Qua hơn khoảng ba giờ sáng, cơ thể Ngư Tranh do chưa thể thích nghi với nhiệt độ thay đổi đột ngột mà sốt cao. Da thịt Ngư Tranh nóng như lửa đốt, mồ hôi cũng đổ ướt tóc, thế nhưng cô lại run cầm cập vì lạnh.
Tiêu Cảnh Vũ không thể ủ ấm cho Ngư Tranh bằng chăn bông, thế nên chỉ có thể liên tục dùng khăn ấm lau qua cho cô.
Chỉ cách đó vài tiếng, Ngư Tranh vẫn còn kiêu ngạo lên mặt, nhưng giờ đây cô hoàn toàn nằm yên, mặc cho Tiêu Cảnh Vũ làm gì cũng không lên tiếng.
Trôi qua vài giờ đồng hồ, nhiệt độ cơ thể của Ngư Tranh cũng dần hạ xuống, lúc này đã hơn năm giờ sáng. Tiêu Cảnh Vũ trước đó chợp mắt không được bao lâu, sau đó thức trắng cả đêm để trông Ngư Tranh.
Sự mệt mỏi kèm cơn buồn ngủ vây lấy, Tiêu Cảnh Vũ tranh thủ ngủ một lát. Anh nằm xuống bên cạnh Ngư Tranh, tay ôm ngang người cô dưới lớp chăn, mặt kề sát bên đầu cô.
Vốn ngủ chưa sâu, khi hơi thở nóng hổi của Tiêu Cảnh Vũ phả vào cổ khiến Ngư Tranh có hơi giật mình. Nhưng khi lắng nghe từng nhịp thở đều đều của anh, ý thức của cô như được vỗ về mà nhanh chóng ngủ thϊếp đi lần nữa.
Lúc Ngư Tranh tỉnh táo hoàn toàn đã là sáng hôm sau, trên màn hình đồng hồ điện tử hiển thị là 09:24.
Ngồi thẫn thờ vài phút nhớ đến chuyện khuya qua, Ngư Tranh bất giác xoay đầu nhìn bên cạnh, bàn tay lúc chạm vào tấm ga đã không còn hơi ấm.
Ngư Tranh từ tốn xuống giường đánh răng rửa mặt, chải chuốc tóc tai gọn gàng xong cô mới đi xuống dưới nhà.
Từ hành lang trước phòng nhìn thẳng xuống đã thấy mọi người ngồi đông đủ, ai nấy cũng nói cười trừ Túc Mạch. Khoé môi Ngư Tranh hơi cong lên ẩn ý, từ phong thái đến lòng dạ đều phấn chấn chờ đợi chuyện hay.
Ngay khi vừa thấy Ngư Tranh đi tới, những người có mặt đều vui vẻ chào buổi sáng, riêng Túc Mạch vẫn giữ nụ cười ngượng như tối qua.
Tiêu Cảnh Vũ đang loay hoay nấu ăn ở bếp, nghe tiếng biết Ngư Tranh xuống, anh liền xoay đầu nhìn.
Không đợi Tiêu Cảnh Vũ chủ động, Ngư Tranh đã đi thẳng đến chỗ anh, mặt cũng ngước hẳn lên. Hiểu ý, Tiêu Cảnh Vũ dừng tay đang khuấy cháo, khom lưng hôn lên môi cô.
Tức khắc, tiếng trêu ghẹo truyền tới, ánh mắt Ngư Tranh cũng thoáng lên sự đắc ý. Tiêu Cảnh Vũ dĩ nhiên thừa hiểu, những hành động thân mật hiện tại của Ngư Tranh không phải dành cho anh, mà là để cố ý dằn mặt Túc Mạch.
Bị lợi dụng cũng được, miễn sao Ngư Tranh có thể bớt giận, Tiêu Cảnh Vũ sẽ không quan trọng mặt mũi của bản thân hay suy nghĩ của người khác.
Andrew lúc nào cũng trông tràn trề năng lượng tích cực, dõi theo Ngư Tranh trở ra bàn ăn ngồi xuống, cậu ta không nhịn được cảm thán: “Layla, ghen tỵ với cậu thật đấy, cậu mà không bay qua đây, chúng tôi còn nghĩ Dylan không biết nấu ăn.”
“Vậy à?” Ngư Tranh đưa mắt nhìn Andrew ngồi đầu bàn hình chữ nhật, giọng điệu cô vô thức bật ra có hơi hoài nghi.
“Lừa cậu làm gì.” Andrew lên giọng khẳng định: “Bình thường cậu ấy không đến trường cũng sẽ đi làm thêm, về tới nhà thì nhốt mình trong phòng học bài, làm gì có thời gian xuống bếp nấu ăn.”
Câu trước vừa nói xong, Andrew như nhận ra điều gì đó không đúng, cậu ta liền nghi ngờ hỏi: “Đợi chút, bình thường Dylan bận đến mức không có thời gian dành cho bản thân, thời gian đâu để hai người yêu đương?”
