Tần Thiên không trả lời, hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm sắt, luôn cảm thấy nó thần bí hơn những hoàng khí khác.
“Thanh kiếm sắt này rất nặng, qua nhiều năm rồi không đệ tử nào nâng lên được, hơn nữa trong xương cốt của dã thú còn sót lại rất nhiều tà khí, nếu không cẩn thận bị tà khí ăn mòn thần trí, mất nhiều hơn là được.”
“Hơn nữa, lão phu cũng không biết cấp bậc của nó.”
“Ngươi chỉ có một cơ hội chọn binh khí, ngươi hãy nghĩ cho kỹ.” Thủ các lão nói.
Sau khi cân nhắc một hồi, Tần Thiên nói: “Ta nghĩ kỹ rồi.”
Sau đó, hắn bước vào, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên bộ xương thú, cầm lấy chuôi kiếm.
Khoảnh khắc hắn cầm chuôi kiếm, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay.
Nếu như Tần Thiên không nhầm, xương thú này rất giống dã thú Thao Thiết, cho dù không phải là xương của Thao Thiết, nó sinh thời cũng có huyết mạch của Thao Thiết, nhất định là yêu quái cường đại.
Một thanh kiếm sắt có thể đâm xuyên qua con quái vật này và gϊếŧ chết nó thì chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Vì vậy, Tần Thiên định cầm lấy thanh kiếm này.
“Lên!” Tần Thiên hét lớn.
Giờ đây, khi đã thăng cấp đến cảnh giới võ sư, thể lực của hắn đã đạt tới một vạn hai ngàn cân, ít nhất là gấp đôi so với một võ sư bình thường.
Dưới sức mạnh của hắn, thanh kiếm sắt di chuyển, nhưng vẫn không rút ra được.
Thủ các lão nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt đυ.c ngầu của ông hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì trong trí nhớ của lão, trong số đệ tử của mọi triều đại, không ai có thể rút ra được thanh kiếm sắt đó.
Phát bắn đầu tiên của Tần Thiên làm cho kiếm sắt chuyển động, nói không chừng, thật sự có khả năng rút được thanh kiếm.
“Hẳn là tà khí còn sót lại trong bộ xương thú này. Ta phải phá vỡ sức mạnh trong xương thú thì mới có thể rút kiếm sắt ra.” Tần Thiên âm thầm nói.
Sau đó, hắn nắm chặt hai tay, linh lực trong cơ thể dọc theo nắm đấm tuôn ra, đánh vào xương thú.
Sau khi Mộ Dung Sơn Hà nhìn thấy cảnh này, đồng tử hắn hơi co lại.
“Tên này quả nhiên có thể phóng xuất ra linh lực, chẳng lẽ chỉ trong một đêm đã nhanh chóng thăng tới cảnh giới võ sư rồi sao?” Mộ Dung Sơn Hà trong lòng thầm nói.
Giải phóng linh khí là dấu hiệu của mọi võ sư.
Mới ngày hôm qua, Tần Thiên chỉ là một võ giả.
Tốc độ thăng cấp này thực sự đáng kinh ngạc.
Sức mạnh nắm đấm của Tần Thiên bắn phá xương thú, trên xương thú xuất hiện một vết nứt.
Nhưng cùng lúc đó, một cỗ cường hãn cũng từ trong xương thú lao ra quét về phía Tần Thiên.
“Không biết đã có bao nhiêu sinh linh nằm xuống, nhưng chỉ dựa vào chút tà khí này mà cũng muốn ăn mòn thần trí của ta?”
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó, võ công cường đại của hắn bộc phát, trực tiếp đem toàn bộ tà khí của xương thú đánh cho tan tác.
Ngay sau đó, hắn thuận thế rút kiếm ra.
Xương thú này có thể nhiều năm tuổi, bằng không với thực lực hiện tại của Tần Thiên đã không thể mở ra được.
Thủ các lão thực sự giật mình, lão không thể đoán được, Tần Thiên lại thực sự thành công.
Với thanh kiếm sắt trong tay, Tần Thiên rạch 1 chút ở đầu ngón tay của mình, nhỏ xuống đó một giọt máu.
Đột nhiên, thân kiếm sắt to ra, phảng phất ánh sáng ánh lên với những đường nét phức tạp.
Ngay sau đó, nó lại bắt đầu thu nhỏ lại.
Sau khi ổn định, thể tích của nó vẫn lớn gấp đôi so với một thanh kiếm sắt thông thường.
Nhưng Tần Thiên có thể cảm giác được trọng lượng của nó vẫn như cũ.
Cảnh tượng này thực sự đã làm cho Mộ Dung Sơn Hà và những người khác mở rộng tầm mắt.
“Tiểu tử này, vận khí của người không tồi nha, cứ thế lấy máu nhận chủ với thanh kiếm! Theo như lão phu biết, những binh khí có thể lấy máu nhận chủ ít nhất phải là thượng phẩm hoàng khí, ngươi đúng là nhận được một món hời.” Thủ các lão nói.
Tần Thiên mỉm cười, nếu thanh kiếm sắt này quá bình thường, hắn cũng sẽ không để mắt đến.
Nghe Thủ các lão nói như vậy, đám người ngoài kia ghen tị đến mức nước miếng đều chảy xuống.
Thượng phẩm hoàng khí, đây chính là một báu vật quý giá.
Chỉ tiếc là, bọn họ không có may mắn như Tần Thiên.
“Đều nói, trọng kiếm vô phong, nhưng thanh kiếm này không chỉ nặng mà còn khá sắc bén. Vậy gọi nó là Thiên Phong kiếm!” Tần Thiên vung thanh kiếm vài đường rồi nói.
Khi Tần Thiên tùy ý vung kiếm sắt, mọi người đều cảm thấy không khí như bị xé nát.
Sau khi có được vũ khí trong tay, Tần Thiên và những người khác cũng hài lòng rời khỏi Tàng Binh Các.
Không bao lâu sau khi Tần Thiên rời đi, đùng một tiếng, xương thú trong phòng liền hóa thành bột mịn.