Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 28

Edit: Agehakun

Beta: Ly

Ninh Thư khẽ mím môi, cậu không muốn nhiều lời nên chỉ gật đầu bảo: “Chỉ là ngủ không được ngon giấc thôi ạ.”

Văn Dụ Châu lại kéo tay thiếu niên lại không cho cậu đi, biểu cảm dần trở nên lạnh lùng: “Lúc tôi đến trường đón cậu, hai người đã đi đâu?”

Ninh Thư hơi kinh ngạc, cậu không ngờ là Văn Dụ Châu lại tới trường đón mình. Chỉ là cậu vừa nhớ lại cảnh đối phương uống say làm loạn vào tối hôm qua, trong lòng lập tức trào dâng lửa giận, có chút giận dỗi nói: “Không liên quan đến chú.”

Vẻ mặt Văn Dụ Châu lạnh xuống: “Vậy giờ là chỉ liên quan đến cậu ta, không liên quan đến tôi, có đúng không?”

Văn Huyên đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ đang lôi kéo nhau thì không khỏi sửng sốt: “Dụ Châu, hai đứa đang làm gì đấy?”

Văn Dụ Châu buông tay ra, lạnh nhạt đáp: “Không có gì.”

Mà Ninh Thư thì lại thừa dịp lúc này chào Văn Huyên một tiếng, nói: “Con lên tầng trước nha dì Văn.”

Văn Huyên đi xuống nói nhỏ với Văn Dụ Châu: “Em xem em đi, già đầu rồi mà còn không hiểu chuyện cứ đi so đo với Tiểu Thư vậy hả.”

Văn Dụ Châu có chút bực bội lạnh lùng nói: “Chị, chị không hiểu đâu.”

Văn Huyên nói: “Ừ, chị không hiểu. Giờ chị không quản nổi em nữa rồi, suốt ngày nhọc lòng vì chuyện hôn nhân của em, lại còn khiến Tĩnh Nhu nhà người ta bị mất mặt nữa.”

Văn Dụ Châu liếc lên tầng một cái, nói với cô: “Giữa em và Lâm Tĩnh Nhu không có gì hết, chị không cần phải nhọc lòng.”

Văn Huyên thấy hắn vừa mới dứt lời đã đi thẳng vào trong thì không nhịn được mà nói: “Em tưởng là chị muốn lắm à, nếu không phải ông ngoại đã dặn dò mà con bé Tĩnh Nhu lại còn thích em như vậy, còn lâu chị mày mới nhúng tay vào chuyện này.”

Ninh Thư lên tầng, sau khi vào phòng thì lập tức khóa trái cửa lại. Cậu đặt cặp sách xuống sau đó lôi thuốc ra, lúc đọc hướng dẫn sử dụng, thiếu niên chỉ cảm thấy nóng ran cả mặt.

Ninh Thư bóp chặt tuýp thuốc mỡ kia trong tay, cảm thấy rất thẹn thùng. Cậu đần ra một hồi rồi chợt chú ý tới tiếng bước chân vang lên ngoài cửa phòng.

Ninh Thư cực kỳ nhạy với tiếng bước chân của Văn Dụ Châu, cậu gần như đã nghe ra đó là tiếng bước chân của đối phương ngay tức khắc.

Trái tim của thiếu niên “thịch” lên một tiếng, cậu mon men bước qua.

Ninh Thư đứng bên trong cánh cửa đợi một lúc lâu, tiếng bước chân của Văn Dụ Châu cũng đã dừng ngay ngoài cửa rồi. Cậu do dự một chút, suy nghĩ xem lát nữa người đàn ông mà gõ cửa thì mình nên dùng lý do và dáng vẻ gì để từ chối đối phương đây. Ninh Thư có chút khẩn trương thầm nghĩ, nhưng cậu không ngờ là Văn Dụ Châu chỉ dừng lại trước cửa phòng cậu một lúc rồi ngay sau đó đi xuống dưới tầng luôn.

Thiếu niên sững sờ, cậu đứng trong phòng lắng tai nghe một chút, nghe được rằng Văn Dụ Châu đang chuẩn bị ra ngoài.

