Căn phòng của hai người cũng nằm trong tầng ba,gần phòng của An Nhiên. Một căn phòng chứa đựng rất nhiều tiện nghi.
Lục Diệp Bằng đặt Lam Lam lên giường, anh không ngồi dậy mà lại tiếp tục đem cô nằm xuống ở dưới thân anh. Lục Diệp Bằng nở một nụ cười xấu xa, hai chân Lam Lam vẫn tiếp tục bám chặt vòng eo của anh.
Lục Diệp Bằng một lần nữa chiếm hữu lấy cô, anh thẳng lưng đ.â.m thật mạnh vào nơi tư mật đầy gợi cảm nhất của cô.
"Uhm… Chồng… A… " Từng đợt kɧoáı ©ảʍ đầy thỏa mãn giúp Lam Lam càng hét lớn lên. Trong khoảnh khắc vào giờ phút này, cô chỉ biết người đàn ông trước mặt này là niềm hạnh phúc của cô, thậm chí cô còn khát vọng muốn anh làm nhiều hơn thế nữa.
Tiếng hét quá nhiều khiến giọng nói của Lam Lam bắt đầu trở nên khang tiếng, nói còn không ra hơi. Cũng không khác gì cô, Lục Diệp Bằng cũng đang cảm thấy rất thỏa mãn, miệng anh cũng không ngừng rêи ɾỉ, hưởng thụ một cơn kɧoáı ©ảʍ muốn hút hết sinh khí của anh.
Những giọt mồ hôi nam tính đang nhiễu từng giọt xuống lên trên thân thể của cô càng lúc càng nhiều hơn. Ánh mắt Lục Diệp Bằng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lam Lam, anh biết cô cũng giống ánh, cũng rất thích khi làm chuyện này.
"Em thích như vậy không? "Giọng nói anh khàn đυ.c thả vào vành tai của cô khẽ âu yếm.
“Thích… Em rất thích ở bên cạnh anh” Cả người Lam Lam mềm nhũn ra, chỉ biết nghe theo trái tim của mình. Cô không ngừng bám chặt cơ thể anh.
Lục Diệp Bằng vuốt mồ hôi trên gương mặt cô, hôn nhẹ lên môi cô, rồi nói.
"Anh cũng rất thích được gần với bà xã!”Không chỉ thích mà anh còn muốn nói anh yêu cô rất nhiều. Không hiểu sao anh cảm giác cuộc triền miên này giống như là lần cuối cùng, anh phải chuẩn bị rời xa người còn gái này vậy.
Cơ thể Lam Lam bỗng chốc run lên, sự va chạm càng lúc càng mãnh liệt bao trùm dưới hạ thân của hai người, sự c.ă.n.g c.ứ.n.g sắp không thể chịu nổi nhanh chóng bùng phát dữ dội. Nhưng với một người đàn ông luôn có nhu cầu cao như Lục Diệp Bằng thì làm sao có thể dừng lại vào ngay lúc này.
Lục Diệp Bằng chỉ dùng một tay đã lật được cơ thể của Lam Lam nằm sấp xuống, gương mặt của cô liền vùi vào trong gối.
"Anh… Đừng… " Lam Lam nghiên đầu qua nhìn anh bằng một ánh mắt hờn dỗi. Cô biết ham muốn du͙© vọиɠ của anh vẫn chưa chịu dừng lại.
"Đồ xấu xa! "
Lục Diệp Bằng nghe cô mắng, khóe môi bất giác nở một nụ cười nham nhở, anh nâng mông cô cao lên chạm vào con quái thú không biết mệt là gì của anh.Ánh mắt tà mì nhìn vào tấm lưng ong của cô theo một sự đói khát mà khó có thể cưỡng lại.
"Chẳng phải em thích anh xấu xa như vậy sao…? " Bàn tay anh vuốt nhẹ mông cô liền phát lên một cái.
Lam Lam đỏ mặt.
"Đau… Đừng mà! "
"Nhưng anh thích như vậy… Tư thế này chúng ta sẽ nhanh có thêm một hài nhi nữa thôi! "Dứt lời, anh một lần nữa tiến vào hạ thân của cô, một sự xâm nhập lần này như muốn lấy đi mạng sống của cô vậy.
Lần này cô lại không nghe kỉ trong hàm ý của anh đang nhắc nhở cô về điều gì?
" Uhm… A… "Những tiếng va chạm giữa hai cơ thể cùng với những tiếng rêи ɾỉ ngày một càng lớn hơn. Lam Lam không thể chịu nổi mà muốn ngất đi ngay bây giờ. Cô biết tinh lực của anh dồi dào, nhưng đêm nay anh cứ tiếp tục cho hết những tinh hoa nồi giống của anh vào trong cơ thể của cô như thế thì cô tin chắc rằng một người khá nhạy cảm như cô,thật sự sẽ có thai nhanh thôi.
