“Người đâu, trước tiên đưa Tần Thiên đến phòng tạm giam đi, gia tăng người canh giữ. Tuy nhiên không được ngược đãi.” Thẩm Trường Thanh phân phó.
Rất nhanh đã có người tới đưa Tần Thiên đi.
“Điện chủ đại nhân, người này thì phải làm sao?” Thủ hạ nhìn Lăng Ngọc dưới đất hỏi.
“Thả nàng ra đi, đừng làm khó nàng ta.” Thẩm Trường Thanh phân phó tiếp.
Ngay sau đó đám người Tần Xuyên cũng rời khỏi chấp pháp điện.
Mặc dù thân phận Tần Xuyên không thấp nhưng hắn cũng chưa có quyền ra lệnh cho Thẩm Trường Thanh.
Đợi mọi người đều đi rồi, một tên thủ hạ hỏi hắn: “Điện chủ, ta nghe nói, Tần Thiên còn chưa thức tỉnh huyết mạch, là một tên phế vật. Hắn làm cách nào gϊếŧ chết được Đoạn Lôi?”
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ cũng sẽ không tin được.
Thẩm Trường Thanh vuốt bộ râu dài của mình: “Việc này quả thực hơi kỳ lạ. Mặc dù thực lực của Đoạn Lôi hơi kém nhưng đã là võ giả cấp bảy.”
“Tần Thiên có thể gϊếŧ chết hắn chứng tỏ thực lực của Tần Thiên cũng phải trên võ giả cấp bảy.”
“Đợi vài ngày nữa là khảo hạch của tông môn. Đến lúc đó là có thể biết thực lực chân chính của Tần Thiên rồi.”
Mấy ngày kế tiếp, Tần Thiên vẫn luôn bị tạm giam ở Chấp pháp điện.
Bốn phía phòng tạm giam đều là bức tường đá vô cùng dày, cửa cũng được làm từ sắt tinh chế vô cùng chắc chắn.
Hắn không thể mạnh mẽ phá cửa từ bên trong.
“Nếu không thể phá vỡ thì cứ ở trong này yên tâm tu luyện vậy.” Tần Thiên thầm nghĩ.
Còn về hổ con hắn mang về từ núi Lạc Hà thì giao cho Lục La chăm sóc.
“Lúc còn ở núi Lạc Hà ta đã hấp thu khí huyết của thanh bối lang, bây giờ trong cơ thể đã tích lũy đủ linh khí để đột phá lên võ giả cấp bảy.” Tần Thiên tính toán.
Tiếp đó, hắn thúc dục Tu La bá thể quyết khiến linh khí trong kinh mạch bên trong cơ thể vận chuyển.
Tần Thiên tốn mất một ngày để mở thêm ba đường kinh mạch.
Bây giờ số đường kinh mạch đã được mở ra trong cơ thể hắn là hai mươi mốt đường.
Mà một võ giả cấp bảy bình thường chỉ có chín đường.
Bởi vì nguyên nhân như vậy nên tốc độ vận chuyển linh khí của Tần Thiên nhanh hơn rất nhiều so với võ tu bình thường.
“Còn thiếu một bước cuối cùng để tiến vào cảnh giới võ giả cấp bảy.” Tần Thiên gầm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu tiếp tục vận chuyển công pháp, dòng chảy linh khí tiếp tục tăng lên.
Rốt cuộc cũng đến khoảnh khắc một cảm giác trôi chảy trơn tru xuất hiện toàn thân.
“Thành công rồi.” Tần Thiên nghĩ.
Đúng lúc này cửa sắt của phòng tạm giam bị mở ra.
Thẩm Trường Thanh xuất hiện trước mặt Tần Thiên.
“Lần trước là ngươi đánh ngất ta rồi nhốt ở đây?” Tần Thiên nhíu mày hỏi.
“Lục công tử chớ trách, nếu lúc ấy ngươi thực sự gϊếŧ Tần Xuyên công tử thì tông chủ phu nhân cũng sẽ lấy tính mạng của ngươi.” Thẩm Trường Thanh cười nói.
Tần Thiên hừ lạnh nói: “Nói như vậy ta đây còn phải cảm tạ ngươi.”
Thẩm Trường Thanh khoát tay nói: “Thế thì cũng không cần, hôm nay là ngày khảo hạch của tông môn, ta phụng mệnh tông chủ phu nhân đưa ngươi tới sân tập võ.”
Nghe thế, Tần Thiên gật đầu, ngày này cuối cùng cũng đã tới.
Trên đường đến sân tập võ, đằng trước Tần Thiên là Thẩm Trường Thanh, đằng sau là bốn người của Chấp pháp điện, bày ra một bộ dạng trông coi.
Hắn lắc đầu, không cần nghĩ cũng biết là do tông chủ phu nhân sắp xếp.
Hơn nữa Tần Thiên biết rõ lần khảo hạch tông môn này tông chủ phu nhân sẽ không dễ dàng buông tha bản thân.
Hắn gϊếŧ Đoạn Lôi, lại phế một cánh tay của Tần Xuyên, mối thù này làm sao tông chủ phu nhân cho qua được.
Bước vào sân tập võ, xung quanh đã có cực nhiều đệ tử đến.
Tần Thiên bị đưa tới trung tâm sân tập, sau đó Thẩm Trường Thanh lui xuống.
Tông chủ khoác một bộ trường bào vô cùng khoan thai hoa lệ, trên người mang theo một hơi thở tôn quý giống như một vương hậu vậy.
Đứng bên cạnh nàng là tông chủ Tần Ưng.
