Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 9.3: Dậy sớm thật khó (caoh)

Phu quân nàng còn hay nói cơ thể mình yếu ớt, yếu chỗ nào, nàng mới đứng dậy đã cảm thấy cả người đau nhức, cũng may ngày thường nàng vẫn làm việc nhà nếu không thật sự nàng sẽ không chịu nổi đêm cuồng nhiệt hôm qua.

Hắn vừa nghe nàng giải thích, vừa lén di chuyển cơ thể lên xuống phập phồng, mυ'ŧ chặt lấy qυყ đầυ của hắn để giảm bớt du͙© vọиɠ. “Ưm… Bảo bối… Nàng ngồi lên đi…” Tuy hắn đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, nhưng chính hắn cũng không nhịn nổi, đêm qua mới nếm mùi vị của tiểu gia hỏa, ngủ một giấc tỉnh dậy trong đầu đều lưu lại hương vị, hôn một chút du͙© vọиɠ của hắn lập tức đứng dậy.

“Phu quân… Ta sợ…” Nàng trộm nhìn côn ŧᏂịŧ thô dài dưới thân, với kích cỡ kia không biết đêm qua nó đi vào trong cơ thể nàng như thế nào.

“Không sợ, không sao… Tối hôm qua không phải rất tốt sao…” Lăng Hoàng vừa dỗ nàng vừa từ từ nâng cơ thể nhỏ nhắn của nàng lên, côn ŧᏂịŧ thô dài dưới thân cắm lên phía trên, hắn ấn cơ thể nàng để nàng chậm rãi ngồi xuống: “Ưm… Bảo bối… Ta đang xỏ xuyên nàng… Nàng cảm nhận được không…”

“A… trướng quá… phu quân… trướng quá… không vào được… từ bỏ…”

Côn ŧᏂịŧ mới chỉ tiến vào được một nửa thì tiểu gia hỏa đã thở phì phò không dám ngồi xuống nữa, tư thế tiến vào vuông góc như vậy khiến đường đi chật hơn đêm qua, mới đi được nửa đường nàng đã không chịu được.

Lăng Hoàng kiềm chế đến đổ mồ hôi, chỉ được nửa chừng hắn đã bắt đầu đẩy lên: “Ưm… Bảo bối… cho ta vào thêm chút nữa đi… vào nữa đi… Ưm a… chặt quá… bên trong bảo bối thật chặt…”

“A… Phu quân…”

“Ưm… Thật ướt… Bảo bối…” Tốc độ đùa nghịch của hắn dần dần tăng lên, hai tay đỡ vòng eo thon nhỏ của nàng, khi nàng ngồi xuống, hắn lập tức dùng sức đẩy cơ thể mình lên, côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đưa vào trong cơ thể tiểu gia hỏa: “Ưm a… Bảo bối… Ta đi vào… Sâu không… Dài không… Ưm…”

“… A ha…” Lúc hắn cắn vào, Thi Mặc Nhi hoảng sợ kêu lên, hoa thịt trong tiểu huyệt cũng bắt đầu co rút.

“Ưm a… Bảo bối… Nàng đang mυ'ŧ ta… Mυ'ŧ ta đi… Ôi… Thật thoải mái…” Phân thân của hắn lúc này hoàn toàn bị tiểu huyệt bao bọc, những nếp gấp bên trong tựa như vô số cái miệng nhỏ khẽ hôn, gặm hắn, khiến hắn sảng khoái vùi ở trước ngực nàng thở hổn hển, cặp nhũ thịt mềm mại đứng thẳng ở trước mắt trở thành nơi cho hắn phát tiết, hắn há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi liếʍ nhũ hoa.

“A… Phu quân… Không cần…”

Nhũ hoa nhỏ chính là nơi nhạy cảm của tiểu gia hỏa, khi hắn liếʍ, tiểu huyệt của tiểu gia hỏa càng chặt, cơ thể cũng lắc lư theo.

Hai tay hắn vuốt ve bờ mông tròn trịa của nàng, cầm lấy, bắt đầu thúc mạnh: “Ưm… bảo bối… lại đến… đâm ta… ưm… ở bên trong nàng quá thoải mái…”

“Ưm… phu quân… phu quân… phu quân… phu quân…” Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, Thi Mặc Nhi cảm thấy kɧoáı ©ảʍ quen thuộc lại đang đến gần mình, nàng chỉ có thể tiếp tục kêu hắn.

“Ưm… Ta đây… Ưm… Ta biết… Bảo bối… Chờ ta… Chờ ta cùng nhau…” Hàm răng của Lăng Hoàng cắn nhũ hoa nhỏ của nàng, hắn di chuyển hông phối hợp với tốc độ của nàng, buộc mình nhanh chóng xuất ra: “Ưm… Bảo bối… Ta muốn bắn… Muốn bắn…”

“A…” Thi Mặc Nhi hét lên, hoa huyệt bị một luồng nhiệt mạnh xông tới, làm hoa huyệt co rút, run rẩy, cơ thể cũng theo đó run lên.

Lăng Hoàng vẫn đang bắn tinh vào bên trong, hắn nhẹ nâng tiểu gia hỏa lên, mắt liếc nhìn ra cửa sổ, trời đã sáng, hắn rút côn ŧᏂịŧ thô dài hơi mềm ra. Sáng sớm yên tĩnh hắn có thể nghe thấy tiếng hoa huyệt phun dịch nhầy trắng đυ.c của hắn ra, vô cùng dâʍ đãиɠ.

Thi Mặc Nhi không còn sức ngã xuống giường, mệt mỏi một lúc, cơn buồn ngủ dần dần đột kích, nhưng: “Phu quân… Hôm nay… Phải kính trà…”

Lăng Hoàng cười nhẹ, hôn nhẹ lên má nàng, trấn an nàng, nói: “Ta ôm nàng đi rửa mặt, chải đầu.” Hôm nay chắc chắn đã muộn rồi, nhưng hắn sẽ không nói đâu.

Aizzz, chỉ tại vật nhỏ quá ngon miệng, không ăn không được.

Kết quả, sau khi rửa mặt, chải đầu, Thi Mặc Nhi trở nên tỉnh táo hơn, nàng vừa nhìn sắc trời thì biết buổi kính trà hôm nay chắn chắn đã quá muộn.

Nàng vừa mặc y phục vừa oán hận nhìn về một phía, vị công tử tao nhã bị nàng đuổi đi vì muốn mặc y phục cho nàng, giờ phút này hắn nho nhã như thư sinh, tinh thần tươi tắn, sảng khoái chờ nàng.

Thi Mặc Nhi vừa mệt, vừa buồn ngủ lại đói, nàng nói nhỏ an ủi chính mình: “Hôm nay chắc chắn mình sẽ ăn no ngủ kĩ…”

Bên kia, lỗ tai Lăng Hoàng rất thính, hắn nghe thấy lời nàng nói, cười trộm. Vật nhỏ của hắn, rời giường hơi tức giận.