Dường như anh sợ cô không chịu nổi sự cuồng nhiệt phóng túng của mình, Lục Diệp Bằng liền bắt đầu nhẹ lại, sự xâm nhập không mạnh nữa. Nhưng mỗi một lần anh đi vào thì lại rất sâu và ngâm trong đó rất lâu mới lấy ra.
Lam Lam xoay đầu lại nhìn anh với dáng vẻ đáng thương, một gương mặt xinh đẹp, một ánh mắt long lanh có phần quyến rũ trong đó. Một tay cô chống xuống giường, tay còn lại thì nắm chặt tay anh.Nhìn với bộ dạng đó của cô anh lại không nhịn được cúi xuống hôn đôi môi cô rồi từ từ chuyển ra tới cố rồi đi thẳng xuống tấm lưng gợi cảm của cô.
"A… " Đột nhiên Lục Diệp Bằng lại rút ra, rồi lại nhanh chóng đưa vào chạm vỗ sâu nhất, rồi lại nhanh rút về khiến Lam Lam không ngừng la hét cắn chặt làn môi. Cô cũng không biết xương chậu của người đàn ông này làm bằng gì mà lại không biết mệt mỏi sao…? Khiến cô vừa như trên mây một chút lại rơi thẳng xuống vực sâu ở dưới đại dương .
Đầu ốc Lam Lam hoàn toàn trống rỗng không nghe anh nói gì hết và anh đang hành hạ thân xác cô bằng những hành động gì ? Cảm giác mệt mỏi, đau nhức lan tỏa toàn thân khiến cô chỉ muốn rút lui. Cô thích anh, yêu anh… Nhưng cũng rất sợ anh.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng bỏng. Cả hai lao vào cơn khao khát du͙© vọиɠ ngập tràn cháy bỏng, anh vẫn tiếp tục tra tấn cô còn cô chỉ biết đưa thân thể của mình ra để thỏa mãn nhu cầu cho anh. Một cuộc hoan ái này,thậm chí còn dữ dội hơn những lần trước. Hai người đều thở hổn hển gần như sắp đứt hơi quấn chặt nhau trên giường.
Cho đến một lúc nào đó cả hai chuẩn bị kết thúc cuộc chiến thì ngay lập tức bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa cùng với giọng nói non nớt của một bé gái.
"Ba, mẹ ơi! Hai người đâu rồi, đừng bỏ còn lại một mình,con sợ lắm! "Tiếng nói An Nhiên vừa khóc vừa hét lên bên ngoài.
Lục Diệp Bằng và Lam Lam đều nhìn nhau với dáng vẻ lo lắng. Cô nhanh chóng đẩy anh ra.
" Buông em ra, An Nhiên không thể khóc nhiều được… Con bé bị bệnh suyển không thể kích động được".
Lúc này, Lục Diệp Bằng cũng đã thỏa mãn cơn khát tình trong lòng của anh, liền từ từ rút con quái thú ra khỏi cơ thể của cô. Nghe đến tiếng khóc của cô công chúa, anh cũng như cô rất nôn nóng, sốt ruột.
Lam Lam chịu đựng cơn đau liền ngồi dậy. Nhưng Lục Diệp Bằng ngay lúc này lại kéo cô lại.
Lam Lam đầy mệt mỏi lên tiếng.
"Còn chưa chịu dừng nữa sao? " Cô nghĩ anh còn ham muốn nữa liền tỏ vẻ khó chịu.
Lục Diệp Bằng không nói gì liền bế cô vào phòng tắm, cả hai đều khỏa thân đứng trước mặt với nhau,cùng với ánh sáng bên trong,Lam Lam có chút ngượng ngùng khi thấy cơ thể vạm vỡ màu đồng dưới ánh đèn mờ mờ lại hòa huyện vào nhau. Dù cả hai vừa mới ân ái với nhau nhưng với sự tiếp xúc gần như thế này,cô vẫn hơi mắc cỡ.
"Không lẽ em đi ra gặp còn bé với bộ dạng mệt mỏi mà không mặc gì như thế này sao? "
Lúc này, Lam Lam mới chợt nhớ ra tất cả quần áo trên người cô đều bị anh quăng đi hết trên sân thượng rồi.
Chết rồi phải làm sao đây! Cô thầm trách người đàn ông này,hôm nay lại đi chơi cái trò không ai có thể đỡ nổi. Báo hại cô cũng không biết làm sao?
