Ngay giờ phút này đây, trong lòng Lam Lam lại trải qua cơn hoán lạc mà khi ở cùng với anh cô đều được hưởng thụ.Nhưng lý trí của cô lại đang nhắc nhở cô, đây là một nơi hoang vắng lại còn ở ngoài trời.Cho dù con người không đến đây thì cũng có thể có những con vật nguy hiểm xuất hiện.Với lại An Nhiên còn ở lều trại một mình, nếu con bé thức giấc không thấy hai người,có phải con bé lại sợ và khóc nức nở lên không?
Cô cũng thừa biết, nếu như anh nổi lên cơn thú tính chắc chắn anh sẽ không buông cô ra.
Bây giờ cô cũng không biết làm sao nữa, cô có nên ngăn anh lại hay không?
"Ông xã! Ở đây là trong rừng mà!"Cô muốn nhắc nhở anh, biết đâu anh sẽ suy nghĩ lại và buông tha cho cô.
Vậy mà không như những gì cô tưởng tượng,lời nói của Lam Lam vừa mới dứt thì Lục Diệp Bằng đã không thèm suy nghĩ kéo thẳng chiếc qυầи ɭóŧ của cô văng ra xa.
Lục Diệp Bằng im lặng và cho đến khi tầm nhìn anh liền dời xuống phía dưới,hơi thở anh càng lúc càng nóng sôi sục lên vì ánh mắt của anh bây giờ đã nhìn một thứ mà sẽ khiến thỏa mãn cơn quái thú trong lòng của anh đang bùng cháy dữ dội.
Một sự khao khát muốn chinh phục bắt đầu dâng lên.
Thời gian như ngưng lại, đôi mắt mơ màng của Lam Lam luôn nhìn về người đàn ông phía dưới.
Cô biết bây giờ,cô đã không thể thoát khỏi tay anh nữa rồi.Nếu như anh muốn, cô có chạy thì cũng không còn đủ sức lực để chống lại anh.
Lúc này,Lục Diệp Bằng mới để ý câu nói của cô,anh liền bật cười thành tiếng.
“Ở đây thì sao? Chẳng phải sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho em sung sướиɠ hơn sao? Trước đây chúng ta cũng từng làm ở ngoài trời rồi mà !”
Dứt lời,Lục Diệp Bằng cúi đầu nhìn ngắm nơi tư mật đang có hai cánh hoa nở rộ thật là xinh đẹp dưới đôi mắt đen láy của anh.
Bàn tay anh cũng nhẹ nhàng xoa nhẹ hai bên viên ngọc đang không ngừng xưng lên, giọng điệu gầm gừ.
“Bà xã ! Đừng trốn tránh nữa? Nhìn xem, mới đó đã chảy nhiều nước,xem ra…Em cũng đang khao khát anh lắp đầy cơ thể của em lắm có đúng không?”
Lam Lam nghiến răng,hai siết chặt thành đấm đấm.Nếu cho cô một chút sức lực nào đó, thì cô sẽ đánh người đàn ông này cho nhừ tử.
"Ưmmm…!"Lam Lam thở hỗn hển, ánh mắt nhìn anh cầu cứu.
Cậu anh em của anh từ rất lâu đã thức dậy bành trướng trong lớp quần thể thao của anh, nhưng anh cũng cũng không vội vàng ăn thịt cô ngay bây giờ.
Đôi môi của anh bắt đầu di chuyển, hướng đến nơi tư mật liền thẳng đến.
"Ưmmm…Á… Diệp Bằng…"Lam Lam cong người lên, dường như có một nguồn điện nào đó đang chạy trong người của cô.
Lam Lam không nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật mà anh và cô lại làm những chuyện này ở đây.Nếu đồn đại ra ngoài, cô không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
“Em thật thơm… Lại ngọt,anh chết mất thôi bà xã!”
Tối hôm nay Lục Diệp Bằng đã điên thật rồi!
Lục Diệp Bằng u mê vị ngọt của cô,anh liên tục nuốt hết tất cả xuống bụng.
Hai tay của anh thì lại không ngừng đưa lên xoa nắn hai quả đào không to cũng không nhỏ của cô.
Anh cũng phải công nhận một điều, lần này khi cô trở về đây.Cô đã có một chút thay đổi.
Đặc biệt là thân thể của cô có phần nóng bỏng đẩy đà hơn lúc trước rất nhiều, vòng một và vòng ba thì nở ra cong lên đến nỗi khi cô mặc những chiếc váy ngắn luôn làm cho rất nhiều người đàn ông để ý, nhưng ngược lại chiếc eo của cô lại nhỏ nhắn đến nỗi chỉ bằng một tay của anh cũng có thể nắm được.
