Đối mặt với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tần Lâm, Tần Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh, cũng không để trong lòng.
Tông chủ phu nhân có ba đứa con lần lượt là Tần Phong, Tần Xuyên và Tần Lâm.
Tần Phong là đại công tử, bởi vì thiên phú xuất chúng nên bây giờ đã đến tông môn mạnh hơn để tu luyện.
Tam công tử Tần Xuyên thiên phú kém cỏi nhất, đến bây giờ cũng mới luyện tới võ giả cấp bốn.
Tần Lâm đứng hàng thứ năm, chỉ lớn hơn Tần Thiên hai tuổi đã đạt tới võ giả cấp tám.
Tần Phong và Tần Lâm đều là niềm tự hào của tông chủ phu nhân.
“Tần Lâm, ngươi hãy cho phụ thân nhìn thử ngươi có thể kiên trì bao lâu.” Tông chủ phu nhân nói.
Kiểm tra lực lượng không chỉ xem có thể nâng được Thanh đồng bảo đỉnh hay không mà còn muốn xem hắn có thể kiên trì trong thời gian bao lâu.
Nếu chỉ giơ lên rồi buông ngay thì cũng chẳng chứng tỏ được gì.
Tần Lâm gật đầu, gân xanh ở cánh tay nổi hết lên nâng chiếc Thanh đồng bảo đỉnh ba ngàn năm trăm cân lên, kiên trì được thời gian nửa nén hương.
Sau khi buông ra, từ trên xuống dưới người hắn đều là mồ hôi.
“Lâm Nhi, không tồi. Xem ra khoảng thời gian này ngươi cũng không hề chểnh mảng.” Tần Ưng gật đầu tán thưởng.
Kế tiếp phần lớn đệ tử của Phi Ưng tông lần lượt lên võ trường kiểm tra lực lượng.
Cũng có không ít đệ tử vì lực lượng quá yếu không thể nâng Thanh đồng bảo đỉnh nên bị loại thẳng.
Dựa theo quy củ của Phi Ưng tông nếu hai năm liên tục không vượt qua được kiểm tra sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.
Đây cũng là một loại động lực đối với bọn họ.
“Tiếp theo, Lãnh Thanh Uyển.” Bát trưởng lão hô lớn.
Khi tên của nàng được đọc lên, không khí của sân tập võ bắt đầu nóng lên.
Có thể nói dung mạo của Lãnh Thanh Uyển trong Phi Ưng tông tuyệt đối đứng thứ nhất thứ hai.
Nàng không chỉ có ngũ quan tinh xảo mà còn có một khí chất vừa trong trẻo lại lạnh lùng, là điều hấp dẫn đàn ông nhất.
"Lãnh sư muội thức tỉnh huyết mạch Thanh hồ bậc ba, lần này tuyệt đối có thể nâng chiếc Thanh đồng bảo đỉnh thứ tư.”
" Mặc dù không thể so với ngũ công tử Tần Lâm nhưng thành tựu ngày sau của Lãnh sư muội chưa chắc đã kém hơn so với Tần Lâm."
“Mỹ nhân thần tiên như Lãnh sư muội nếu ai có thể lấy được nàng tuyệt đối là do tổ tiên tích đức mấy đời.”
…
Mọi người xung quanh rì rầm bàn tán, một số ánh mắt của nam đệ tử thì dính chặt không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Thanh Uyển.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng bước tới thong thả đi vào giữa võ trường.
Nàng chỉ dừng lại ở chiếc Thanh đồng bảo đỉnh thứ tư trong chốc lát rồi lại đi tới chiếc đỉnh thứ sáu.
“Chẳng nhẽ Lãnh sư muội muốn nâng chiếc Thanh đồng bảo khố nặng ba ngàn cân?” Mọi người hô lên.
Ngay lập tức mọi người nhìn thấy một đôi bàn tay như ngọc của Lãnh Thanh Uyển đặt tay lên chiếc Thanh đồng bảo đỉnh thứ sáu, rồi dùng lực nâng chiếc đỉnh lên.
“Lãnh sư muội, cố lên!”
“Ngươi có thể làm được.”
Mọi người hô to cổ vũ.
Cuối cùng Lãnh Thanh Uyển cũng kiên trì được thời gian nửa nén hương, được mọi người ủng hộ hết sức nhiệt tình.
Bây giờ người còn chưa lên sân cũng không còn nhiều.
Mà Tần Thiên chính là một người trong số đó.
“Kế tiếp, Tần Thiên.” Bát trưởng lão nhìn về phía Tần Thiên rồi hô lên.
Nghe vậy, Tần Thiên bình tĩnh đi lên.
Khi lướt qua người Lãnh Thanh Uyển thì nghe thấy nàng nói: “Kỳ thực loại khảo hạch này cho dù ngươi có không tham gia cũng không có ai để ý. Vì cớ gì cứ phải tự rước lấy nhục thế?”
“Nói cho cùng, ngươi vẫn muốn thu hút sự chú ý của ta đúng không, còn chưa hết hy vọng sao?”
Tần Thiên nghe vậy thì hơi sửng sốt, hắn chợt nói: " Ngươi đừng quá coi trọng bản thân thế? Ta có bao giờ nói qua đến đây vì ngươi à? Hơn nữa, thiên phú và dung mạo mà ngươi tự hào trong mắt ta cũng không quan trọng đến thế đâu."
