Lâm Thanh Nhã vừa mở miệng liền muốn vay một trăm ngàn.
Lần này Giang Thành cũng không hỏi tại sao cô lại cần tiền gấp như vậy, sau khi chuyển khoản xong, anh liền tắt máy, không để ý đến Lâm Thanh Nhã nữa.
Đêm hôm sau.
Trước cổng Tiền Xuân Đường.
Khi Giang Thành đến nơi, anh đã thấy Liễu Yên Vũ mặc một chiếc váy trắng đứng đợi anh ở đó từ sớm. Đường phố xa hoa náo nhiệt càng làm nổi bật một Liễu Yên Vũ hồn nhiên, giống như một tờ giấy trắng không bị ô nhiễm bởi cái xã hội bẩn thỉu này.
Lòng anh nảy sinh cảm giác trìu mến, sau đó lắc đầu đi tới.
Liễu Yên Vũ nở nụ cười dịu dàng khi nhìn thấy Giang Thành, cô nhẹ nhàng nói: "Đàn anh, em nghĩ chúng ta không cần đến Tiền Xuân Đường ăn tối đâu. Vừa rồi em đã xem qua bình luận trên web, ít nhất cũng phải tốn hơn hai mươi ngàn tệ, chúng ta vẫn còn là sinh viên, huống chi em cũng không để tâm đến chuyện này. "
"Em thấy KFC là được rồi."
Trong phút chốc, Giang Thành có chút hoảng hốt, nếu như Lâm Thanh Nhã cũng như vậy thì tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Giang Thành không khỏi cảm thấy có một chút áy náy, rõ ràng Liễu Yên Vũ còn đang đứng ở trước mặt anh, nhưng trong lòng anh lại nghĩ đến Lâm Thanh Nhã, đúng là không tôn trọng tấm lòng của Liễu Yên Vũ.
"Không sao!"
“Đêm nay anh mời, đi thôi, đừng để đàn anh đây thất vọng.” Giang Thành cười nói.
Thấy Giang Thành không có vẻ gì là đang nói đùa, Liễu Yên Vũ gật đầu và đi theo Giang Thành vào Tiền Xuân Đường. Trong lòng cô cũng không nghĩ đàn anh là người giàu có, đến lúc trả tiền, cô sẽ đề nghị chia đôi, sẽ không để đàn anh quá mức xấu hổ.
Mặc dù Liễu Yên Vũ không xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng cô cũng tiết kiệm được một số tiền tiêu vặt.
Vậy là đủ rồi.
Những người có thể dùng bữa ở Tiền Xuân Đường đều là những có uy danh ở thành phố Lâm Châu, cho nên Giang Thành và Liễu Yên Vũ có chút tầm thường giữa những con người này.
Bóng dáng của Vương Nhân Vũ xuất hiện ở cửa ra vào.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người với ánh mắt u ám, vốn tưởng rằng phần lớn những gì Thẩm Giang Nguyệt đã nói tối hôm qua là sai sự thật, nhưng bây giờ xem ra Thẩm Giang Nguyệt không có nói dối. Liễu Yên Vũ lại đối xử với tên Giang Thành này tốt hơn rồi, đã khiến Vương Nhân Vũ tức giận không thôi!
Giang Thành tốt hơn anh ta ở chỗ nào chứ?
Vương Nhân Vũ không nói một lời, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
"Một tên phế vật mà muốn tranh đoạt Liễu Yên Vũ với tao à?"
“Tối nay, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là quyền thế, cái gì là sớm nắng chiều mưa!” Vương Nhân Vũ nghĩ thầm.
Vương Nhân Vũ lấy điện thoại di động ra, đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên. Vương Nhân Vũ nói: "Cha, cha giúp con xử lý một người. Tên là Giang Thành, sinh viên năm thứ hai khoa Kinh tế và Kinh doanh của Đại học Lâm Châu. Con muốn nó phải thân bại danh liệt! "
"Ngay trong đêm nay!"
Ở đầu dây bên kia, người đàn ông trung niên liền hiểu rõ.
"Ồ? Cái thứ rác rưởi nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ con trai cha, cha vĩnh viễn sẽ không cho nó có cơ hội xoay người." Vương Giác Dân cười nói.
Ngắt điện thoại.
Vương Giác Dân hút một điếu xì gà, phun ra một đám sương mù, khi nào lại cần đích thân ông ta làm loại chuyện này chứ?
Tuy không lọt vào mười gia tộc quyền lực nhất Lâm Châu, nhưng không phải là không có thế lực, Vương Giác Dân muốn gϊếŧ một người cũng là một chuyện rất đơn giản, sau khi suy nghĩ xong liền gọi một cú điện thoại: “Giúp tôi làm chuyện này, phải xử lý sạch sẽ, hiểu chưa? "
Sau khi đối phương đồng ý, Vương Giác Dân mới nở nụ cười.
Vương Nhân Vũ cũng nhận được tin từ cha mình, anh ta mỉm cười và đi về phía Tiền Xuân Đường.
Anh ta nhìn khắp ngõ ngách, thấy Giang Thành và Liễu Yên Vũ đang ngồi ở bàn ăn trong một góc, ánh mắt Vương Nhân Vũ xẹt qua vẻ âm u, bước tới cười nói: "Đàn em, sao lại ăn cơm với loại người này? Em không sợ bị người khác phát hiện sao? Đúng rồi, anh đã điều tra ra, Giang Thành là một tên cặn bã, một kẻ hϊếp da^ʍ. "
Sự xuất hiện của Vương Nhân Vũ khiến cho Liễu Yên Vũ hoảng sợ.