Suy nghĩ vừa đi qua,lại khiến anh nhớ lại câu nói của cô lúc trước đã từng so sánh anh với những bạn trai ngoại quốc của cô.
Không lẽ là…
Máu huyết dâng trào lên,cơn ghen tuông bắt đầu trỗi dậy.Lục Diệp Bằng nhanh chóng rướn người lên không suy nghĩ liền đặt câu hỏi.
“Em từng có bạn trai ngoại quốc sau ly hôn với anh sao?”
Điều anh không muốn nghe nhất chính là cô đã từng qua lại với người đàn ông khác sau lưng của anh.
Cô đã phản bội anh sao?
Nếu sự thật là như vậy,anh không biết mình sẽ làm gì cô nữa.
Có khi anh sẽ không kiềm chế mà lấy luôn mạng của cô mất
Cơn kɧoáı ©ảʍ hạ thân biên mất khiến trong lòng Lam Lam cảm thấy rất khó chịu.Cô liền mở mắt ra vừa nhìn thấy anh,cô liền đưa tay lên ôm chặt lấy anh,chủ động hôn lên môi của anh.
Nhưng Lục Diệp Bằng lại đẩy cô ra, nghiến răng ra lệnh.
“Em trả lời cho anh nghe…Có phải em đã…”
Lam Lam khẽ cắn môi của anh,bàn tay cũng nhanh chóng giúp anh cởϊ qυầи áo của anh ra,ngón tay cô bỗng chốc chạm vào con quái thú nóng hổi ấy với dáng vẻ thích thú.
"Ông xã yêu dấu! Đừng nói trong đầu anh đang nghĩ em nɠɵạı ŧìиɧ với người đàn ông khác sau lưng của anh có phải không?
Dứt lời,Lam Lam cười ngây ngô,hai mắt híp lại nhìn anh.
Nhân lúc anh không để ý,bàn tay của cô từ lúc nào đã cầm chắc con quái thú của anh trong tay.
"A…"Đó là tiếng rên nhẹ,có chút xụi lơ của anh.
Bụng anh lên xuống co rút, cơ thể căng cứng lên.Anh cảm nhận được người anh em của anh đang không ngừng lớn dần trong lòng bàn tay của cô.Mà cũng có lẽ tay cô gái này lại quá bé vừa mềm mại,nên trong phút giây nào đó anh cứ tưởng người trước mặt anh chính là một cô gái chỉ vừa lớn.
Lục Diệp Bằng nhìn nụ cười xinh đẹp của cô,anh lại bắt đầu ngông cuồng hôn mạnh lên môi của cô, lưỡi của anh quắn chặt môi của cô.
“Anh chỉ muốn,anh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng của em mà thôi” Vừa nói, Lục Diệp Bằng lại nằm xuống đè lên người của cô.
Không biết sẽ như thế nào khi cô lại muốn chia tay anh, bỏ mặc anh…Lúc đó anh có còn mạnh mẽ để dành lấy cô lại nữa hay không,?
Nghe anh nói,trong lòng Lam Lam liền dâng lên một tình yêu to lớn mà cô đã dành cho anh.
Lam Lam rướn người lên, ôm chặt lấy anh.Giọng điệu nóng bỏng thả vào tai của anh.
“Cho dù quá khứ hay tương lai,em đều muốn người đàn ông bên cạnh em chỉ là một mình anh mà thôi…!” Cô khẽ cười rồi di chuyển xuống yết hầu của anh vừa cắи ʍút̼ vừa nói tiếp “Ngủ với anh cũng đủ khiến em mệt chết rồi, còn người nào nữa sao…Anh yêu!”
Hơi thở dồn dập lên xuống dữ dội khiến Lục Diệp Bằng đã hết chịu nổi nữa rồi,anh chỉ muốn chết đi dưới sự ma xác bàn tay của cô đang ôm lấy người anh em của anh.
"Bà xã! Anh muốn em…"Lục Diệp Bằng gầm lớn,sau đó anh đưa tay cởi luôn chiếc áo của cô ra.
Dưới đôi mắt tràn ngập du͙© vọиɠ của anh chính là hai ngọn đồi mà anh luôn nhớ nhung, chỉ muốn lúc nào cũng được hưởng thụ được sự sung sướиɠ ấy.
