Edit: Tiểu Mộc Nhi
Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tần Tranh rất nhiều, lực phun mạnh đến mức đập mạnh vào miệng tử ©υиɠ, cùng với đó là nhiệt độ nóng kinh người.
Khiến cho cơ thể Thẩm Uyển Uyển co giật, dưới tác động của tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô gần như đạt đến một cơn cực khoái nhỏ khác.
Cô thở hổn hển, nếu không phải Tần Tranh vẫn đang ôm cô, có lẽ bản thân đã ngã xuống đất mà nằm trong nước bất tỉnh rồi.
Đây là vấn đề nhỏ của cô, sau cơn cao trào cô vô cùng buồn ngủ, giống như một con mèo Ba Tư đã được ăn uống no nê vậy.
Tần Tranh biết điều này nên vừa rút côn ŧᏂịŧ ra vừa nhéo vòng eo thon gọn của cô, vặn xoắn vùng da thịt không có chút mỡ thừa.
"A...họ Tần kia, sao anh lại nhéo tôi?’
Thẩm Uyển Uyển nhăn mặt đau đớn, dư vị sau cao trào vẫn còn đó, âm thanh kêu đau của cô giống như một tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng, dai dẳng và quyến rũ.
Côn ŧᏂịŧ vốn mềm nhũn suýt chút nữa bị cô câu dẫn mà cương cứng trở lại.
Hắn nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình, một tay ôm người phụ nữ, tay kia cầm lấy vòi hoa sen để rửa sạch phần thân dưới chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ của cả hai.
Nhưng vừa cúi đầu xuống, hắn lại tình cờ nhìn thấy chất lỏng trắng đυ.c chảy ra từ giữa đôi chân trắng như tuyết và đầy đặn của Thẩm Uyển Uyển, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vùng bụng dưới của hắn co thắt.
Chết tiệt!
Thật là cmn dâʍ đãиɠ.
Tần Tranh thầm chửi trong lòng, hướng vòi sen về phía tiểu huyệt bị thao đến ửng đỏ, duỗi ngón tay ngẫu nhiên đâm vào hai lần, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra càng nhiều, tí tách chảy xuống nền gạch.
“Ưm…”
Thẩm Uyển Uyển lại kêu lên một tiếng, đùng đôi mắt hạnh của nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tần Tranh, cười nhẹ một tiếng: “Anh sợ tôi nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi mang thai con của anh sao? Nếu vậy thì đừng xuất vào bên trong, vừa muốn sướиɠ nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm. Làm sao lại có chuyện tốt như vậy được?”
Chẳng nhẽ cô, Thẩm đại tiểu thư lại bị chơi miễn phí như vậy?
Tần Tranh nghe xong, liền thật thực sự muốn nhét toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chiếc miệng sắc bén của Thẩm Uyển Uyển.
Người phụ nữ này luôn có thể dễ dàng khơi dậy cơn giận của hắn chỉ bằng vài lời nói.
Hắn ngước lên với đôi mắt rực lửa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Uyển Uyển rồi hỏi: “Tôi vô trách nhiệm ở chỗ nào?”
Thẩm Uyển Uyển đột nhiên sửng sốt.
Sau đó cô mới nhớ ra người đàn ông trước mặt không phải bạn tình của cô, mà là chồng cô, cho dù cô có thai thì cũng là con đẻ chứ không phải con ngoài giá thú.
Mối quan hệ hôn nhân của họ có ý thức tồn tại thấp đến mức ngay cả bản thân cô cũng quên mất.
“Haha, thật xin lỗi, tôi quên mất chúng ta đã kết hôn.” Thẩm Uyển Uyển xấu hổ cười khan hai tiếng.
Tần Tranh vẫn giữ sắc mặt âm trầm, ngón tay nắm lấy âʍ ѵậŧ phía trên miệng huyệt, dùng đầu ngón tay vặn xoắn vật nhỏ căng sữa, nhào nặn qua lại, trầm giọng hỏi: "Quên? Vừa rồi là ai cứ la hét gọi chồng?”
"Là em, là em...chồng ơi…”
Thẩm Uyển Uyển toàn thân run rẩy, điểm yếu nhạy cảm đã rơi vào tay ai kia, cô liền phải vội vàng cầu xin sự thương xót, chớp chớp đôi mắt quyến rũ nói: “Thật sự không thể tiếp tục làm thêm nữa, ngày mai tôi có cuộc họp, cần phải dậy sớm.”
Tần Tranh không biết có phải thực sự tin lời cô nói không, hay là đã thoả mãn, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, hắn dùng khăn tắm bọc lấy Thẩm Uyển Uyển rồi ôm cô trở lại phòng ngủ.
Khi Thẩm Uyển Uyển vừa được đặt xuống giường, cô lập tức duỗi thẳng chân tay, mặc kệ bộ ngực, âʍ ɦộ và cặp mông trần như nhộng, cứ thế nằm ngủ.
Tần Tranh lấy bộ vest và áo sơ mi từ trong tủ ra một cách quen thuộc, khi hồi thần, nhìn thấy bộ dáng như vậy của Thẩm Uyển Uyển, hắn liền dùng lòng bàn tay vỗ vào mông cô.
Bang!
m thanh vô cùng lớn, cặp mông trắng như tuyết cũng theo đó đung đưa.
“Mặc quần áo rồi hẵng ngủ.”
“Không muốn, tôi thích ngủ khỏa thân từ năm mười sáu tuổi, anh không biết à?”
Thẩm Uyển Uyển đảo mắt nhìn Tần Tranh.
Chuyện này Tần Tranh thật sự không biết.
Từ bạn tình đến vợ chồng, họ đã làm rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thực sự “ngủ” với nhau một lần.
Cũng giống như lần này, Thẩm Uyển Uyển nằm trên giường không muốn cử động, trong khi Tần Tranh đã thay xong quần áo, tỉ mỉ cài đến tận cúc trên cùng của áo sơ mi.
Theo lời của Thẩm Uyển Uyển, bầu không khí giữa hai người nhất thời trở nên có chút xấu hổ, xung quanh rơi vào im lặng.
Cuối cùng, Thẩm Uyển Uyển không nhịn được nữa, ngước mắt lên hỏi Tần Tranh: “Anh phải đi rồi à?”