, trong chuyện này, người sai cũng không phải là Bắc Vương Phủ chúng ta, mà là Sở gia và người ở trong cung kia. Sở gia tuyên bố với ngoại nhân rằng tân nương chết, trong cung cũng không phái người tới an bài hôn lễ, Bắc Vương Phủ chúng ta không nghênh thân, chuyện này quá sức bình thường.”
“Nói là như vậy, nhưng...” Hạ nhân đến đây bẩm báo lần nữa cười khổ, “Bây giờ Sở cô nương đang ở ngoài cửa, chúng ta không đón người vào, chính là chúng ta sai rồi. Bạch thiếu gia, người nói rốt cuộc chúng ta nên nghênh hay không nên nghênh thân đây?”
Sở cô nương này cũng thực sự là mạng lớn, làm sao tối hôm qua vẫn chưa chết chứ?
Nàng có biết hay không, chuyện nàng sống sót tạo ra cho người ta biết bao nhiêu phiền toái. Lại có bao nhiêu người, bởi vì nàng sống sót mà có khả năng chết đi...
“Các ngươi cứ xoa dịu bọn họ trước, chờ tin tức của ta.” Tô Mộ Bạch không dám tự tiện làm chủ, bỏ lại câu nói này, lập tức đến mật thất của Bắc Vương Phủ tìm Bắc Vương.
Thê tử như Sở Cửu Ca, cũng không phải là điều mà vương gia mong muốn, vương gia luôn luôn bá đạo, hắn cũng không dám tự tiện thay vương gia làm chủ.
Tốc độ của Tô Mộ Bạch rất nhanh, bất quá chỉ trong trong chớp mắt, người đã đến thư phòng, thông qua thông đạo bí mật, Tô Mộ Bạch đi tới mật thất của Bắc Vương Phủ.
Trong mật thất, người bị Tô Mộ Bạch bắt cóc, đan dược đại sư Đan Thanh đang luyện chế đan dược cho vương gia, cả người đứng trước lò lửa, khuôn mặt đen thui bị ánh lửa hun đến đỏ bừng.
Bắc Vương ngồi ở một bên, trên tay cầm một quyển sách, nửa bên mặt ẩn giấu trong bóng tối, làm cho người ta nhìn không rõ ánh mắt của hắn.
Ngón tay thon dài hữu lực thỉnh thoảng lật giở một trang sách, ánh mắt từ đầu đến cuối rơi xuống quyển sách, tựa như quyển sách trên tay vô cùng có sức hấp dẫn.
Tô Mộ Bạch vừa tiến vào, ánh mắt lập tức rơi trên người Bắc Vương, liếc mắt một cái, hô hấp không tự chủ được chậm lại, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, không ai khác, chỉ bởi vì...