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Lục Diệp Bằng phì cười vì cô.
Anh nhanh chóng kéo cô vào trong. Bây giờ cô mới phát hiện trong căn phòng tắm này lại có một chiếc tủ lớn, Lục Diệp Bằng nhanh chóng từ trong đó lấy ra hai bộ đồ ngủ cho cô và cả cho anh.
“Chúng ta cùng nhau tắm thôi!” Dứt lời anh kéo vào bên trong,vì biết con gái đang đợi nên cả hai đều tắm khá nhanh.
Lam Lam thấy sự giàu có của anh.Cô cũng đoán được những thiết kế bên trong này cũng do một tay anh sắp xếp.Chỉ có một chuyện cô thắc mắc là chiếc váy ngủ anh đưa cho cô là của ai……? Của Dương Tiểu Vy hay của một người phụ nữ khác? Váy ngủ của phụ nữ có ở đây,chắc chắn cô không phải người đầu tiên đến đây đâu…Có lẽ là của một người phụ nữ nào khác cũng từng triền miên với anh như vậy.
Nét mặt Lam Lam bắt đầu buồn bã,ánh mắt có phần trống vắng nhìn anh.Chiếc váy ngủ này vừa khiến Lam Lam có chút khó chịu lẫn nghĩa đen và nghĩa bóng.
"Em thấy khó chịu quá! "
“Sao lại khó chịu?” Lục Diệp Bằng mím môi nhìn cô hỏi.
Gương mặt Lam Lam liền đỏ lên, giấu cảm xúc bên trong,cô lại ngượng ngùng áp sát vào tai anh khẽ nói nhỏ.
" Vì em không mặc qυầи ɭóŧ".Anh chỉ đưa váy cho cô nhưng lại không đưa thứ bảo vệ phía bên dưới khiến cô không biết phải làm sao, cứ thấy khó chịu trống vắng. Áo ngực cô có thể không mặc nhưng qυầи ɭóŧ thì không được. Ai biết người đàn ông này có trở nên thú tính khi cô ngủ nữa không?.
Lục Diệp Bằng cười ha ha, ôm chặt cô vào lòng, anh cũng cúi xuống nói nhỏ vào tai của cô.
“Anh không thích em mặc những thứ đó vào ban đêm, rất dễ bị nhiễm bệnh lắm…! Em yên tâm, anh ăn em bao nhiêu đó đủ rồi,khi nào đói anh sẽ báo với em một tiếng”.Nói xong, anh cười tủm tỉm bước chân đi ra.
Lam Lam lườm liếc sau lưng chửi mắng anh trong bụng: Bệnh gì ngoài bệnh biếи ŧɦái của anh. Người đàn ông này từ trước đến giờ có gì muốn mà không làm được. Có ngu mới nghe lời anh.
Lục Diệp Bằng ra mở cửa, thì An Nhiên đang đứng bên ngoài ngay lập tức xà vào người anh, nức nở.
“Ba ơi! Con sợ lắm” Trong lòng Lục Diệp Bằng mềm nhũn mỗi khi được con gái gọi anh bằng một tiếng ba.
“Ngoan! Ba đây con gái” Anh vuốt nước mắt trên gương mặt cô bé, cưng chiều đặt lên đó một nụ hôn.
Hình ảnh như thế đã được Lam Lam chứng kiến. Cô không biết người đàn ông này thật sự đã biết những gì và ý muốn của anh có phải là muốn ở bên cạnh cô hay không? Tại sao trong lòng cô lại nữa tin nữa ngờ, có gì đó thôi thúc cô đây chỉ là vô thực, anh thật sự không thật lòng với cô?
An Nhiên nhìn thấy Lam Lam nhanh chóng liền đòi qua cô bế.Nói gì thì nói An Nhiên vẫn thích Lam Lam hơn, con bé luôn rất yêu thương mẹ của mình hơn bất cứ thứ gì trên đời.
"Mẹ ơi! "
Lam Lam dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu,chạy đến bế con gái vào lòng, cô ôm An Nhiên đi tới ngồi xuống giường. Lúc này cô mới để ý căn phòng này thật lớn đấy, lớn hơn căn phòng của hai người ở nhà họ Lục.
“Bảo bối! Sao biết mẹ ở đây mà tìm đến”.Cô còn chưa biết vị trí chính xác của căn phòng của hai người mà con gái đã biết.
Nghe xong, An Nhiên mỉm cười thật tươi đưa ngón trỏ chỉ lên mũi của mình, rồi nói.
" Mẹ không nhớ con có chiếc mũi thính sao… Mùi hương trên người của mẹ nhất định con sẽ tìm ra".
