Giống Tiêu Hạo Trần niên thiếu, hay là ảo ảnh từng khiến tim hắn nhảy nhót vội vã.
Đoạn Thanh Hàm cau mày: “Bệ hạ?”
Hoàng thượng khoát tay: “Thôi, thôi, hôm nay trẫm tìm ngươi đến, là muốn điều ngươi đi bộ Hộ đảm nhiệm quan chủ sự, sợ ngươi lại cảm thấy trẫm có ý xấu nên mới cố ý đích thân thương nghị cùng ngươi. Ngươi có bằng lòng không?”
Đoạn Thanh Hàm nói: “Bệ hạ dời vi thần khỏi bộ Hình, có phải là bồi thường Hoàng hậu, hoàn toàn giao bộ Hình vào tay Hoàng hậu không?”
Hoàng thượng im lặng phút chốc, nhắc nhở đầy ẩn ý: “Thanh Hàm, Hoàng hậu là chính thê của trẫm, bất luận ngoại thích làm loạn ra sao, trẫm đều sẽ kính y yêu y. Bây giờ Tiêu gia đã đổ, Hoàng hậu ở trong cung nhất định gặp rắc rối khắp chốn, nếu có thể thì đưa bộ Hình cho y. Phẩm hạnh của Hoàng hậu có thể đủ sức gánh vác trọng trách này, ngươi nên rõ ràng mới đúng.”
Hoàng hậu yên lặng chờ đợi tin tức trong Phượng Nghi cung.
Lá thư của Chử Anh Duệ nhanh chóng được truyền trở về.
Tiêu Cảnh Lan được Thích Vô Hành dẫn theo bên người, tự tay dạy dỗ huấn luyện, cũng không có cử chỉ tàn bạo nào, thậm chí rất có tâm ý yêu nhân tài.
Thị nữ thấy vậy mới vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hoàng hậu, cuối cùng ngài cũng có thể ngủ ngon rồi.”
Hoàng hậu lo lắng lắc đầu, chậm rãi đốt tờ giấy thư trên ngọn nến.
Y không hề quen biết Thích Vô Hành, nhưng cũng từng có duyên gặp mấy lần.
Thích Vô Hành tính cách thâm độc thủ đoạn tàn nhẫn, nếu không cừu không oán thì thôi cục diện bây giờ… Thích Vô Hành làm sao sẽ đối xử tử tế với Tiêu Cảnh Lan chứ?
Hoàng hậu đang trầm mặc lo nghĩ, bỗng nhiên có cung nhân nhẹ chân bước vào.
Cung nhân thấp giọng báo: “Hoàng hậu, Tần quý phi tới.”
Tần Trạm Văn là con của Võ tướng Tần An.
Bình thường ở Minh Vinh các, kiệm lời ít nói, bình tĩnh ôn hòa, ngoài việc sẽ cắn người khi bị An Minh Thận kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì thật sự giống con thỏ trắng lớn dịu dàng vô tội.
Hoàng hậu không liên quan gì đến thỏ trắng lớn, nhưng cũng biết Tần Trạm Văn là một người khó đối phó hơn An Minh Thận nhiều.
Tần gia đời đời là võ tướng, chưa bao giờ có nhiều thực quyền.
Kể từ khi sinh ra một Tần Trạm Văn nhu nhu nhược nhược, năm tướng lĩnh Tần gia thăng quan tiến chức tới tấp, Tần An thậm chí còn là thống lĩnh ba mươi vạn đại quân của quân doanh Đông Sơn, trông giữ biên giới Thanh Khâu, gần như đứng ngang hàng với Tiêu gia.
Nhưng hôm nay, Hoàng hậu đang ở trong một tình huống vô cùng lúng túng, mà Tần Trạm Văn lại đến.
Hoàng hậu nói: “Không gặp.”
Cung nhân hơi khó xử: “Tần Quý phi có câu nói, muốn lão nô nhất định phải truyền đạt, Hoàng hậu có muốn nghe không?”
Hoàng hậu trầm mặc chốc lát mới mở miệng: “Nói đi.”
Cung nhân nói: “Tiêu công tử bị giáng chức tòng quân, đi Tây Bắc là tòng quân, đi núi Thiên Tiệm cũng là tòng quân. Tần gia và Tiêu gia không cừu không oán, để Tiêu công tử theo Tần tướng quân tới núi Thiên Tiệm, chung quy sẽ tốt hơn Tây Bắc rất nhiều.”
Hoàng hậu bóp vỡ tách trà trên tay, tức giận một chưởng đập lên bàn.
Thị nữ hoảng sợ cầm khăn tay: “Hoàng hậu, Hoàng hậu bớt giận, cẩn thận tổn thương tay mình. Lời ấy của Tần Quý phi cũng không phải là hoàn toàn không có lý. Tần lão tướng quân ngay thẳng chính trực, dù sao cũng khiến người ta an tâm hơn tên đồ tể Thích Vô Hành kia.”
Hoàng hậu nhắm mắt thở dốc, run giọng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Nếu Cảnh Lan tới núi Thiên Tiệm, ta sẽ thành một con cờ mặc Tần gia tùy ý nắn bóp! Y biết… Y biết ta chắc chắn sẽ không lại để Cảnh Lan xảy ra chuyện gì, nên mới nói ra điều kiện vào lúc này, buộc ta đi vào khuôn phép!”