Tuy nhiên, Lê Kiến Khanh là người phát thanh, không thể sử dụng giọng thật trong những dịp phỏng vấn chính thức như thế này.
Cô bật máy phát thanh, trưng ra một bộ mặt nghiêm túc, ngồi thẳng lưng, bắt đầu tiến hành phỏng vấn Lục Vi Chi.
Bản thảo phỏng vấn Lê Kiến Khanh đã đọc qua vô số lần, mà Lục Vi Chi hiển nhiên là một người được phỏng vấn xuất sắc, mỗi một câu nói đều ngắn gọn thành thục, nói không vấp, không cần chỉnh sửa quá nhiều.
Lê Kiến Khanh có nỗi lo trong lòng, nhưng trong quá trình phỏng vấn đều chậm rãi biến mất, đến cuối cùng cô không thể không vừa hâm mộ cũng ghen tị mà thừa nhận, giữa em trai và anh trai có một khoảng cách rất lớn.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, Lê Kiến Khanh chủ động bắt tay Lục Vi Chi, lúc này cô vẫn duy trì thái độ chuyên nghiệp: "Cảm ơn Lục tổng đã dành thời gian phối hợp, bản thảo chúng tôi sẽ đưa tới cho anh xem qua, để đảm bảo không có vấn đề rồi mới cho công bố.”
Lục Vi Chi gập người nhẹ một chút, Lê Kiến Khanh lại không có ý rời đi, cô đột nhiên đổi xưng hô: "Anh rể. Nếu lần trước anh nói xem như không có chuyện gì, tôi còn có một yêu cầu, có thể mượn điện thoại di động của anh một chút hay không? tôi muốn xác nhận, ảnh chụp đã hoàn toàn bị xóa..."
"Cô muốn kiểm tra điện thoại di động của tôi?"
Lục Vi Chi nhíu mày.
"Ngay cả Nhược Chiêu cũng không dám đưa ra lời đề nghị này với tôi."
Lê Kiến Khanh làm sao không biết mình đang nhổ lông bên miệng hổ:
"Tôi thật sự bởi vì chuyện này ăn không ngon ngủ không yên, chỉ có để tận mắt thấy tấm ảnh biến mất mới có thể an tâm. Anh rể, anh giúp tôi một việc này."
Lục Vi Chi đứng lên, từ chối một cách vô tình:
"Tôi không phải là nhà từ thiện, sẽ không lấy quyền riêng tư của bản thân để xoa dịu nỗi bất an trong lòng người khác."
Tối nay Lục Vi Chi còn có một bữa tiệc cần phải tham dự, nhìn thấy anh sắp muốn rời khỏi văn phòng, Lê Kiến Khanh đứng lên theo, trong tình huống sốt ruột nói không từ lời: "Vậy tôi có lý do nghi ngờ, anh không hề xóa ảnh của tôi."
Lê Kiến Khanh áp dụng phương pháp khích tướng sai lầm, cô cho rằng Lục Vi Chi sẽ tự chứng minh trong sạch, hoặc là bởi vì sự vô lý của cô mà tức giận. Nhưng không.
"Tôi không phải người lạ."
Lê Kiến Khanh chỉ có thể tiếp tục tăng thêm áp lực.
"Tôi là... Bạn gái của Lục Bác. Nói cách khác, tôi vừa là em gái của vợ anh vừa là bạn gái của anh trai anh. Về tình về lý, anh cầm ảnh của tôi cũng không thích hợp."
Lê Kiến Khanh tự cho rằng tình yêu ngầm với Lục Bác Tây là một bí mật, trên thực tế, sự tương tác ngoài mặt của bọn họ đã sớm bị Lục Vi Chi nhìn thấu, anh cười khẽ: "Cô đây là đang dựa vào Lục Bác Tây, muốn uy hϊếp tôi sao?"