Nhờ vào ánh trăng chiếu sáng,anh đã thấy đỉnh hồng của cô đang đứng sừng sững,dường như nó đang chờ anh đến hái, muốn anh lấp đầy khoảng trống.
Chưa đầy một dây,Lục Diệp Bằng đã há miệng ngậm một bên, còn bên còn lại anh cũng đưa lên xoa nắn điên cuồng.
"Ưmmmm… Diệp Bằng, cái đồ đáng ghét này!"Anh vẫn như trước, vẫn làm cho cô hoán lạc mất đi ý thức.
Bàn tay tinh nghịch của cô cũng không thua gì anh, cô vẫn nắm chặt con quái thú của anh trong tay,thao tác lên xuống rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho cơ thể của anh càng lúc càng co rút lại, gương mặt cũng trở nên khó coi.
“Anh đáng ghét… Nhưng mà cũng có ai đó yêu, còn sợ đánh mất anh nữa”
Bàn tay anh từ từ di chuyển xuống chạm vào nơi tư mật đang ẩm ướt của ai đó đâm mạnh vào một cái khẽ cong môi nói.
“Đã trải qua bao lâu rồi, bé cưng của anh vẫn khít chặt là như thế nào hả…? Em làm cho anh phải phát điên lên khi nhìn thấy em, đó là vì sao khi anh ở bên cạnh em lại không thể kiềm chế được chính mình”.
“A…” Tiếng thở dốc dồn dập khiến cô bám chặt lấy, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ hung mãnh mà anh dành cho cô lại làm cho cô u mê, muốn được anh yêu thương nhiều hơn.
Chiếc eo nhỏ nhắn của cô lại lên xuống thất thường khi anh vừa tấn công ở trên, ở bên dưới ánh cũng không tha.
“Ông xã…! Nhẹ lại…Ưmmm,anh lại ức hϊếp em …HuHu…” Cô lên tiếng nức nở, nhưng cơ thể của cô lại hoàn toàn trái ngược, nó đang cong lên nghênh đón anh.
Được đà,Lục Diệp Bằng càng lúc càng mạnh tay đâm thật mạnh vào nơi hoa viên của cô khiến những dòng nước ấm nóng ấy đang dính đầy trên bàn tay của anh làm cho cô không ngừng thở dốc rên lớn
“Hức… Là ai để cho anh ăn chay hơn hai tuần nay,anh nhịn hết nổi rồi…!”
"Ưmm…Anh yêu…!"Lam Lam kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng, cô cong người lên chủ động hôn lên cánh môi của anh, bàn tay nhỏ bé vuốt lấy vòm ngực cường trán.
“Vậy…Anh làm đi, nhưng đừng lâu quá…Con gái…Ưmmmm”
Lời nói còn chưa dứt câu, Lam Lam cảm nhận được người đàn ông này bỗng chốc rời xa thân thể của cô.
Cô chỉ muốn nói An Nhiên vẫn đang chờ hai người,nhưng có lẽ giờ phút này đây người đàn ông này đã không thể nào nghe lọt tai nữa rồi.
Sự hụt hẫng dâng lên khiến cô có chút ấm ức, vừa định lên tiếng hờn dỗi.Thì cô cảm nhận được hai chân của minhđang được anh nâng lên,sau cùng có một vật to lớn đang từ từ đi xuyên vào tấm cửa hang động quyến rũ nhất của một người phụ nữ.
Lam Lam mở mắt ra vừa vặn thấy được đôi mắt như con sói hung hăng của anh đang cố gắng ăn tươi nuốt sống cô.
“Á…”
Khi cô xác định được, thì người anh em của anh đã chui thẳng vào trong người của cô.
Còn Lục Diệp Bằng,khi nãy anh vừa được nghe mệnh lệnh anh đã thần tốc cho con quái thú của anh đi vào bên trong, dục hỏa trong người luôn đốt cháy cơ thể của anh khiến anh không thể chừng chờ được nữa.Cho dù là một lần,anh cũng ăn hết mọi thứ trên người của cô.
“Bà xã,em thấy thế nào…? Có thích không?”
Nét mặt anh thỏa mãn, đôi mắt chứa đựng sự yêu thương dành cho người người con gái anh yêu.Anh phải công nhận một điều, trải qua bao nhiêu đi nữa thì anh vẫn luôn si mê cơ thể mềm mại của cô, không lúc nào trong đầu anh không nghĩ đến người vợ này.
Nếu như năm đó cô không đồng ý kết hôn với anh,không biết suốt cuộc đời này anh có thể cảm nhận được cảm giác sung sướиɠ đầy thỏa mãn như thế này không?