Ninh Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ cậu mới lại cầm tuýp thuốc mỡ lên rồi bóp chặt, sau đó lấy hết can đảm đi lên trên giường rồi nằm xuống.

Ninh Thư hơi hếch mông lên, sau đó vươn tay…

Mà ở dưới tầng, Văn Huyên nhìn em trai đi rồi quay lại, không khỏi dò hỏi: “Không phải em bảo cơ quan có việc à?”

Văn Dụ Châu hời hợt đáp: “Đã gọi điện thoại xác nhận lại, không có vấn đề gì lớn.”

Văn Huyên nhìn hắn lại bước lên tầng, cô thầm nghĩ nếu mà đứa em trai này của cô dồn sự chú ý đối với công việc sang phụ nữ thì cũng sẽ không đến mức tới giờ mà vẫn chưa kết hôn.

Văn Dụ Châu mở cửa sổ phòng mình ra, nhìn thấy cửa sổ bên phía đối diện đang mở tung, mà thiếu niên thì lại đang nằm ở trên giường khẽ hếch cái mông lên.

Hai mắt Văn Dụ Châu hơi tối lại, nhìn cái mông trắng nõn mịn màng căng mẩy của thiếu niên, hắn không khỏi đứng im tại chỗ, lặng lẽ dõi theo động tác của cậu một hồi lâu.

Ninh Thư gian nan hoàn thành nhiệm vụ bôi thuốc.

Sắc mặt của cậu hơi trắng bệch, bởi vì ban nãy đã sơ ý chạm trúng vết thương nên đến giờ cậu vẫn cảm thấy nhoi nhói.

Thiếu niên giấu tuýp thuốc mỡ đi.



Ninh Thư làm xong thì đi xuống dưới tầng, lúc chuẩn bị về phòng lại nghe Văn Huyên chợt nói với cậu: “Tiểu Thư, dì có gọt ít hoa quả, con mang lên cho Dụ Châu hộ dì nhé. Dạo này chú con khá là mệt nhọc với công việc, buổi tối còn phải kèm học cho con nữa, rất vất vả.”

Ninh Thư sửng sốt: “Chú Văn không ra ngoài ạ?”

Cậu nhớ rõ ban nãy cậu có nghe thấy hắn nói như vậy.

Văn Huyên đáp: “Cũng định ra ngoài rồi nhưng sau lại xảy ra chút chuyện.” Cô nói tiếp: “Dưa Hami* này ngọt lắm, con ăn thử đi.”

*Bên mình hay gọi là dưa lưới/ dưa vàng í mọi người

Ninh Thư bặm môi, cầm theo đĩa trái cây đi lên tầng. Cậu do dự một chút, gõ cửa phòng Văn Dụ Châu rồi gọi: “Chú Văn.”

Văn Dụ Châu mở cửa ra, cặp mắt sâu hoắm kia nhìn cậu chằm chằm.

Ninh Thư bị hắn nhìn đến mức không nhịn được mà né tránh, cậu cúi đầu nhẹ giọng nói: “Dì Văn bảo em mang dưa Hami lên cho chú.”

Văn Dụ Châu không nhận lấy đĩa trái cây từ cậu luôn, chỉ nói: “Vào đi.”

Ninh Thư đành phải đi vào, vốn dĩ cậu định là đặt đĩa xuống bàn xong thì sẽ lập tức chạy lấy người, nhưng cậu không ngờ Văn Dụ Châu lại đột nhiên khóa cửa phòng lại.

Sắc mặt của thiếu niên lập tức tái nhợt.

Thân hình cao lớn của Văn Dụ Châu tiến lại gần, mang đến cảm giác áp bách.

Ninh Thư lùi ra sau theo bản năng, cậu vừa nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua là sắc mặt lại tái đi không ít.

Văn Dụ Châu khẽ nhíu mày, hỏi: “Đau lắm à?”

Ninh Thư ngẩng đầu lên, hơi trợn tròn đôi mắt.

