Đồ chơi chấn động nóng lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ của Lê Kiến Khanh, cô thoải mái ngẩng đầu lên, lại mơ hồ cảm thấy không đủ, tự an ủi bằng đồ chơi so với làm tình luôn có sự khác biệt.
Đôi mắt đẫm lệ của Lê Kiến Khanh mở ra, ánh mắt lưu chuyển, cô lớn mật muốn làm chuyện xấu.
Cô mở máy ảnh ra, đặt nó kề sát giữa hai chân của mình, chụp một bức ảnh từ dưới lên trên.
Lê Kiến Khanh chưa từng làm loại chuyện câu dẫn người khác, đèn flash sáng lên, chính cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Cũng may bức ảnh chụp rất đẹp, đủ kiều diễm cũng đủ ướŧ áŧ, cô xoa ngực mình, làm ra vẻ lại gợi cảm.
Lê Kiến Khanh vô cùng đắc ý, điện thoại di động nhắc nhở sắp hết pin, màn hình tối đi, cô vội vàng chia sẻ với Lục Bác Tây, để lại một tin nhắn: cho anh trai xem.
Đồ chơi sẽ tự động điều chỉnh mạnh yếu, một trận lực rất mạnh mút lấy âʍ ѵậŧ của Lê Kiến Khanh, điện thoại di động rơi xuống giường, cô chuyên tâm hưởng thụ khoái cảm khi bị mυ'ŧ.
Lê Kiến Khanh nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu ảo tưởng dục vọng trợ hứng, nam chính lẽ ra phải là Lục Bác Tây.
Người đàn ông cao lớn cường tráng đặt cô trên giường, vòng eo vừa ưỡn lên, xuyên qua âm hộ ẩm ướt da^ʍ đãng của cô.
Trong hình ảnh trong đầu khiến Lê Kiến Khanh ý loạn tình mê mở mắt, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn lạnh nhạt.
Lục Vi Chi.
Sai rồi! Lê Kiến Khanh cả kinh, hết lần này tới lần khác hôm nay sự ảo tưởng và thân thể của cô đều không nghe chỉ huy, Lục Vi Chi là người không nên xuất hiện tựa như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính dục của cô, tiểu huyệt kịch liệt co rút lại.
Đầu Lê Kiến Khanh trống rỗng, dưới tình huống như vậy cao trào.
Cô thở hồng hộc nằm trên giường, đợi cô phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng vuốt ve ngực, trong lòng còn sợ hãi.
Vì sao lúc nãy cô lại nhớ tới Lục Vi Chi, anh là vị hôn phu của chị gái, cũng là anh trai của bạn trai cô. Điều này quả thực là đại nghịch bất đạo.
Nhất định là bởi vì tối nay gặp qua anh, khuôn mặt Lục Vi Chi không thể không làm người ta ấn tượng sâu sắc, không có gì hơn, không có nghĩa gì cả.
Lê Kiến Khanh tự an ủi mình, ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© là vô tội.
Tin nhắn mà cô gửi cho Lục Bác Tây vẫn chưa trả lời, Lê Kiến Khanh sau khi ý thức được điểm này, có chút không vui.
Nhưng dự đoán của cô lại khác một trời một vực với phản ứng của Lục Bác Tây.
Lục Bác Tây là nam sinh trẻ tuổi sức lực lại dồi dào mạnh mẽ, tuy rằng anh không bao giờ giở trò với Lê Kiến Khanh, nhưng mùa hè cô thường xuyên mặc váy, lúc khom lưng lơ đãng lộ ra rãnh ngực non mềm nhiều nước, cũng có thể làm anh nhìn chằm chằm thật lâu.
Lê Kiến Khanh dự đoán khi Lục Bác Tây nhận được ảnh chụp quy mô lớn của cô, sẽ đặc biệt hưng phấn, suốt đêm lái xe chạy tới dưới lầu nhà họ Lê, giống như chú chim nhỏ ngoan ngoãn chờ cô xuống lầu.
Lê Kiến Khanh nhíu mày:
"Cái gì mà một chút phản ứng cũng không có, Lục Bác Tây anh chết chắc rồi."
Lê Kiến Khanh cầm lấy điện thoại di động, mở giao diện tin nhắn ra, đang chuẩn bị hưng sư vấn tội.
Khung chat trên cùng vẫn dừng lại ở chữ "Cho anh trai xem" mà cô gửi.
Đợi thấy rõ tên của đối phương, máu toàn thân của Lê Kiến Khanh đều lạnh thấu.
Sự xuất hiện của cái chết thường là yên tĩnh. Tử vong xã hội cũng không ngoại lệ.