Lam Lam mơ màng mở mắt ra nhìn anh, nhìn người đàn ông vừa làm cho cô đau lòng vừa làm cho cô hạnh phúc.Cô ôm chặt lấy anh,nương theo động tác của anh mà làm cho cả hai thỏa mãn du͙© vọиɠ đạt giới hạn của nhau.
“Nếu là anh,em đều thích hết…Ưmmm”.
Lục Diệp Bằng ôm thẳng người cô lên, động tác của anh có chút tăng tốc khiến bàn tay cô bất lực vòng tay qua cổ anh,hai chân cô siết chặt bám lấy anh.
Nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể đang bị anh tàng phá dữ dội,Lam Lam chỉ còn biết thở hỗn hển tìm lấy đôi môi của anh mà điên cuồng dầy vò.
Một dòng nước ấm nóng không ngừng chảy ra khỏi cơ thể của hai người, càng khiến cho Lam Lam càng lúc càng hét lên.
“Á…Em… Không chịu nổi nữa rồi!”
Cơn hoan ái vẫn chưa làm cho Lục Diệp Bằng cảm thấy thỏa mãn.Anh kéo cô dính chặt vào người anh, làm cho người anh em của anh đi sâu vào bên trong người của cô chạm đến điểm cuối nhất định.
Anh không thể buông cô ra lúc này được.
Lục Diệp Bằng gầm gừ tiếng nói như một con hổ báo, bàn tay lại liên tục xoa nắn hai bầu ngực căng tròn của cô.
“Cục cưng… Vẫn chưa đủ, nếu bây giờ kết thúc anh sẽ hối hận và khi về lại lều trại anh càng muốn em hơn”
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang xâm chiếm trong tâm trí của cô nhưng cô vẫn nghe anh nói cái gì.Lam Lam nở một nụ cười xấu xa, chủ động đung đưa cơ thể cùng với anh.
“Anh đừng chơi nhiều khi đang còn trẻ…Anh phải để dành cho sau này nữa chứ…!”
Câu nói của cô khiến Lục Diệp Bằng bật cười lớn.
“Em lo cho anh, về già không thể phục vụ được cho em sao… Cục cưng của anh!”
Cô càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh thì anh càng lúc càng vận động tăng tốc hơn.Người con gái này tại sao lại khiến anh say mê đến như vậy.
Bắt anh ngừng yêu cô chắc có lẽ phải đợi đến kiếp sau… Mà cho dù, có kiếp sau anh cũng không thể yêu một ai khác được nữa.Vì nếu như anh được có cơ hội sống thêm một kiếp nữa,thì anh mong cô gái này cũng sẽ có mặt cùng với anh sống cho trọn kiếp sau.Còn không,anh thà mình chết không được siêu thoát, để còn có thể nhớ được người con gái mà anh yêu tận thấu tâm can ở kiếp này.
Lam Lam cười hì hì, ôm chặt lấy anh
“Em chỉ sợ sau này em già rồi…Ưmm… Em sẽ không thể đáp ứng nhiều cho anh,rồi có khi anh sẽ có vợ bé…”
Không hiểu sao thường ngày cô rất ngại khi diễn cảnh tình cảm với anh ở bên ngoài, nhưng hôm nay với một khung cảnh lãng mạn mát mẻ như thế này cô chỉ muốn được yêu anh nhiều hơn thế thôi.
Bản tính Lam Lam luôn lo xa, nhưng nếu như sau này anh có người phụ nữ khác.Cô cũng không biết mình sẽ đối mặt như thế nào nữa.
Nghe cô nói, gương mặt Lục Diệp Bằng trở nên căng thẳng, vừa hôn lên khắp khuôn mặt cô vừa thấp giọng phản đối.
“Sẽ không có ngày đó diễn ra… Vì suốt cuộc đời này anh chỉ có một người vợ là em mà thôi …! Anh yêu em,anh yêu gia đình nhỏ của anh, không bao giờ anh để vuột mất thêm một lần nào nữa.”
Anh còn muốn nói với cô nghe, nếu sau này cô có thay lòng muốn bỏ rơi anh thì cũng đã quá trễ rồi…
Vì trong tay của anh có giữ một thứ mà không có ai có thể ngăn cản được cô trở thành người phụ nữ của anh.
Một lần tình cảm đi qua,Lam Lam cũng không biết mình đã về lều bằng cách nào nữa.Toàn thân cô đã thật sự ê ẩm, không còn nhúc nhích được nữa.