Văn Dụ Châu lạnh lùng bảo: “Lại đây, để tôi nhìn xem.” Giọng điệu của hắn hoàn toàn là kiểu mệnh lệnh, khiến cho người ta không có cách nào từ chối.

Ninh Thư lập tức che chắn cơ thể của mình, nói: “Không cần, chú Văn…”

Hiện tại trong đầu cậu toàn là cảnh tượng ban nãy mình bôi thuốc ở trong phòng đã bị người đàn ông nhìn thấy hết cả rồi.

Điều này khiến cho cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Văn Dụ Châu lạnh giọng nói: “Lại đây.”

Ninh Thư không hề có quyền lợi từ chối, cậu bị Văn Dụ Châu ôm vào trong lòng.

Dưới ánh đèn, cậu nằm trên giường của người đàn ông, gương mặt có thể cắt ra máu nhưng thân thể lại không kìm được mà run lên.

Văn Dụ Châu cau mày nhìn thoáng qua vết thương, chắc là hắn cũng không ngờ là nó lại nghiêm trọng như vậy.

Một lúc sau, hắn nói: “Ninh Ninh, xin lỗi em.”

Ninh Thư hơi kinh ngạc.

Văn Dụ Châu luôn là vẻ lạnh lùng, nói khó nghe chút thì là cuộc đời của hắn cực kỳ thuận buồm xuôi gió nên hắn khá là kiêu ngạo, chưa bao giờ phải cúi đầu nhận sai.

Ninh Thư mím môi, không biết nên đáp lại gì. Quả thật Văn Dụ Châu đã uống say nên mới không kịp chuẩn bị trước.

Hắn sờ đầu thiếu niên, nói: “Chú không nên cưỡng ép em.”

Hai má Ninh Thư nóng lên, cậu vẫn luôn bị Văn Dụ Châu nhìn chằm chằm nơi đó nên không nhịn được mà đứng dậy mặc quần vào.

Văn Dụ Châu không nói gì nhưng đôi mắt lại hơi sầm xuống một chút.

Ngày đó ở trong phòng, ngay sát vách tường, ánh đèn mờ ảo, nơi đó của thiếu niên là một màu đỏ tươi xinh đẹp.

Giống như một cái miệng nhỏ vậy.

Yết hầu của người đàn ông hơi nhúc nhích, khẽ giữ chặt gáy thiếu niên.

Ninh Thư lại nhận ra hắn có chút gì đó không ổn, không khỏi né tránh ánh mắt của hắn, cậu nói: “Chú Văn, chú đã bảo là sẽ không cưỡng ép em…”

“Em với Triệu Nhạc Thịnh là sao?” Đôi mắt Văn Dụ Châu sầm lại, hỏi.

Ninh Thư nói: “Em với lớp trưởng chỉ là bạn.”

Cậu không biết tại sao Văn Dụ Châu lại ghen với Triệu Nhạc Thịnh, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Sắc mặt của Văn Dụ Châu càng tối hơn, nói: “Sau này bớt qua lại với cậu ta.”

Ninh Thư không đáp, cậu cảm thấy mờ mịt đối với việc Văn Dụ Châu cứ luôn quản giáo cuộc sống và các mối quan hệ, thậm chí là vòng bạn bè của mình.

Văn Dụ Châu dùng thân phận gì để nói? Quan hệ hiện giờ của bọn họ chẳng phải chỉ là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thôi sao?

Văn Dụ Châu nói xong thì ôm thiếu niên lên, sau đó bắt đầu hôn cậu.

Ninh Thư nghĩ đến chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, đến giờ vẫn thấy hơi ám ảnh, cậu vô thức né tránh nụ hôn của người đàn ông.

Sắc mặt của Văn Dụ Châu trở nên khó coi nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Không chạm vào em.”

Môi của Ninh Thư bị hắn ngậm lấy, sau đó tiếng hôn “chùn chụt” vang lên. Đến Ninh Thư khi nghe thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng.