Tần Thiên nói xong thì trực tiếp đi lên luôn.
“Đúng là một tên tự cho là đúng, ta lại muốn xem thử ngươi dựa vào cái gì nói ra câu này.” Nhìn bóng lưng của Tần Thiên, Lãnh Thanh Uyển giậm chân hừ lạnh.
“Tần Thiên, nhớ cẩn thận đấy, nếu không nâng nổi thì đừng cố nâng coi chừng tự đập chết chính mình đấy.” Trong lúc đi lên võ trường, giọng nói châm chọc của Tần Lâm lại xuất hiện.
Không ít đệ tử cũng bàn luận: “Mặc dù đều là con trai của tông chủ nhưng Tần Thiên so với Tần Lâm chỉ là một tên phế vật.”
“Đến bây giờ còn không thức tỉnh nổi huyết mạch, thật sự không hiểu hắn lấy mặt mũi đâu tham gia khảo hạch tông môn.”
Đối mặt với âm thanh mọi người mỉa mai, Tần Thiên cũng không để ý, đến lúc đó hắn sẽ dùng thực lực khiến mọi người câm miệng.
Hắn đi qua chiếc Thanh đồng bảo đỉnh thứ nhất không hề dừng lại cho đến khi đi tới chiếc đỉnh thứ mười.
Thấy một màn như vậy, Tần Lâm cười lớn: “Làm sao thế Tần Thiên, chẳng nhẽ đến cái đỉnh thứ nhất ngươi cũng không nâng nổi nên quyết định bỏ cuộc đấy chứ?”
“Ngũ đệ, loại phế vật giống như hắn nếu như quyết định bỏ cuộc thì cũng coi như tự hiểu lấy mình.” Tần Xuyên cũng mỉa mai theo.
Nhưng hành động kế tiếp của Tần Thiên lại khiến mọi người há hốc ngạc nhiên.
Hắn nắm lấy chiếc Thanh đồng bảo đỉnh thứ mười, lấy hơi một lúc rồi nâng nó lên.
Hiện tại, Tần Thiên đã đột phá võ giả cấp bảy, lực lượng thân thể cũng tăng vài lần, hơn nữa kinh mạch hắn mở ra trong cơ thể so với võ giả bình thường nhiều hơn cho nên lực lượng cũng phải mạnh hơn.
“Cái gì đây? Không phải ta hoa mắt rồi chứ?”
“Tên phế vật kia vậy mà nâng được Thanh đồng bảo đỉnh năm ngàn cân?”
“Chẳng lẽ mặt trời mọc phía Tây rồi?”
Từng đợt cảm thán vang lên liên tiếp vang vọng không ngớt.
Đến cả Tần Ưng cũng nhìn với ánh mắt bất ngờ.
“Tốt, tốt! Quả nhiên Thiên Nhi không làm ta thất vọng!” Tần Ưng vỗ vào ghế, mừng rỡ nói.
Lúc này sắc mặt của tông chủ phu nhân vô cùng tăm tối.
Nếu như Tần Thiên biểu hiện ra thiên phú mạnh mẽ thì Tần Ưng sẽ không nỡ xử phạt hắn.
“Phu quân, ta hoài nghi Tần Thiên gian dối. Ba tháng trước hắn mới thức tỉnh một cái phế huyết mạch, hiện tại sao có thể có được lực lượng năm ngàn cân chứ?” Tông chủ phu nhân nói.
“Đúng vậy phụ thân, người cẩn thận đừng để bị hắn lừa!” Tần Lâm cũng hùa theo.
Nghe vậy sắc mặt Tần Ưng trầm xuống nói: “Bát trưởng lão, ngươi đi kiểm tra xem Thiên Nhi có gian dối gì không?”
Sau khi nhận được lệnh Bát trưởng lão đi xuống võ trường bước tới bên cạnh Tần Thiên.
Hắn đánh giá kỹ lưỡng một lượt, không chỉ kiểm tra Thanh đồng bảo đỉnh mà còn kiểm tra một lượt khắp người Tần Thiên.
“Hồi bẩm tông chủ, Tần Thiên không có dấu hiệu gian lận.” Bát trưởng lão nói.
Nghe được lời này, Tần Ưng thoải mái cười rộ lên: “Ai nói Thiên Nhi không thể tu luyện? Sau này ai dám nói Thiên Nhi là phế vật ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”
Tần Lâm ở bên cạnh thì cực kỳ đố kỵ.
Tần Thiên có thể giơ được chiếc đỉnh năm ngàn cân mà Tần Lâm hắn chỉ có thể giơ được chiếc đỉnh ba ngàn năm trăm cân, nếu so sánh với nhau thì hắn rất mất mặt.
Nếu như Tần Thiên là phế vật vậy thì Tần Lâm hắn không phải là phế vật của phế vật hay sao.
“Hắn khẳng định chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, tuyệt đối không thể kiên trì được lâu.” Tần Lâm nói.
Nhưng sự việc xảy ra tiếp theo lại là Tần Thiên nâng được trong khoảng thời gian một nén hương sau đó mới thoải mái buông chiếc đỉnh kia xuống.
Nhìn qua hắn cũng không tốn nhiều sức lực lắm.
Mới chỉ vòng khảo hạch thứ nhất mà hắn đã khiến quá nhiều người kinh ngạc.