Lam Lam mím môi cười, cô khẽ lắc đầu nằm xuống ôm An Nhiên vào lòng.
"Giỏi lắm con gái! "
Lục Diệp Bằng đứng đó,nhìn cả hai bảo bối trong cuộc đời của anh đã xuất hiện,trong lòng càng thêm ngọt ngào, hạnh phúc.Đây là món quà quý giá nhất ông trời ban tặng cho anh,một gia đình hoàn hảo.
Anh khẽ khàng bước đến nằm bên cạnh hai mẹ con.
An Nhiên nằm chính giữa, nụ cười hồn nhiên, ngây thơ liền xoay qua nhìn anh chằm chằm.
"Chú gấu thật sự là ba của con sao? "
Lục Diệp Bằng liếc mắt lên nhìn Lam Lam, ngay lập tức cô lại tránh né ánh mắt của anh. Khóe môi anh bất giác công lên một nụ cười đầy bất lực.
“An Nhiên không thấy bản thân mình giống ba sao? Từ ánh mắt đến đôi môi, rất nhiều thứ con rất giống ba” Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lam Lam nhìn cô khẽ dò xét. “Phải không bà xã, An Nhiên giống anh nhiều hơn giống em”
Lam Lam sững người, chợt nhanh chóng rút tay về, nét mặt có phần lo sợ mà toát hết cả mồ hôi.
Lục Diệp Bằng lại tiếp tục công kích.
"Có lẽ sắp tới anh phải cân nhắc việc xét nghiệm ADN xem anh và An Nhiên có phải cha con ruột không? Và chuẩn bị đổi họ cho tiểu bảo bối sang họ Lục thôi! " Anh đang gợi ý cho cô lần nữa.
“Anh…” Lam Lam run rẩy. Có lẽ nào anh đã biết rồi không?
Suy nghĩ một hồi, cô lại bế An Nhiên qua, cô lại nằm chính giữa. Lam Lam không muốn sự tiếp xúc quá gần như thế này sẽ càng khiến anh nghi ngờ hơn nữa.
Lục Diệp Bằng chồm người lên, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bàn tay ở trong chăn không ngừng vuốt ve cơ thể của cô.
"Càng nhìn anh càng thấy An Nhiên quá giống anh hay còn bé là con rơi con rớt của anh. Chúng ta từng gặp nhau sao bà xã! "
Nét mặt Lam Lam đã xám xịt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Vì cô biết,nếu nhìn anh. Lục Diệp Bằng sẽ phát hiện cô nói dối. Người đàn ông có bệnh đa nghi này chắc chắn sẽ điều tra.
Lam Lam ngẫm nghĩ giả vờ rồi nhắm mắt lại cho xong.
"Em buồn ngủ rồi, chúc anh ngủ ngon! "
"Được… Em ngủ đi! "
Lam Lam ngạc nhiên khi anh không hỏi thêm nữa, lúc này cô từ từ hí nhẹ mắt ra xoay nhẹ lại,xem anh đang làm gì.
Nhưng người đàn ông lại làm cô giựt bắn cả mình lên. Cô không nghĩ anh vẫn nhìn cô chằm chằm đến bất động mà không hề chớp mắt.
“Anh… Uhm”
Cô chưa kịp nói gì thì Lục Diệp Bằng đã đưa tay vịnh gương mặt của cô rồi hạ đầu xuống hôn lên đôi môi đầy ngọt ngào của cô.
Hai mắt cô trợn lên, cô sợ An Nhiên nhìn thấy liền kéo chăn trùm lên đầu của hai người. Nhưng con gái cô thật ra đã chìm vào giấc ngủ từ rất lâu rồi. Cô bé không hề biết ba mẹ của mình đang làm gì.
*****
Sáng sớm hôm sau mà nói chính xác là trưa hôm sau mới đúng.Lục Diệp Bằng mới từ từ mở mắt ra. Anh cảm giác như cả cơ thể mình dường có vật gì đó đè nặng thì phải, không thể nhắc lên nổi.
Anh cúi đầu nhìn xuống thì anh đã hiểu vì sao. Không biết từ lúc nào mà cả hai mẹ con đã nằm dưới chân anh.
An Nhiên thì nằm gọn lên trên người anh, còn hai chân của Lam Lam lại gác lên mặt của Lục Diệp Bằng. Cả hai mẹ con lại có một tướng ngủ đều xấu y chan. Anh không biết nếu như anh không dậy vào giờ này, có khi nào anh sẽ bị hai người này làm cho tắt thở nữa không?
Có lẽ cuộc sống sau này của anh còn phải khổ dài dài rồi