Ngay lập tức, những ánh nhìn đầy nghi vấn đồng loạt hướng về phía Ngư Tranh, trái tim cô đột nhiên đập thình thịch, tuy nhiên không phải là vì lo lắng, cô chỉ đang nghĩ đến câu nói vừa rồi của Andrew.
Quả thật, trước đây khi videocall với Ngư Tranh đều là lúc anh vừa thức dậy và lúc anh học bài cho đến khi đi ngủ, nếu thời gian còn lại của anh đều dành để đi học và đi làm, chứng tỏ việc tiếp xúc với Túc Mạch không nhiều.
Hơn nữa tối qua Dai cũng có nói Tiêu Cảnh Vũ không ga lăng với phái nữ, thậm chí không nhìn tới Túc Mạch, thêm cả việc anh tìm nhà thuê mới, tất cả dường như đã khẳng định mức độ bị oan của Tiêu Cảnh Vũ càng cao.
Giữa lúc Ngư Tranh còn đang ngẩn người lập luận, Tiêu Cảnh Vũ đã bưng tô cháo nóng đến ngồi xuống cạnh cô. Tiếp đó, anh lên tiếng trả lời thay: “Tò mò thì tìm bạn gái đi.”
Andrew bĩu môi khinh bỉ, cùng lúc Ngư Tranh thắc mắc hỏi thẳng: “Dylan bận đến vậy sao? Nửa tháng trước anh ấy còn khoe cùng mọi người ăn tiệc cuối tuần mà?”
“Hôm đó là sinh nhật Dai đấy!” Andrew hào hứng đáp, giây trước giây sau đã hạ giọng phàn nàn: “Nhưng Dylan ghé về chỉ để thay quần áo đến chỗ làm thêm khác, cậu ấy nán lại tầm mười lăm phút thôi.”
Nghe câu trả lời của Andrew, Ngư Tranh bỗng nhìn thẳng qua Túc Mạch ngồi phía đối diện vẫn luôn tránh né ánh mắt. Hiện tại, Ngư Tranh chợt nhận ra bản thân trước đó đã giận quá mất khôn, vô tình tự đẩy mối quan hệ giữa mình và Tiêu Cảnh Vũ rơi vào bẫy được sắp đặt.
“Tranh à, cháo nguội bớt rồi.”
Tiếng gọi của Tiêu Cảnh Vũ thoáng vang lên bên tai, Ngư Tranh có hơi giật mình thoát khỏi suy nghĩ nhìn lại. Tạm thời gác vấn đề phiền não sang một bên, Ngư Tranh cầm muỗng ăn phần cháo đã được anh thổi nguội một nửa.
Ăn sáng xong, mọi người chia nhau trở về phòng để thay quần áo chuẩn bị ra ngoài dạo phố ngày Giáng sinh.
Ngay lúc vừa đóng cửa phòng, Ngư Tranh đã dừng bước xoay người về phía Tiêu Cảnh Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Sao hôm đó anh không nói rõ?”
Tiêu Cảnh Vũ bất lực nhìn ngược lại Ngư Tranh, thật lòng đáp: “Em không cho anh nói…”
Nhận ra hớ một phen, Ngư Tranh chột dạ đảo mắt né tránh. Quả thật hôm đó cô nổi giận giành lời, nói xong thẳng tay tắt máy, hoàn toàn không đủ kiên nhẫn nghe Tiêu Cảnh Vũ giải thích.
Bỗng nhiên cảm giác tội lỗi dâng lên khiến ruột gan Ngư Tranh cũng xoắn xuýt theo, nhưng cô tuyệt đối không dễ lay chuyển, vẫn mạnh miệng tìm lối mở: “Không thể nói chuyện qua điện thoại, anh vẫn có thể gửi email kia mà?”
“Tranh.” Tiêu Cảnh Vũ đột nhiên nghiêm trọng gằn giọng, thái độ cũng cực kỳ cương quyết: “Điều anh muốn làm là giải thích trực tiếp với em, không phải viết bài biện luận chờ em chấm điểm mức độ thành thật.”
Càng lúc Tiêu Cảnh Vũ càng chiếm ưu thế, Ngư Tranh dù áy ngại nhưng vẫn không cam tâm. Cô không tiếp tục tranh cãi nữa mà quay người đi, kiên quyết khẳng định: “Dù sao thì việc anh che giấu sự tồn tại của cô ta là đã sai, biện minh hay không thì cũng không thể phủ nhận việc anh lừa dối tôi.”
Tiêu Cảnh Vũ dõi mắt theo Ngư Tranh không rời, bầu không khí vừa mới hạ nhiệt cảm tưởng như lại bị kéo căng. Im lặng một hồi, Tiêu Cảnh Vũ tự động xuống nước, anh khẽ cất bước đi đến chỗ cô đang lựa quần áo treo trong tủ.
Đứng sát sau lưng Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ bất ngờ vòng tay ôm chầm lấy cô, mặt cũng vùi vào hõm cổ cô thì thào: “Anh biết mình đã làm sai, dù biện minh hay không cũng không thể phủ nhận một việc… anh thật sự rất yêu em.”