Đồng thời, lời nói của Vương Nhân Vũ cũng làm cho Liễu Yên Vũ nhíu mày, cô liếc nhìn Giang Thành đang bình tĩnh ngồi ở bên kia, liên tục lắc đầu: "Anh nói bậy, anh Giang không phải loại người như vậy, anh Vương, anh nhận nhầm người rồi phải không?"
Giang Thành cũng bất ngờ nhìn Vương Nhân Vũ.
Vương Nhân Vũ hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: "Không có khả năng anh nhận lầm người, đây là tin tức của phía trên. Thậm chí Giang Thành còn bị nghi ngờ là kẻ trộm cắp, cướp giật và những vụ án quan trọng khác, Giang Thành hoàn toàn là một tên cặn bã."
"Đàn em, em có phải bị lời ngon tiếng ngọt của tên này lừa không!"
"Lần trước cậu ta cũng dùng thủ đoạn này để lừa gạt lòng tin của một sinh viên nữ khác, nếu không phải anh tìm được cô gái đó thì cô ấy cũng không dám nói cho người khác biết."
Mặc dù Liễu Yên Vũ không tin. Nhưng Vương Nhân Vũ đã nói như vậy thì rất có thể là sự thật.
Dù sao cô và Giang Thành chỉ mới quen nhau chưa được hai ngày, cô quay đầu nhìn Giang Thành hỏi: "Đàn anh, lời của hội trưởng Vương nói có phải là thật không?"
Giang Thành lắc đầu.
Vương Nhân Vũ liếc nhìn điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Anh ta đặt điện thoại lên bàn, trên màn hình hiện lên một tấm ảnh cỡ lớn, chàng trai trong ảnh đang làm những chuyện đó với cô gái say rượu trên giường, khuôn mặt chàng trai rõ ràng là Giang Thành!
Vương Nhân Vũ liên tiếp lật nhiều bức ảnh, chàng trai trong ảnh xét về dáng người và khuôn mặt đều giống với Giang Thành, Vương Nhân Vũ cười nói: “Trong điện thoại di động của anh còn rất nhiều ảnh, đàn em có muốn xem hay không, để nhận ra bộ mặt thật của anh Giang đây?"
"Em quá ngây thơ và dễ bị lừa."
Giang Thành cau mày.
Trước kia anh là một kẻ nghèo, không có tiền để cùng các cô gái nói chuyện yêu đương nên chàng trai trong ảnh đương nhiên không phải là anh.
Ảnh này chắc hẳn là được photoshop qua.
“Anh Giang, anh có muốn giải thích không?” Liễu Yên Vũ trịnh trọng nói.
Cô hồn nhiên và chân thật, nhưng cô cũng là một cô gái ghét cái ác như kẻ thù, khi nhìn thấy những bức ảnh này cô vẫn sẽ rất tức giận, cô tức giận vì sao Giang Thành lại làm chuyện như vậy, cô tức giận vì cái gì mà Giang Thành lại lừa gạt cô, thậm chí còn tức giận vì chính mình đã dễ dàng tin lời nói của Giang Thành.
Mặc dù Vương Nhân Vũ không phải là người tốt nhưng cũng ngăn cản mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
“Anh nói không có là không có.” Giang Thành nói.
"Mày vẫn nói là không có? Có muốn để tao cho mày xem video không?" Vương Nhân Vũ cười lớn.
Giang Thành thở dài, xem ra lần này Vương Nhân Vũ đã chuẩn bị sẵn mới ra tay, nếu không dùng đến thế lực của gia tộc thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà, anh cũng không rửa sạch được, anh nhìn Liễu Yên Vũ một cách chân thành: "Hi vọng em có thể tin anh, anh không làm những chuyện đó. Còn nữa... đây là chuyện giữa anh và Vương Nhân Vũ, Hiện tại, em nên tránh đi một lúc thì tốt hơn, ngày mai sẽ cho em một đáp án vừa lòng. "
"Cũng không cần đến tối mai, một tiếng nữa anh sẽ cho em đáp án."
Liễu Yên Vũ cảm thấy rằng chính mình nhất định bị điên rồi.
Cô thực sự đã chọn tin lời Giang Thành, phải biết rằng đây chính là chuyện phạm pháp, không phải chuyện nhỏ, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu nói: "Được rồi, hy vọng đàn anh sẽ không gạt em."
Nói xong.
Liễu Yên Vũ rời đi.
Vương Nhân Vũ nheo mắt lại.
Không biết Giang Thành đã dùng phương pháp gì khiến Liễu Yên Vũ mê muội như vậy, tưởng rằng đêm nay sẽ làm cho Giang Thành biến mất mãi mãi, bấm vào trang tin tức địa phương Lâm Châu, tiêu đề là một dòng chữ lớn cực kỳ bắt mắt.
“Một sinh viên của đại học Lâm Châu, đã bị Cục Công an bắt giữ vì tình nghi hϊếp da^ʍ, trộm cắp và cướp đoạt tài sản!”
Mà lúc này.
Bên ngoài Tiền Xuân Đường vang lên tiếng còn báo động của cảnh sát.
"Giang Thành..."
"Đấu với tao, mày vẫn còn non lắm!"