Hôm nay khảo hạch của tông môn Tần Ưng cũng đúng lúc xuất quan kiểm tra thử thực lực của đệ tử tông môn như thế nào.
“Tần Thiên, ngươi biết tội của ngươi chưa?” Tông chủ phu nhân vừa mở miệng đã hỏi tội, nghe giọng còn có ý áp chế ngay từ đầu.
“Ta có tội gì?” Tần Thiên nói.
“Đoạn Lôi là do ai gϊếŧ chết? Cánh tay của Tần Xuyên lại là do ai phế?” Tông chủ phu nhân chất vấn.
“Là ta làm cả, làm sao?” Tần Thiên đáp.
Lời vừa nói ra đã khiến nhiều đệ tử xung quanh đều bất ngờ hô lên.
Bọn họ không nghĩ tới Tần Thiên có thể gϊếŧ chết Đoạn Lôi cũng như phế đi cánh tay Tần Xuyên.
Có điều mọi người cũng không nghĩ rằng thực lực của Tần Thiên trở nên mạnh mẽ.
Không ít người đoán Tần Thiên có khả năng đã sử dụng thủ đoạn đê tiện nào đó.
“Ngươi dám thừa nhận cũng ngoài dự liệu của ta đấy. Nếu đã như vậy còn không nhận tội?” Tông chủ phu nhân nói.
“Tại sao ngươi không hỏi lý do ta gϊếŧ Đoạn Lôi phế Tần Xuyên?” Tần Thiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào tông chủ phu nhân lạnh lùng nói.
Nghe vậy, tông chủ phu nhân tức đến bật cười: “Gϊếŧ người rồi còn có thể ngông cuồng như thế? Nếu còn để yên thì ra thể thống gì? Phu quân, ngươi nói nên xử lý hắn như thế nào?”
Nói xong tông chủ phu nhân nhìn về phía Tần Ưng.
Dù sao Tần Thiên cũng là con trai của Tần Ưng, nếu tông chủ phu nhân muốn đυ.ng đến Tần Thiên cũng phải được sự đồng ý của tần Ưng.
“Thiên Nhi, ta muốn nghe giải thích của con.” Tần Ưng nói.
Tần Thiên nghe vậy thì kể lại tường tận chi tiết sự tình đã xảy ra.
Lúc này Tần Xuyên vội nói: “Phụ thân, hắn nói dối, hắn muốn tránh khỏi bị trách phạt.”
Tần Ưng thản nhiên phất tay nói: “Chuyện này phải điều tra từ từ. Trước khi chân tướng chưa rõ ràng ta sẽ không xử oan bất cứ ai.”
Sắc mặt của tông chủ phu nhân hơi khó coi.
Nàng nói: "Phu quân, mặc kệ lý do sự việc xảy ra như thế nào, Tần Thiên phế đi cánh tay của Tần Xuyên là sự thật không thể cãi. Việc hắn gϊếŧ Đoạn Lôi thì tạm thời không nói đến. Nhưng nhất định phải đòi lại công đạo cho Tần Xuyên, phế đi một cánh tay của Tần Thiên.
Tần Ưng day day mi tâm nói: “Chuyện này chờ khảo hạch của tông môn xong nói sau.”
Tần Ưng suy nghĩ, nếu lần này Tần Thiên biểu hiện xuất sắc, có thiên phú về mặt võ đạo thì Tần Ưng sẽ đè chuyện này xuống.
Nhưng nếu Tần Thiên vẫn là phế vật thì phế bỏ một cánh tay cũng không phải việc gì lớn.
Dù sao thế lực nhà mẹ đẻ của tông chủ phu nhân cũng rất lớn, tông chủ phu nhân muốn thay con trai mình lấy lại công đạo.
Tiếp theo, khảo hạch của tông môn bắt đầu rồi.
Vòng khảo hạch thứ nhất là đo lượng lực lượng của võ giả.
Đây cũng là năng lực cơ sở của một võ giả.
Ở bốn phía của sân tập võ có đặt tổng cộng mười sáu cái Thanh đồng bảo đỉnh.
Số Thanh đồng bảo đỉnh này mặc dù to như nhau nhưng trọng lượng lại khác nhau.
Trọng lượng của chiếc đỉnh đầu tiên là năm trăm cân, chiếc thứ hai là một ngàn cân, cứ tiếp như thế đến chiếc thứ mười sáu sẽ là tám ngàn cân.
“Người thứ nhất lên sân là Tần Lâm.” Bát trưởng lão lại là người phụ trách điều hành khảo hạch tông môn. Ông ta hô lớn.
Tần Lâm bước khoan thai lên võ trường.
Hắn nhìn qua một vòng số Thanh đồng bảo đỉnh ở đây cuối cùng hắn đi tới chiếc đỉnh thử bảy.
Chiếc đỉnh này có trọng lượng ba ngàn năm trăm cân.
“Lên!” Tần Lâm túm nó bằng hai tay sau đó vận dụng sức mạnh nâng chiếc đỉnh kia lên.
Lúc này xung quanh xuất hiện từng tràng khen ngợi trầm trồ.
Có thể giơ được sức nặng ba ngàn năm trăm cân có nghĩa là lực lượng của Tần Lâm đã đủ mạnh rồi.
Đợi đến lúc hắn buông chiếc đỉnh trong tay ra, hắn hướng ánh mắt về phía Tần Thiên với đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Đợi lúc nữa, ta sẽ đích thân ra tay báo thù cho tam ca!” Tần Lâm lạnh lùng nói.