Thiếu niên trong lòng mình bị hôn đến thở hổn hển. Vóc dáng cậu mảnh khảnh nhưng khi so sánh với bạn cùng lứa tuổi thì lại khá là cân xứng, chiều cao cũng không thấp, ôm vừa đẹp.

Văn Dụ Châu sờ mấy nơi lộ xương trên người cậu, nói: “Gầy quá, phải ăn cho béo lên chút.”

Ninh Thư biết cánh đàn ông thường hay nói mấy lời kiểu vậy, cậu không nhịn được bảo: “Chú Văn, đừng đối xử với em như con gái.”

Văn Dụ Châu lạnh giọng đáp: “Tôi không xem em là con gái, em hơi gầy.”

Ninh Thư lại vô thức nhớ tới những lời mà mấy bạn gái thường hay nói trong lúc yêu đương: “Bảo mình ăn cho béo lên chút, nhưng mình mà béo lên thì kiểu gì cũng sẽ dòm ngó đứa con gái khác cho mà xem.”

Thiếu niên bất chợt nói ra một câu tương tự theo bản năng: “Đợi em béo lên thật rồi, có khi chú Văn sẽ ghét bỏ em cũng nên.”

Văn Dụ Châu ngắt nhéo da thịt mềm mại của cậu: “Không đâu, dù em có béo lên thì chú cũng sẽ không ghét bỏ em.”

Nếu chỗ nào đó mà trắng và mẩy hơn nữa thì hắn lại càng thích.

Yết hầu Văn Dụ Châu khẽ chuyển động, tầm mắt hướng về phía cái mông của thiếu niên.

Ninh Thư không biết hắn đang nhìn gì, cậu khẽ nhúc nhích, nói: “Em cần phải về phòng rồi ạ.”

Vốn dĩ hôm nay Văn Dụ Châu còn định lăn lộn cậu một lúc nhưng nghĩ đến vết thương của cậu, hắn buông tay ra bảo: “Hôm nay không cần học bù.”

Ninh Thư hơi sửng sốt, ngay sau đó cậu mím môi thầm thở phào một hơi. Hiện giờ cậu cũng không muốn mặt đối mặt nói chuyện với Văn Dụ Châu chút nào.

Văn Dụ Châu lại nhìn cậu nói: “Nhưng mà tôi muốn thu ít lãi.”

Ninh Thư không khỏi nhìn qua, khẽ mở to hai mắt, hỏi: “Lãi gì ạ?”

Văn Dụ Châu dùng cặp mắt sâu hoắm nhìn cậu, ngay sau đó trầm thấp đáp: “Lãi gì thì vẫn chưa rõ, tạm thời cứ nợ trước đã.”



Mấy ngày nay Lâm Tĩnh Nhu đi sớm về trễ.

Văn Huyên hỏi: “Tĩnh Nhu, chuyện mà chị bảo em, em suy nghĩ đến đâu rồi?”

Lâm Tĩnh Nhu không nhịn được mà đỏ mặt, cô ấy đáp: “Chị Huyên Huyên, Dụ Châu… anh ấy thích như vậy thật ạ?”

Văn Huyên nói: “Làm gì có gã đàn ông nào mà lại không thích một người phụ nữ trưởng thành chứ. Đừng nhìn vào cái vẻ giả bộ đứng đắn ngoài mặt của bọn họ, sau lưng là như thế nào còn chưa rõ được đâu.”

Lâm Tĩnh Nhu càng nghĩ càng cảm thấy e lệ.

Cô ấy trở lại phòng mình lấy quần áo ra mặc, sau đó xịt nước hoa, tới gõ cửa phòng một cách đầy chờ mong.

Văn Dụ Châu mở cửa ra.

Lâm Tĩnh Nhu vuốt mái tóc đen óng của mình, cô ấy dùng cặp mắt trong veo, quyến rũ như nước nhìn hắn: “Dụ Châu, em đọc xong quyển sách hôm trước rồi, em đến trả lại sách.”

Văn Dụ Châu liếc cô ấy một cái.

Người phụ nữ mặc một bộ đồ ngủ bằng ren, cảnh xuân bên trong lấp ló sau lớp áo.